Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 47




Thời điểm An Trình Điển nhìn đến tin tức này, trực tiếp giơ chân. Tà tà nhìn Tiểu Càng liếc mắt một cái, đối phương thành thành thật thật đứng một bên. Tâm tình An Trình Điển làm sao có thể tốt chứ? Nam nhân kia trực tiếp ở bên ngoài truyền ra chuyện xấu còn cùng hai người.

Tiểu Càng thật cẩn thận lui một bên, không lên tiếng.

An Trình Điển cũng biết việc này không trách được Tiểu Càng, Tiểu Càng vốn có cơ hội ngăn lại hắn, nhưng y không có làm, ngược lại lại để hắn đi theo đuổi, cái này đối Văn Lược có tác dụng phụ, cũng trách không được.

Ai…

Không cam lòng đem báo chí quẳng một bên, Tần Thấm hắn không sợ, dù sao nàng ham chơi chỉ đùa giỡn cùng Văn Lược, Văn Lược tính tình kia khẳng định cùng Tần Thấm sẽ sợ hãi. Bất quá An Miên Miên, An Trình Điển cắn răng. Tiểu nha đầu vừa bước vào làng giải trí mà bất lão như vậy, chờ bị nắm đầu trở về đi!

Nghĩ tới liền lấy di động gọi đi.

“Miên Miên?” An Trình Điển hạ giọng.

“Thúc thúc?” Giọng nữ ôn nhu từ bên kia truyền đến. Đúng vậy, An Trình Điển chính là thúc thúc của An Miên Miên, chính là vai vế kỳ quái gì đó của người Trung Quốc, lớn tuổi nhỏ tuổi gì cũng có thể trở thành thúc thúc, nhỏ tuổi nhất cũng có thể trở thành bác. An Miên Miên chính là con gái của ca ca An Trình Điển, nhìn lại thực phiền toái, đơn giản là một ba ba hai mụ mụ, sinh ra sớm liền thành như vậy.

“Con cùng Văn Lược sao lại thành thế này?” An Trình Điển đi thẳng vào vấn đề.

“Không làm sao! Con thích hắn!” An Miên Miên cùng An Trình Điển dù sao cũng là người một nhà, lời nói cùng hành động đều giống nhau.

“Con!” Con gái trong nhà nói lời này, An Trình Điển cũng không có biện pháp, nếu hắn quản được, sẽ cũng không phải chỉ trên danh nghĩa thúc thúc, “Ba ba của con đồng ý cho con đi quay phim, thúc thúc bắc cầu cho con cũng không phải để con đi cua nam nhân!”

“Đây gọi là theo đuổi, không phải cua nam nhân!” An Miên Miên phản bác, “Lại nữa, ai nói nhất định phải là con theo đuổi, hắn chẳng lẽ không theo đuổi con?”

An Trình Điển nở nụ cười, muốn cho Văn Lược thật theo đuổi nữ nhân, kia thật đúng là phải đem Văn Lược nấu lại nặng tạo một chút mới được. An Miên Miên làm sao hiểu Văn Lược bằng hắn, học chung bốn năm dù sao cũng không phải công cốc.

Cúp điện thoại, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, cầm di động lật tới lật lui gọi cho Văn Lược.

Cư nhiên gọi không được! (Hoa Đông: tất nhiên là không được, thân, ngươi đã bị cho vào sổ đen!)

An Trình Điển căm tức tựa trên ghế, người này núi cao hoàng đế xa lại ra cái gì yêu thiêu thân sao?

Văn Lược thật đúng là yêu thiêu thân. Hắn gặp được Bạch Đồng. Đến gặp, kỳ thật cũng không xác thực lắm, vòng luẩn quẩn lớn như vậy đi tới đi lui chạm mặt là chuyện bình thường, nhưng nói chuyện thân thiết như vậy, hắn có điểm không tiêu.

Bạch Đồng nhìn thấy Văn Lược, liền bắt tay, thời điểm dựa vào rất gần hắn liền thuận tiện hỏi một câu: “An Trình Điển được không?”

