Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 66




An Trình Điển đã đi một tuần rồi, Văn Lược tới phòng làm việc của Quý đạo diễn, đã gặp mặt, định quay trước vài cảnh ở đây sau đó bay qua Pháp, bộ phim này xem ra thời gian quay rất thoải mái, hắn còn có thể bớt thời giờ chụp quảng cáo cho một thương hiệu trang phục.

Tiết tấu cuộc sống của người Pháp rất chậm, Quý đạo diễn không lo về vấn đề tài chính, hắn có đủ khả năng chi trả, cho nên kịch tổ không yêu cầu tiến độ phải nhanh, nhưng hắn đối với cảnh quay yêu cầu rất cao, một chút tỳ vết cũng không được, đại khái cảm thấy đây là bộ phim để hắn tái nhậm chức, cho nên yêu cầu cực kỳ cao.

Văn Lược quay rất nhiều nhưng vẫn có thời gian lên mạng xem tiểu thuyết của mình, tuy rằng hắn nhớ rõ thời gian không có nhiều, nhưng ngẫu nhiên vẫn muốn xem một chút, bất quá hiện tại hắn đang lo lắng đến tâm tình ý kiến của độc giả.

Tỷ như ID kia nói về An Trình Điển, nói An Trình Điển nhất định yêu Văn Lược, kỳ thật hắn làm chuyện xấu chỉ vì để gây chú ý với Văn Lược.

Văn Lược sơ sơ nghĩ, hình như cũng có một chút đạo lý, đầu bút chuyển, An Trình Điển trong tiểu thuyết bắt đầu ít làm chuyện xấu.

Ở nước ngoài quay phim chính là hảo, tỷ lệ bị nhận ra rất nhỏ. Tần Thấm trên đường đến thăm Văn Lược một lần, hai người ra ngoài ăn cơm, sau khi kết thúc công việc còn đi dạo một chút, ai biết sau khi Tần Thấm trở về liền tuôn ra, “bạn gái” tham ban, tin tức Tần Thấm đến nước Pháp hẹn hò với đại tú Văn Lược.

Văn Lược cười khổ, không nghĩ tới nữ nhân chính mình thầm mến bấy lâu bây giờ lại lợi dụng mình để lên trang báo, Vệ Sanh tức giận không ít, mắng An Trình Điển không lưu tâm nhãn để cho người khác chiếm tiện nghi.

Văn Lược không hề gì nói, “Anh lúc trước không phải đều bảo tôi ra ngoài kiếm một chút chuyện xấu sao? Tôi hiện tại ở bên ngoài quay phim không có tin tức gì, fan sẽ quên tôi mất!”

Vệ Sanh ở đầu dây bên kia mắng hắn vô tâm! Văn Lược đoán bởi vì nghệ sĩ mới của Vệ Sanh được hắn phái qua Pháp đã bị Tần Thấm phỗng tay trên nên mới sinh khí tới vậy.

Buổi tối nghỉ ngơi, An Trình Điển gọi cho hắn, hai người nói chuyện phiếm tự nhiên nhắc đến chuyện này, An Trình Điển nói: “Tần Thấm nói như thế nào đi nữa cũng có chân rết đi! Người khác chọn Tần Thấm cũng không kỳ quái nha! Vệ Sanh không phải vì vậy mà tức giận, gần đây tính tình Tiểu Càng cũng không tốt lắm, khẳng định là công ty làm cho bọn hắn sinh khí.”

“Hai người bọn họ là loại kim bài, ai lại dám chọc chứ?” Văn Lược có điểm nghĩ không ra.

“Nếu muốn tôi giúp cậu hỏi Tiểu Càng?” An Trình Điển nhận chân nói.

“Loại sự tình này không tất yếu phải đi hỏi, chúng ta có vẻ rất nhiều chuyện!” Văn Lược cảm thấy có điểm xấu hổ, cái này thì đi hỏi làm gì, hai người nói với nhau là được rồi.

