Văn Lược đời này cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có lúc như vầy, hắn nghe được thanh âm của người kia, nhịn không được nghẹn ngào. Câu hỏi cơ bản cũng chưa nói ra miệng.
“Cậu hiện tại ở đâu?” Cật lực làm cho thanh âm nghẹn ngào của mình không phát ra rõ ràng, Văn Lược cảm thấy mình làm diễn viên nhiều năm như vậy, bỗng nhiêu bây giờ không thể diễn, mắt ướt hết rồi.
“Ờ nhà!” Thanh âm An Trình Điển có điểm suy yếu, đại khái thân thể còn chưa khỏi hẳn.
“Nhà cậu ở đâu?”
An Trình Điển nói địa chỉ. Sau đó chợt nghe “ba” một tiếng, Văn Lược đã cúp điện thoại.
“Hắn cúp điện thoại rồi.” An Trình Điển cầm điện thoại có điểm khó hiểu nhìn Tiểu Càng.
“Tám phần là giận cậu rồi!” Tiểu Càng ở một bên châm ngòi thổi gió, “Nếu tôi bị gạt như vậy, tôi cũng sẽ phát hỏa!”
“Ai..” An Trình Điển đại khái cảm thấy bản thân thất sách, kỳ thật sớm biết không thể dùng suy nghĩ của người bình thường áp lên Văn Lược, nhưng hắn vẫn muốn đánh cược một phen, đã biết không thề dùng cách này để nhận được hồi báo đồng dạng.
Không nghĩ tới! An Trình Điển nhất thời tuyệt thực gọi lại bây giờ cư nhiên bị trả thù.
Hắn liên tục gọi cho Văn Lược, đầu tiên là không bắt máy, sau đó còn dám tắt điện thoại.
An Trình Điển chết đi một phần tâm, thật vất vả làm tình cảm tiến triển, bỗng nhiên bây giờ thật yếu ớt. Hắn hận không thể bay tới chỗ Văn Lược ở trước mặt y giải thích. Chính là bây giờ bất tiện, chân còn đang bó thạch cao.
Nằm ở trên giường thật nhàm chán, thật sự rất nhàm chán phải ôm máy tính lên mạng, Văn Lược đổi mới đã thấy, hôm nay tiếp tục thoạt nhìn, phát hiện chính mình không còn bị phá hủy.
An Trình Điển bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng giận, cư nhiên vì một chuyện nhỏ này mà cảm thấy thỏa mãn. Trước đó vài ngày An Miên Miên tới thăm hắn, An Trình Điển hỏi bóng gió việc tình cảm của nàng đối với Văn Lược.
An Miên Miên: “Con cố ý qua Pháp làm việc, gặp qua Văn Lược.”
An Trình Điển trong lòng hồi hộp, hai nữ nhân này vì Văn Lược đều qua Pháp, một đám cùng qua, bất quá An Miên Miên trở về thật ra không có truyền ra tin tức gì.
“Con không nghĩ tới lợi dụng anh ấy để lấy chút thanh danh!” An Miên Miên kỳ thật cũng không cần làm vậy, nàng nếu muốn dựa vào gia đình, lão nhân có thể hỗ trợ, bất quá bọn hắn tựa hồ không muốn dựa vào người khác để được nổi tiếng. Cá nhân ý tưởng bất đồng thôi, cho nên An Trình Điển cũng không phải có ý tứ xem thường Tần Thấm.
“Bất quá, con cảm thấy anh ấy có thích một người.” Lời nói của An Miên Miên làm cho An Trình Điển căng thẳng, thiếu chút nữa cái chân bó thạch cao rớt xuống.
“Sao con biết?” An Trình Điển có điểm bất an.
“Không biết, trực giác của nữ nhân đi!” An Miên Miên cười rồi rời đi, nàng vào buổi chiều còn có hoạt động.
Trực giác của nữ nhân nha! An Trình Điển vì thế canh canh ở trong lòng, hiện tại càng phát ra thêm lợi hại, người Văn Lược thích phải là hắn đi! Nếu như là hắn, tại sao không tiếp điện thoại.