Văn Lược thiếu chút nữa rút tay ra, An Trình Điển được không hỏi hắn làm chi? Bọn họ không phải bạn tốt sao?

“Từ khi ở cùng cậu đến giờ, Trình Điển đều không đi chơi!” Bạch Đồng cười, bọn họ hiện tại chính là nói chuyện phiếm, máy móc gì đó còn chưa chuẩn bị xong.

Văn Lược cười có điểm xấu hổ, phải như thế nào? Bạch Đồng lời này nói ra tựa như, nam nhân nào đó sau khi nhận thức được nữ nhân nào đó, từ nay về sau đều không ở bên ngoài lêu lổng.

Lêu lổng cái gì nha? Cùng hắn có quan hệ gì? Hắn cùng An Trình Điển đều là quan hệ nam nam thuần khiết. (Vâng, rất ‘thuần khiết’ :”>)

“Chúng tôi cùng An Trình Điển là bằng hữu tốt nhất, cậu là người của An Trình Điển cho nên chúng ta cũng là bằng hữu tốt nhất!” Bạch Đồng bắt đầu làm nhiễu Văn Lược, “Cho nên, thời điểm làm tiết mục này, cậu cũng đừng luôn lộ ra bộ mặt băng thẳng, người khác sẽ nghĩ cậu rất khó gần.”

Văn Lược thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, lời này của Bạch Đồng. Hắn rất khó gần sao?

Xung quanh tập thể nhân viên công tác trong đáy lòng gật gật đầu, ít nhất lúc hắn vào cửa còn chưa có hiệu quả chính thức, mặc dù có mỉm cười chào hỏi, nhưng vẫn không thật tâm nha! Ai lại nhìn không ra!

Văn Lược kỳ thật có điểm nóng nảy, nhưng nóng nảy thì nóng nảy hắn cũng không dám trước mặt mọi người bộc phát, chịu đựng không nói, chuyên tâm nhìn kịch bản trên tay, mấy vấn đề này Vệ Sanh hôm qua cũng đã nói qua. Hắn nhìn một chút, không có gì khó khăn, cũng không phải rất khó nhớ, để cho Bạch Đồng dựa theo cái này hỏi, hắn liền như vậy đáp là ok. Bất quá hắn thực hoài nghi, nơi này nhàm chán như vậy, tiết mục này thật sự được yêu thích sao?

Xem xong kịch bản, trang điểm cùng thay quần áo đều xong, ánh sáng cũng tốt, máy móc cũng xong, không sai biệt lắm, người xem tiến vào phim trường. Đúng vậy, nơi này không phải chiếu trực tiếp nhưng vẫn có người xem.

Văn Lược nguyên bản còn thực bình thản ngồi ở dưới đài, nhưng nhìn đến người xem lục đục đi vào không biết sao lại khẩn trương, cảm thấy trong ánh mắt Bạch Đồng ngồi đối diện đều là tinh quang.

Hôm nay người tới không ít, thời điểm mọi người tiến vào, Văn Lược liền nghe được các loại thanh âm chói tai, hắn rất bội phục các fan, luôn có sức sống như vậy, cổ họng cũng tốt lắm, hắn thiệt tình cảm thấy cái cô bé có thanh âm lớn nhất kia, nếu còn theo hắn vài năm sẽ có thể hát được âm cao.

Không đến nửa giờ mọi người đã an vị, hiện trường bắt đầu chậm rãi an tĩnh, xem ra có thể bắt đầu.

Bạch Đồng thay đổi một thân màu trắng đi ra, thân mình chân dài hướng đài đi lên làm mọi người đều phải ngước nhìn, Văn Lược nhìn tiểu cô nương bên cạnh mặt đều đỏ rần.

Sau lời dạo đầu, Văn Lược lên đài, có người chỉ huy ở dưới, người xem liền vỗ tay cùng hét chói tai, không khí nhanh chóng nóng lên, Văn Lược bắt đầu khẩn trương, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Làm một minh tinh, hắn thật sự có điểm không hợp.