“Tôi cũng rất tò mò nha!” An Trình Điển nở nụ cười.

“Cậu không lo lắng đến tin tức của tôi cùng Tần Thấm sao?” Văn Lược bất mãn ở đầu dây bên kia lẩm bẩm.

“Không lo lắng!” An Trình Điển mỉm cười đáp.

Bên kia trợ lý đã muốn hảm hắn, “Tôi làm việc đây, cậu đi ngủ sớm một chút đi!”

Văn Lược bất mãn đáp lại rồi cúp máy.

Như thế nào lại không lo lắng, An Trình Điển thở dài, lo lắng muốn chết thì có, mỗi ngày quay phim vất vả coi như xong, cái tên kia còn trả lại hắn cái tin tức, hắn hiện tại việc tối muốn làm chính là bay sang bên đó đánh tên kia vài cái.

“Trình Điển, chỗ này là để cậu lái xe theo hướng bên kia chạy lại, chỗ này có bàn đạp, cậu trực tiếp phi qua đi, có vấn đề gì không?” Đạo diễn cầm kịch bản đến tìm An Trình Điển, Tiểu Càng liền đi theo tới, trực tiếp nói, “Cái này có chút khó khăn, có thể dùng thế thân hay không?”

“Không có việc gì, tôi không thành vấn đề!” An Trình Điển cười cười, đem Tiểu Càng chắn ở đằng sau.

Đạo diễn nhìn Tiểu Càng do dự một chút, tuy rằng lúc đầu kịch tổ đã mua bảo hiểm cho diễn viên, nhưng nếu diễn viên xảy ra chuyện gì, cũng không phải chuyện nhỏ, hắn quả thật cũng không tất yếu lấy sự nghiệp của mình ra đùa giỡn.

“Tôi không thành vấn đề!” An Trình Điển cười cười tỏ vể không hề gì, sau đó giật giật xương ống chân, hướng chiếc xe kia đi tới, chỗ này hắn phải quay cảnh phóng xe qua bãi phế thải tránh đám truy đuổi ở phía sau, sau đó tại vị trí hắn đáp xuống gặp phải đối thủ của hắn: Nặc Uy.

Tiểu Càng lo lắng không phải không có đạo lý, dù sao danh khí của An Trình Điển hiện tại cũng không phải nhỏ, không cần phải lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, nam diễn viên trong làng giải trí luôn luôn như vậy, có thể không dùng thế thân liền không cần thế thân.

Đương nhiên loại tình huống này nếu đặt trên người Văn Lược, vậy không có vấn đề, Văn Lược nhất định sẽ dùng thế thân, đại khái chính là hắn không thể làm một số động tác đi.

Tiểu Càng ngẫu nhiên cùng Vệ Sanh nói chuyện cũng sẽ đem minh tinh nhà mình ra so sánh, trong lòng càng thêm hốt hoảng, hai đứa nhỏ này thiệt giống nhau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhéo tâm nhìn đứa nhỏ nhà mình cưỡi xe máy bay vọt qua, vững vàng đáp xuống phía đối diện, đạo diễn vừa lòng hô ‘cắt’, tim của hắn mới đập lại bình thường. Tiểu Càng nghĩ tới Văn Lược, không biết Văn Lược nếu biết được An Trình Điển quay phim cơ hồ mỗi một cảnh đều nguy hiểm như vậy, hắn sẽ có cảm giác gì?

An Trình Điển tiếp nhận khăn mặt của trợ lý, lau mồ hôi trên cổ và mặt, tuy rằng chính là vài giây ngắn ngủi trên màn ảnh, hắn chính là dồn hết sức mạnh, còn có một nguyên nhân, hắn không muốn bại dưới tay Nặc Uy.

