Lúc ăn cơm Liên Mục Thanh luôn luôn cùng đạo diễn trao đổi, Văn Lược không biết tại sao cảm thấy bọn họ cứ nhìn sang hướng mình, trong lòng khó chịu ăn cơm không vô.
“Muốn hay không tôi bảo trợ lý đi mua đồ ăn cho cậu?” An Trình Điển nhìn không được, điểm tâm không ăn mà bây giờ cơm trưa cũng không ăn, hắn còn tưởng đồ ăn của đài truyền hình không hợp ý Văn Lược.
“Cậu.. không giác ngộ ra Liên Mục Thanh lập mưu chỉnh tôi?” Làm người chủ trì phải chỉnh khách mời, thật rất dễ dàng, Văn Lược nghe nói trước kia còn thường xuyên có loại trò chơi chỉnh cổ, chuyên môn một phòng lừa một người. (Ai xem RM thì biết nó là kiểu 1 đấu 9 ý)
Thời điểm hắn xem đến tiết mục đó đều cười đến nói không được, chưa từng có suy nghĩ tự hỏi nếu là mình thì sao, hiện tại bỗng nhiên đem mình thay vào, nhất thời cảm thấy tâm kinh đảm chiến.
Quả nhiên chỉ chốc lát Liên Mục Thanh đã bước đến chỗ hắn.
“Buổi chiều cậu chỉ cần đi lướt qua sân khấu là xong.” Liên Mục Thanh cười thực quỷ dị, trong lòng Văn Lược càng thêm hồi hộp. Hắn nhận thức An Trình Điển bọn họ đều không phải người tốt, tất cả đều là một đám hỗn đản âm hiểm.
Văn Lược cảnh giác nhìn Liên Mục Thanh: “Ngày mốt là quay chính thức, cùng hôm nay giống như đúc?”
Liên Mục Thanh nhận chân gật gật đầu, bất quá về phần khác không đồng dạng hắn biết phải nói làm sao? Có người cần diễn tập, mà có người nói diễn tập ngược lại đi quậy phá phần khôi hài của hắn.
Tỷ như An Trình Điển, lão luyện đến nỗi căn bản chính là lão yêu quái, ngươi lúc diễn tập chọc hắn vài cái, thời điểm quay thật hắn chắc chắn sẽ không để lại mặt mũi cho ngươi, trạng thái tốt sẽ phát huy vượt xa so với người thường, trạng thái không tốt liền không nói lời nào rất không thú vị, cho nên cố định chọc hắn vài cái luôn dùng được. Mà Văn Lược loại này không quan tâm có gây cản trở cho hắn hay không, thời điểm quay thật nhất định phải thật tốt.
Đó cũng chính là nội dung Liên Mục Thanh trao đổi cùng đạo diễn lúc nãy, đạo diễn theo mấy tiếng đồng hồ buổi sáng cũng đã nhìn ra, Văn Lược không thích hợp để diễn tập, tuy rằng sẽ có điểm ngốc cùng dại ra, nhưng nếu không diễn tập, thời điểm quay thật sẽ có được điểm thu hút hơn.
Buổi chiều cũng thực thuận lợi, cái này đối với mọi người cũng không có gì xa lạ, đối với Văn Lược mà nói cũng không có gì khó khăn. Ngẫu nhiên người chủ trì có tính trêu chọc chỉ đùa một chút, Văn Lược cảm thấy hảo thoải mái, sau đó kết thúc thật vui mừng, loại trình độ này, hắn hoàn toàn không có vấn đề.
Thời điểm kết thúc công việc, Liên Mục Thanh cùng Bạch Đồng rủ mọi người đi ăn cơm, đồng hành còn có vài vị khách mời hôm nay, có hai người chủ trì vì ngày mai còn có tiết mục, cho nên đi trước, nói là tiết mục tới ngày đó tái bổ trình.
Về phần mấy người mới, có thể cùng siêu sao và người chủ trì đi ăn cơm không có cái gì không tốt, đoàn người mang theo trợ lý cùng người đại diện chậm rãi tựu đi ăn cơm.
Văn Lược vừa thấy tình cảnh này liền không muốn đi, hắn không thích chỗ đông người hơn nữa hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Liên Mục Thanh đại khái cũng biết tính tình này của hắn, ở một bên điều khiển, “Cậu không đi sao? Cậu không muốn nhìn An Trình Điển được hoan nghênh một chút sao?”
Văn Lược ở trong lòng phun trào, An Trình Điển được hoan nghênh không phải ai cũng biết rồi sao?
“Không giống nha, chẳng lẽ không muốn nhìn một chút dạ tràng vương tử sao?” Liên Mục Thanh cười hì hì nói, “Bách biến tiểu vương tử biết không?”
Văn Lược một đầu hắc tuyến, này đều là cái gì nha!