“Ha hả, Văn Lược thật sự khó mời nga!” Bạch Đồng cười vỗ vỗ bờ vai hắn, “Theo tôi được biết, đây là tiết mục nói chuyện đầu tiên cậu tham gia?”

Văn Lược thành thành thật thật gật đầu.

“Văn Lược, em yêu anh!” Phía dưới có cô nương không kiềm chế được.

Văn Lược kinh ngạc quay đầu một chút, mặt lập tức liền đỏ, biểu tình ngơ ngác làm cho phía dưới một mảng cười vang.

“Cô nương bình tĩnh một chút, nhìn xem đã dọa Văn Lược rồi kìa!” Bạch Đồng trêu ghẹo nói, sau đó mời Văn Lược ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Văn Lược mới bắt đầu chậm rãi an tâm, quả nhiên lần lượt mềm yếu gì đó hắn đã có thể định ra, tiết mục này có sô pha không tồi, để bảo Vệ Sanh hỏi giùm xem mua ở đâu.

Bên này Văn Lược đang thất quải bát quải thất thần, bên kia Bạch Đồng bỗng nhiên cầm kịch bản hướng dưới đài ném đi: “Tiết mục này đã làm nhiều năm như vậy rồi. Cách chơi cũ rất nhàm chán!”

Văn Lược còn chưa kịp phản ứng, Bạch Đồng tiếp tục: “Cho nên, hôm nay chúng ta sẽ làm thứ mới mẻ, chúng ta không cần kịch bản!”

Nghe được như vậy, Văn Lược nóng nảy, quay đầu nhìn Vệ Sanh.

Vệ Sanh lắc lắc đầu nhìn bóng đèn một bên, hiện tại ở địa bàn người ta, lại có nhiều người xem như vậy, Văn Lược đâm lao thì phải theo lao.

“Văn Lược, cậu tốt nghiệp xong thì bắt đầu làm diễn viên?” Bạch Đồng hỏi xong, Văn Lược nhè nhẹ thở ra một hơi.

Thành thành thật thật trả lời xong mấy vấn đề, tảng đá trong lòng Văn Lược rốt cuộc rớt xuống, cái gì vứt bỏ kịch bản, kỳ thật hỏi đều là vấn đề bên trong đó.

“Cậu có bạn tốt trong làng giải trí không?”

Ai ngờ hắn vừa yên tâm Bạch Đồng đã hỏi câu không có trong kịch bản.

Văn Lược vừa mới chuẩn bị lắc đầu, phía dưới bỗng nhiên có người hô to: “An Trình Điển!”

Được rồi! Văn Lược thở dài, có người nào không biết bọn hắn là bạn tốt? Nhưng có ai lại biết quan hệ giữa hai người thật sự không tốt lắm.

“Cậu cùng An Trình Điển gần đây có đóng phim chung nha!” Bạch đồng nói: “Nghe nói trong lúc quay phim cũng có không ít chuyện vui, có thể kể cho chúng tôi nghe vài chuyện được không?”

Văn Lược lại muốn lắc đầu, Bạch Đồng lại thúc giục nói: “Fan củaVăn Lược ở đây cũng không ít đi! Thần tượng các cậu biến mất mấy tháng đi quay phim, các cậu chẳng lẽ không có chuyện gì vui?”

Phía dưới người xem cùng hô lên: “Có!”

“Có cái gì nha?” Bạch Đồng cười cùng người xem hỏi.

Văn Lược vừa thấy tình huống không đúng, trong lúc quay phim thật sự có rất ít fan đến tham ban, chẳng lẽ thật sự phát hiện ra cái gì? Trong lòng trống rỗng vội vàng mở miệng nói.

“Thật ra cũng có chuyện lý thú.” Văn Lược thở dài.

“Ân, kể nghe một chút.” Bạch Đồng vẫn như cũ cười tủm tỉm.