Quay phim chung mới biết, Nặc Uy người này cũng không phải tiếp xúc không tốt, dù sao dựa vào loại xuất thân từ con nhà võ chuyên nghiệp mà nói, bọn họ loại nghiệp dư lần đầu tiên tiếp xúc đã trở thành diễn viên, nơi chốn bao trùm ở phía trên hắn, sẽ có cảm giác không tốt cũng có thể lý giải. An Trình Điển trước kia cũng không phải chưa từng quay phim hành động, mọi người khởi bước không sai biệt lắm, cũng không tồn tại vấn đề gì. Mà hiện tại hợp tác với người vô cùng chuyên nghiệp, đôi khi còn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, An Trình Điển chắc chắn sẽ không phục, hắn có thể đạt được địa vị của ngày hôm nay cũng không dựa vào ai khác, cho dù là có người cha là CEO hay người mẹ siêu sao cũng chưa từng giúp hắn cái gì, hắn đã làm rất nhiều, mà hiện tại bỗng nhiên dấy lên ý chí chiến đấu, những năm thành danh gần đây, đã thật lâu rồi không có ai khiêu khích hắn.

Tiểu Càng thở dài, nhìn đến bộ dáng hưng phấn của An Trình Điển, hắn liền lo lắng. An Trình Điển đã sớm hợp tác cùng Tiểu Càng, mỗi lần gặp phải chuyện khó khăn dấy lên ý chí chiến đấu của hắn, hắn sẽ lộ ra một ánh mắt toàn lực ứng phó.

Cảnh tiếp theo phải quay chính là An Trình Điển cùng Nặc Uy đánh nhau, bộ phim này hai người đánh nhau rất nhiều, trận này có điều là một trong những cảnh trọng yếu, căn cứ theo những bộ phim ngày xưa, diễn viên chính lần đầu tiên phải thua phối hợp diễn, cuối cùng bỗng nhiên quật khởi, cho nên… An Trình Điển trước tiên phải bị đánh.

Nói đến bị đánh, Tiểu Càng muốn thở dài, có một hôm, Nặc Uy khiến cho An Trình Điển bị thương. Kia còn chưa tính, có thể nói là ngoài ý muốn, sau đó, vào quay chính, An Trình Điển ít nhiều đều đã chịu chút tổn thương nhẹ. Này đúng là thật không có gì, diễn đánh nhau tất nhiên không tránh khỏi va chạm, nhưng Tiểu Càng là loại người ngoài nghề đứng một bên nhìn ra Nặc Uy có đôi khi rất không lưu tình trực tiếp xuống tay.

Trong kịch tổ có tiểu cô nương là fan của An Trình Điển, cũng nhịn không được nói tính tình An Trình Điển thật tốt quá.

Tính tính tốt liền dễ bị coi thường sao?

Tiểu Càng nói An Trình Điển không bao giờ chịu nghe, cho nên hắn mới nghĩ đến cách tìm Văn Lược. Sau đó hắn tìm Vệ Sanh nhờ Vệ Sanh nói với Văn Lược, kết quả Vệ Sanh nói không được để Văn Lược phân tâm, bởi vì An Trình Điển mà Văn Lược đã phân tâm rất nhiều. Được thôi! Vì chuyện này hai người đại diện tiếp tục đại sảo một trận.

Thời điểm Văn Lược ở Pháp hưởng thụ điều kiện vô cùng tốt, ở khách sạn ngủ ngon thì An Trình Điển đang cùng Nặc Uy giao đấu, lúc này bất đồng chính là Nặc Uy hắn có vũ khí.

Hai người đứng mặt đối mặt, An Trình Điển cười cười, chuẩn bị xoay người đi tìm vị trí của mình, Nặc Uy bỗng nhiên nói: “Cần lưu tình không?”

An Trình Điển sửng sốt một chút, người này thật sự muốn cùng hắn đánh thật? Hắn nhìn nhìn ống tuýt trên tay Nặc Uy, nghĩ ống tuýt kia thật sự đánh xuống, chính mình có khi nào bị tàn phế không? Hắn lắc lắc đầu, hắn cũng không phải không tin Nặc Uy thật sự đánh hắn, mà là đối với mình có thể né tránh công kích của Nặc Uy rất có lòng tin.