Nghĩ nghĩ An Trình Điển muốn ngủ, tỉnh dậy liền cảm thấy miệng hơi khô, kết quả bên cạnh hắn không có ai, hắn cũng lười gọi người tới giúp, cũng đâu phải cả người đều phế, lấy nước thôi mà.
Hắn thật sự đánh giá cao chính mình, thân thể cũng chưa khỏi hẳn, nghiêng người khẽ động toàn thân đều đau, tay An Trình Điển run lên, ly nước lập tức rơi xuống đất.
Ngay tại thời điểm ly nước rớt xuống đất tạo ra thanh âm lớn, cánh cửa đồng thời bị đẩy ra, một bóng người xông tới, sau đó không nói hai lời đem An Trình Điển ấn trở về giường.
“Muốn uống nước phải không?” Thanh âm của người mới tới lạnh như băng.
Lập tức ly nước đựa đưa đến bên miệng An Trình Điển, An Trình Điển nở nụ cười, thanh âm phóng rất ôn nhu: “Sao cậu lại tới đây?”
“Chờ cậu khỏe lại, nhớ trả tiền vé máy bay cho tôi.” Văn Lược hé ra mặt đen đỡ ly nước cho An Trình Điển giúp hắn uống.
An Trình Điển cười đón cái ly nhưng Văn Lược không cho, Văn Lược giúp An Trình Điển uống nước xong, An Trình Điển liền nhìn Văn Lược cười ha ha. Văn Lược nhìn bộ dáng hiện tại của An Trình Điển, tâm bị túm một chỗ cuối cùng giãn ra vài phần. Nhìn kỹ mấy vết thương trên mặt An Trình Điển, hắn hắc nghiêm mặt ngồi ở một bên. Trong lòng thật sự rất khó chịu, bởi vì quá mức lo lắng nên hắn lập tức kêu lái xe quay lại sân bay, ngay cả đạo diễn gọi nói không có thời gian hắn cũng mặc kệ, trực tiếp mua vé máy bay bay tới, sau đó kêu xe đưa tới đây.
Vừa nhìn thấy bộ dáng An Trình Điển, trong lòng hắn nói không ra tư vị, đã qua lâu như vậy, hắn vẫn là cái dạng này, vậy thời điểm mới bị thương hắn sẽ có cái bộ dạng gì? Trong óc Văn Lược bắt đầu tưởng tượng lúc An Trình Điển mới bị thương, người đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh… Văn Lược không có biện pháp bình tĩnh.
“Tại sao nhìn tôi như vậy?” An Trình Điển theo tầm mắt Văn Lược sờ sờ mặt mình, “Tôi hiện tại khó nhìn lắm sao? Tôi đại khái mấy ngày không soi gương rồi.”
Văn Lược lắc đầu, cổ họng chuyển động thật lâu mới sâu kín nói: “An Dịch là cha cậu?”
An Trình Điển gật gật đầu.
“Như Diên là mẹ cậu?”
An Trình Điển lại gật gật đầu.
Văn Lược cứ như vậy kinh ngạc nhìn An Trình Điển, sau đó chậm rì rì nói: “Cậu rốt cuộc gạt tôi bao nhiêu thứ?”
Nếu không chạy tới đây, hắn cũng không biết An Trình Điển ở một nơi xa hoa như vậy, càng không nghĩ dưới lầu tiếp đãi hắn chính là An Dịch cùng Như Diên, này trong truyền thuyết của giới giải trí chính là trùm bất lão yêu cơ, từng là hồng nữ minh tinh chính là mẹ An Trình Điển, nghĩ đến cũng đúng, tin An Trình Điển bị thương giấu tốt như vậy, nếu không phải An Dịch, còn ai có thể làm?
Văn Lược thở dài, nói đến mới để ý hắn không quan tâm bất cứ chuyện gì về An Trình Điển. Này thật cũng không thể trách An Trình Điển.