Bất quá Liên Mục Thanh đang một đường lừa hắn, Văn Lược đã bất tri bất giác bị nhét vào trong xe, sau đó đi ăn cơm, một đám người chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu còn quy củ ăn cơm, khách khách khí khí mời rượu, đầu tiên là hậu bối kính tiền bối, sau đó là bằng hữu mời rượu nhau. Văn Lược từ trước đến nay không thích việc này, cũng may mọi người ấn tượng về hắn chính là chúa bất cẩu ngôn tiếu, cho nên tất cả mọi người chỉ là khách khách khí khí kính rượu hắn sau đó cũng không dám chọc vào.
Không khí tiếp sau liền thoải mái, đề tài cũng nhiều vô số kể. Càng nói càng không hạn chế gì, nói không ngừng, tiếng cười một mảng vang lên, Văn Lược thổn thức, làng giải trí chính là một đám biểu diện quang tiên như vậy, nhưng nội bộ còn không bằng người sạch sẽ bình thường.
Bỗng nhiên không biết có ai đó nói một câu, mọi người ngày mai cũng không có việc bận vậy bây giờ đi bar đi!
Đề nghị này thực tự nhiên chiếm được sự hưởng ứng, Văn Lược âm thầm kêu khổ, quán bar không phải hắn chưa từng đi, mà là thật sự thích ứng không được, hắn với lão nhân giống nhau, tuổi còn trẻ nhưng không có nửa điểm hưởng thụ cuộc sống tuổi trẻ. Đặc biệt là loại không khí quán bar này, chỉ cần đứng ở chỗ đó cũng cảm giác được người dán người, rất không thích. Hắn càng không thể nhìn được một đám người uống rượu rồi nhảy điên cuồng. Đại khái nhìn ra Văn Lược khó chịu, An Trình Điển một bên mở miệng nói.
“Quán bar coi như xong đi!” An Trình Điển bỗng nhiên nói, thuận tiện rót một chén trà cho Văn Lược, “Không bằng đi hát. Tôi mời!”
“Cũng tốt!” Bạch Đồng ở một bên tiếp lời.
“Ha ha, tôi biết một chỗ rất tốt cũng có nhiều cô gái xinh đẹp ~” Liên Mục Thanh vừa nói xong mọi người liền nổi lên đại hỏa. Lại một mảng thanh âm hưởng ứng.
Văn Lược sắc mặt đau khổ phiêu mắt liếc An Trình Điển, mỹ nữ?
An Trình Điển cười, ở dưới bàn nắm lấy tay Văn Lược, tiến qua dán lên tai hắn nói, “Tôi cũng không tốt ở điểm này đâu!”
Văn Lược không để ý đến hắn, bưng ly rượu trước mặt mình lên chậm rì rì uống. An Trình Điển nói hắn không tốt có quỷ mới tin.
Bởi vì đề tài của Liên Mục Thanh, không khí lập tức nóng lên, nói đến cũng khéo, bởi vì vấn đề tuyên truyền, cho nên không có nữ diễn viên, mặc dù người chủ trì có nữ nhân, nhưng cũng không cùng tới dùng cơm, cho nên ở đây trừ bỏ vài người trợ lý tất cả đều là nam nhân. Trợ lý thấy thế, cơm nước xong cảm thấy cũng không được thích hợp lắm, cho nên đều trở về nhà.
Tất cả đều là nhất bang cầm thú!
Văn Lược ở trong lòng mắng. Hắn cũng muốn đi, Liên Mục Thanh lại như bạch tuột ở một bên kề cận hắn, dùng cả tay chân giữ lấy hắn, miệng vẫn cứ nói dạ tràng vương tử nha, bách biến vương tử nha.
Văn Lược thực cảm thấy chính mình gặp quỷ, hắn còn không biết mình và Liên Mục Thanh rất thân nha.
Liên Mục Thanh nói đến chỗ kia thật không sai, đoàn người chậm rãi tiêu sái đi vào, quản lý cũng ra nghênh đón, “An thiếu gia Lão Bao Sương đúng không!”
Văn Lược thời điểm nghe được câu kia tầm mắt liền mãnh liệt nhìn qua, An Trình Điển cười cười gật gật đầu, “Như cũ.”
Quản lý lên tiếng trả lời, hai mỹ nữ xinh đẹp dẫn bọn họ đi vào phòng xa hoa, vài người vừa mới ngồi xuống coi như bình thường, Liên Mục Thanh không nói hai lời, “Quy tắc cũ, trước mỗi người nhất thủ!”
Người đang ngồi không phải ca sĩ chuyên nghiệp, cho nên giọng hát đều thường thường, bất quá đi ra ngoạn xướng càng sai lệch càng tốt. Đến phiên một diễn viên, giọng hát rõ ràng bị cao hơn một nấc, Liên Mục Thanh vội vàng hô chơi không tốt, tất cả mọi người hát không tốt lại có một người hát tốt, kia thật tính toán. Diễn viên cũng thành thực nói, chính mình tự phạt rượu ba chén, sau đó tự nhiên đem microphone giao cho Văn Lược.