“Có một cảnh, chính là cảnh An Trình Điển bị đánh hộc máu, đạo cụ sư không cẩn thận để hai bao máu trong miệng hắn. Kết quả lúc quay, hắn một búng máu phun ra, phóng thật cao, trực tiếp văng lên trên mặt.” (Trời ơi ‘vui’ dễ sợ luôn =]])

Nghe Văn Lược nói xong, biểu tình của Bạch Đồng rõ ràng hơi cứng một chút, fan phía dưới dù sao cũng thích Văn Lược, vẫn thực nể tình cười vài cái. Thời điểm Văn Lược nói còn không cảm thấy mất mặt, nói xong mới phát hiện mọi người cười thật có chút mất mặt.

Vệ Sanh rối rắm ngồi dưới đài, nhỏ giọng nhớ kỹ, “Khẳng định sẽ bị cắt bỏ, chỗ này khẳng định sẽ! Khẳng định sẽ!”

“Chúng tôi biết cậu sẽ không thành thật, cho nên chúng tôi đã chuẩn bị một màn tối mạo hiểm cùng kích thích chính là… Gọi điện thoại!” Bạch Đồng âm hiểm còn giả mù sa mưa hỏi dưới đài, “Các bạn hy vọng chúng tôi gọi điện thoại cho ai?”

Lại là một mảng chỉnh tề hô: “An Trình Điển!”

Tâm Văn Lược lập tức liền lạnh, hắn hôm nay xem ra bị Bạch Đồng chơi rồi.

Điện thoại lập tức đưa lên đài, Bạch Đồng ý bảo mọi người im lặng, sau đó kết nối được, thanh âm An Trình Điển có điểm khàn khàn theo điện thoại truyền tới, hơi hơi nghe tiếng gió.

Văn Lược tính toán, người này đang ở đại mạc nha!

“Hiện tại ở đâu vậy?” Bạch Đồng cười dùng lời khách sáo hỏi.

“Ở sa mạc nha! Em muốn bị cuốn đi!” An Trình Điển cười, “Các anh đang làm gì? Có muốn đi chung để thử cảm giác cát bay vào miệng không?”

Bạch Đồng khóe miệng run rẩy một chút: “Không cần, chính cậu hưởng thụ thì tốt rồi.”

An Trình Điển nở nụ cười, “Anh gần đây có phải hay không làm chuyện gì xấu? Em nghe…”

“An Trình Điển, chúng tôi hiện tại đang làm tiết mục!” Phỏng chừng là người kia muốn nói gì không tốt, Bạch Đồng vội vàng cắt ngang. Sắc mặt có điểm trắng bệch, Văn Lược vui vẻ, ban đầu hắn còn lo lắng An Trình Điển sẽ làm tiết mục này không đi đến đâu.

“Làm tiết mục? Làm tiết mục thì gọi cho em làm cái gì?” Thanh âm An Trình Điển than thở làm ở dưới một mảng thét chói tai! An Trình Điển vội vàng bổ sung, “Mọi người hảo, tôi là An Trình Điển! Hạt cát bay vào miệng tôi!”

Dưới đài một mảng cười vang.

Bạch Đồng cũng cười, chuyện tốt xấu gì cũng đều đã bị ngăn lại, “Nghe nói cậu cùng Văn Lược là bạn tốt?”

“Ân! Là bằng hữu phi thường tốt!” An Trình Điển đáp.

“Vậy thì tốt quá, cậu hiện tại là đang quay bộ phim hai người hợp tác đi?”

“Ân! Hắn không phúc hậu, trước hết quay xong liền bỏ chạy, bỏ tôi lại đây một mình chịu khổ.” An Trình Điển oán than đáp.

“Kia, Văn Lược hiện tại đang ở hiện trường, cậu có cái gì muốn nói với hắn không?” Bạch Đồng nhìn nhìn Văn Lược, phát hiện đối phương đang xua tay.

Bạch Đồng vừa dứt lời, An Trình Điển liền hét to trong điện thoại: Văn Lược, cậu có phải hay không cho số điện thoại của tôi vào sổ đen?

Hết chương 47