“Cậu gặp qua bọn họ?” Ách.. An Trình Điển bỗng nhiên cảm thấy sự tình phi thường không ổn, sắc mặt Văn Lược lúc bước vào phòng cũng không tốt mấy.
“Ân! Cha cậu nói đã xem qua phim tôi đóng.” Biểu tình Văn Lược thực quái dị.
Nhìn mặt Văn Lược, An Trình Điển rất không an lòng, hắn bất chấp tất cả, tay vươn tới ôm đối phương, bởi vì cánh tay bị thương nên nâng được một nửa đau quá mặt đều biến sắc.
Văn Lược nhìn nhìn An Trình Điển như vậy, thật sự cảm thấy buồn cười, lại thực không đành lòng, thở dài kéo An Trình Điển người đầy thương tích vào trong lòng.
An Trình Điển cùng Văn Lược ở một chỗ tới bây giờ vẫn đều là hắn chủ động, không nghĩ tới Văn Lược ôm hắn lại có lực như vậy, hắn cảm thấy chính mình giống như lập tức khỏi hẳn, rất muốn đem đối phương nhu tiến trong lòng.
“Tôi nghĩ đến… Tôi nghĩ đến..” Không biết ôm bao lâu, thanh âm Văn Lược bỗng nhiên nghẹn ngào, thanh âm còn có chút phiến tình, hắn đột nhiên đẩy An Trình Điển ra, cứng rắn nói: “Tôi nghĩ đến cậu đã chết!”
An Trình Điển khóe miệng run rẩy, hắn cũng quá mức đem không khí phá hư đi! Đang nghĩ ngợi, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, An Trình Điển lướt qua đầu vai Văn Lược nhìn thấy cha mẹ mình đang đứng ở ngoài cửa. Văn Lược có điểm mất tự nhiên cương nghiêm mặt, đứng lên cùng An Dịch với Như Diên chào hỏi.
“Xin lỗi, cháu dạo này bận rộn quay phim, hôm nay mới có thể tới thăm.” Lời nói của Văn Lược có điểm đông cứng, quan hệ của hai người liền bị hắn nói thành qua loa sơ sài.
“Không có việc gì, nghe nói quan hệ hai đứa rất tốt! Có tâm ý tới là được rồi.” Như Diên mỉm cười nhìn vị đại tân sinh hậu bối, “Đã khuya, nếu không ngại tối nay ở lại đây đi!”
“Không được, cháu còn phải về quay phim! Hôm nay đã muốn kéo tiến độ rồi.” Văn Lược cũng nói không nên lời, chính mình làm sao lại không thoải mái, bản năng cự tuyệt lời mời của Như Diên.
“Nếu đã kéo..” An Trình Điển bất mãn ở một bên nhỏ giọng nói thầm.
“Vậy không có biện pháp nha!” Như Diên cười nói, dáng vẻ tao nhã, cho dù nàng tỏ ra tiếc nuối nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy thật đẹp, “Ngày mai bác sẽ mang An Trình Điển đến châu Âu tịnh dưỡng.”
“Mẹ!” An Trình Điển bỗng nhiên kêu lên, “Con khi nào nói con..”
“Con không có quyền lựa chọn!” Như Diên không nhìn đến mặt An Trình Điển đang có điểm kích động, “Muốn phản kháng thì trước đứng được đi rồi nói tiếp!”
An Trình Điển thất bại ngã xuống giường, Văn Lược nhìn hắn, bỗng nhiên nói, “Thời gian quả thật có điểm trễ.. vậy không biết có ngại không đêm nay..”
“Không ngại!” An Trình Điển vui mừng từ trên giường nhảy lên, Như Diên nhìn con mình có thâm tình quái dị với Văn Lược, bỗng nhiên biều tình lạnh xuống.
Bất quá dù sao cũng có người ngoài ở đây, Như Diên cho dù có nghi vấn cũng không hảo hỏi.
Hết chương 69