Quả nhiên đạo diễn hô bắt đầu, Nặc Uy cũng rất mãnh liệt tấn công, An Trình Điển thuần thục né tránh công kích của hắn, bởi vì trước đó vài ngày hai người giao thủ cũng không ít lần, cho nên ít nhiều cũng biết một chút võ thuật, dù sao ở đây vẫn có nhân viên, cho nên tốc độ của Nặc Uy là không nhanh lắm, An Trình Điển nắm chắc nếu đối phương sử dụng thực lực thật, hắn tuyệt đối trốn không thoát. Nhiều lần ống tuýt sát qua cánh tay hắn, hắn bắt buộc chống tay xuống, bàn tay thô ráp chà qua mặt đất, có điểm đau, phỏng chừng nơi mang bao tay cũng đã bị trầy bên trong, chỗ không có bao tay xúc cảm đau rát tới rất rõ ràng.

Chỉ đạo võ thuật liền chạy ra hiện trường chỉ đạo, nhưng đánh nhau khẳng định theo hướng tự do sẽ phát huy được hiệu quả tốt nhất, Nặc Uy không có nửa điểm vấn đề, công phu của hắn đến bây giờ vẫn tốt, điểm ấy An Trình Điển tự nhận hắn không sánh bằng, cho nên hắn phá lệ chú ý tới vị trí bị thương của mình.

Chính là cho dù hắn có cố gắng tránh cỡ nào thì cũng vẫn bị va chạm vài cái. Tiểu Càng thực nghiêm khắc yêu cầu với đạo diễn, thời điểm ống tuýt hạ xuống phải quay một mình, nhưng Nặc Uy tựa hồ xem nhẹ điểm này, An Trình Điển ở trên mặt đất lăn một vòng, hắn liền trực tiếp đánh xuống.

An Trình Điển nhất thời ôm bụng chống đỡ trên mặt đất không nói được lời nào.

“Cậu làm gì!!” Tiểu Càng nổi trận lôi đình xông vào, một phen đẩy Nặc Uy ra, hắn vóc dáng không cao, nhưng làm người đại diện nhiều năm như vậy, uy tín là vẫn phải có, Nặc Uy bị đẩy một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, cũng không dám nói gì. Tiểu Càng nhất vọt vào, nhóm trợ lý cũng đi theo sau, người trong kịch tổ cũng vào xem. Nặc Uy lập tức bị đẩy ra ngoài vòng tròn, Tiểu Càng hắc nghiêm mặt xốc áo An Trình Điển lên, dấu vết trên bụng rất sâu. Hắn đứng lên định mắng, An Trình Điển vội vàng kéo lại.

“Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” An Trình Điển thực nhanh mặt mày nhăn lại, lời nói ra còn có chút khó khăn.

Cơn tức của Tiểu Càng lập tức bùng nổ, hướng phía đạo diễn đi qua phát hỏa, “Đạo cụ của mấy người làm ăn kiểu gì vậy hả? Xài ống tuýt rất thật như vậy?”

Đạo diễn tự biết đuối lý, không dám nói, gọi người ta kêu xe cứu thương.

An Trình Điển vội vàng nói với trợ lý bên cạnh là không cần, hắn nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Tiểu Càng nghe xong càng tức. Chỉ đạo võ thuật sau khi xem qua vết thương của An Trình Điển, cũng nói chỉ cần thoa thuốc một chút rồi nghỉ ngơi là được rồi.

An Trình Điển được trợ lý nâng đến trên ghế nằm nghỉ ngơi, Tiểu Càng vẫn đang tìm lỗi của bên kịch tổ. An Trình Điển nhìn Tiểu Càng thượng thoan hạ khiêu nhịn không được nở nụ cười, hắn hình như có được một người đại diện phi thường tốt.

Hết chương 66