Văn Lược nguyên bản lúc nãy nghe được câu của quản lý “Lão Bao Sương” cũng rất khó chịu, tiếp nhận microphone còn có chút ngây ngốc, thấy rõ ràng là tới lượt hắn hát, lập tức sửng sốt, hắn sẽ hát một bài, xướng mao nha!
Hắn đang cầm microphone không biết phải làm như thế nào mới xong việc, có người gõ cửa, Liên Mục Thanh “Ngao” một tiếng mở cửa, quản lý tiếu a a dẫn một đám mỹ nữ tiến vào.
Một đám con gái nhất tề cúi đầu. Liên Mục Thanh vuốt cằm đánh giá, sau đó cười hì hì phiêu liếc mắt An Trình Điển và Văn Lược, chỉ vào một cô nương, “Đến chỗ An thiếu gia đi.”
Cô nương kia vừa nghe ánh mắt liền sáng, vội vàng đi qua chỗ An Trình Điển ngồi xuống, Văn Lược lãnh mắt nhìn An Trình Điển, hắn dám tùy ý để đối phương ngồi lên đùi mình.
Các cô nương còn lại đều tự tìm chỗ ngồi cho mình, Văn Lược cũng được một cô nương thanh tú đến ngồi cạnh, không thể không nói các cô nương ở nơi này có tố chất rất cao, trên người không có mùi nước hoa rẻ tiền, cũng sẽ không có ý tứ làm cái gì khác, Văn Lược xua tay cự tuyệt đối phương tiếp rượu, cô nương kia liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên ngẫu nhiên hỗ trợ hắn này nọ, cũng không có hành động gì quá mức. Bất quá phóng nhãn sang người khác thật sự tất cả đều lộ nguyên hình.
Bạch Đồng lạnh lùng ngồi một bên cùng mỹ nữ uy hắn ăn, biểu tình thoạt nhìn không giống như hưởng thụ, căn bản là một bộ dáng lười biếng.
Văn Lược tầm mắt vừa chuyển sang An Trình Điển liền hung tợn, nghe đồn, An Trình Điển thực sự rất giỏi ngoạn, hắn đang cùng mỹ nữ chơi đổ xúc xắc, mỹ nữ kia đã thua nhiều lần, uống vài chén rượu nhân cơ hội tựa vào ngực An Trình Điển làm nũng.
Răng nanh Văn Lược bắt đầu ngứa.
Lại nhìn những người khác mỗi người đều ôm mỹ nhân vui đùa. Văn Lược thật sự cảm thấy rất không thú vị, hắc nghiêm mặt ngồi ở chỗ kia, ăn điểm tâm trên bàn.
Âm nhạc ầm ầm làm cho tai hắn ẩn ẩn đau, ánh đèn mờ ám làm cho bao nhiêu người ngập mặt trong xa hoa đồi trụy, đêm nay tiền tiêu phí sẽ không ít đi! Nghĩ số tiền này đều do An Trình Điển chi trả, hắn cư nhiên nổi lên một cỗ tử đương gia nhân keo kiệt! Hứ, An Trình Điển cùng hắn có quan hệ gì chứ! Văn Lược âm nghiêm mặt ở trong ánh đèn mờ ảo trắng mắt liếc An Trình Điển.
Liên Mục Thanh ôm mỹ nhân ca hát, một bên hát một bên khiêu vũ cùng mỹ nữ, thực nhìn không ra mỹ nữ ở đây lại có vũ kỳ tốt như vậy.
“Em so với cô ta nhảy còn giỏi hơn, muốn hay không cùng ra khiêu vũ?” Mỹ nữ bên cạnh Văn Lược cười miệng nhấp một ngụm rượu.
Mỹ nữ kia phỏng chừng cũng hiểu được Văn Lược nhàm chán, liền thực sự đứng lên, kéo lớp áo mỏng trên người giống như lớp vải lụa xuống lộ ra bra màu vàng bên trong, chân dài duỗi ra bước lên trên bàn, lập tức huýt sáo, hai mỹ nữ ở trên đài đấu vũ, không khí lập tức high, chỉ chốc lát lại có thêm mỹ nữ bước lên.
Văn Lược không nhìn, hắn đối với màn này không có hứng thú. Bỗng nhiên kế bên có một người dán qua, “Sinh khí?”
“Phi!” Văn Lược thấy rõ ràng người thiếp tới chính là An Trình Điển, vung tay tát.
An Trình Điển cầm tay hắn, “Chúng ta chơi trò gì đó kích thích chịu không?”
“Tôi không có hứng thú!” Văn Lược bạch liễu tha nhất nhãn, quay đầu đi chỗ khác.
An Trình Điển không đón lời của hắn mà là uống một ngụm rượu, nghiêng người ấn bả vai đối phương, sau đó miệng đối miệng đè ép xuống. Văn Lược cũng chưa kịp phản ứng, rượu đã bị đổ sang cổ họng mình, đầu lưỡi đối phương cũng đi theo tới, đầu óc của hắn nháy mắt trống rỗng, trong phòng nổ tung tiếng hét chói tai cùng thanh âm huýt sáo.
Hết chương 59