Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 52: Lời cảnh cáo đêm khuya




“Là Nam Cung quan nhân!” Tình nhi vẫn còn đặc biệt nhắc nhở ta một tiếng, ta vội vã đứng lên: “Mau mau lên, mau đưa trang phục cho ta.” Tình nhi nhanh chóng đem quần áo sạch sẽ mặc lên cho ta, ta bỗng sững người,tại sao lại phải sợ Nam Cung Thu Nguyệt như vây? Ta sao lại giống như lúc lười làm việc mà ông chủ lại đột xuất tới kiểm tra.

Hồ đồ hồ đồ , ở…hộ quốc phủ này , ta mới là chủ tử!

Nghĩ xong ta ngược lại không vội vàng nữa, thảnh thơi nói qua nói lại với Nam Cung Thu Nguyệt qua cánh cửa: ” Thu Nguyệt a, muộn như vậy còn co chuyện tìm ta?”

” Thu Nguyệt nghĩ muốn hỏi bước tiếp theo thê chủ có kế sách gì hay không.” Ngoài cửa vang lên âm thanh giọng nói ôn hòa ấm áp như mọi khi của Nam Cung Thu Nguyệt.

Ta đã mặc quần áo xong , Tình nhi muốn đi mở cửa, ta lập tức túm chặt nàng ,bảo nàng chớ có lên tiếng, nàng ngầm hiểu được liền đứng qua một bên.

“Chuyện này ngày mai hãy nói, bổn thê chủ cùng Tiểu Thiên bây giờ đều rất mệt mỏi.”

“Tốt lắm, vậy ngày mai Thu Nguyệt sẽ trở lại.”

Nhìn ai kia đã không còn bóng dáng, ta đắc ý nhướng mày, Nam Cung Thu Nguyệt, ngươi có Trương Lương kế của ngươi, ta có của ta qua cầu thê, ta không tin ta là ta không chế trụ được ngươi!

“Thê chủ.” Tình nhi chớp mắt, gương mặt hiện lên vẻ không hiểu, “Nam Cung quan nhân tính tình ôn hòa, lại giúp đỡ người giải ưu phiền, vì sao thê chủ lại không thích hắn?”

Ta thiếu chút nữa phun luôn miếng mứt ở trong miệng ra, tiện tay cầm lấy một khối đường cao nằm ở trên giường trong phòng nói: “Hắn a.. rất giả tạo.”

“Giả tạo?” Tình nhi đứng yên ở chỗ cũ suy nghĩ thật lâu, sau đó lắc đầu, “Tình nhi không hiểu, Tình nhi vẫn nên đi đổ nươc tắm thì hơn.”

“Ân, đổ xong ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Tạ thê chủ.”

Sau khi Tình nhi rời đi, ta ngồi xếp bằng ăn điểm tâm, bế mục trầm tư.

Giả thiết Phong Thanh Nhã không biết đến chân diện thực sự của Nam Cung Thu Nguyệt, như vậy, Nam Cung Thu Nguyệtở bên Phong Thanh Nhã là có mục đích gì? Rất hiển nhiên mặc dù là Ảnh tộc của Phong gia, nhưng có thể thấy được hắn hoàn toàn không cần phải trung thành với Phong gia,ta không nghĩ tới người lúc đầu là người đáng tin cậy nhất , hiện tại lại trở thành người thành nguy hiểm nhất .

Còn có, hắn cùng Hiên Viên Dật Phi đã xảy ra chuyện gì? Những nam nhân ở nơi này thực sự là có quan hệ thiên ti vạn lũ.

Một Ly Ca không thích tiếp xúc với mọi người lại là bạn tốt của Viễn Trần. Hiên Viên Dật Phi mặt lạnh lại cùng với Nam Cung Thu Nguyệt có quan hệ không rõ ràng.

Hiện tại nam nhân đơn giản nhất lại chính là Hậu Huyền.

Bây giờ phải kết thúc vụ án Thanh Châu,sau đó còn phải giải cứu Thuần Vu San San đang trong đại lao, đau đầu, thật sự là rất đau đầu.

Mi tâm đột nhiên xuất hiện một tia lạnh lẻo, ta chậm chậm mở mắt, gương mặt ôn hòa của Nam Cung Thu Nguyệt hiện ra trong tầm mắt của ta hắn mỉm cười: “Khi ta buồn bực cũng đã có người làm như vậy với ta, rất hiệu quả.” Hắn dùng ngón trỏ, chọc chọc một lần lại một lần vào giữa mi tâm của ta cho đến khi mi tâm của ta giãn ra.

“Không phải là ngươi muốn nghe ta hồi báo rồi sau đó mới cho phép ta ngủ sao?” Ta cười lạnh. Nam Cung Thu Nguyệt ngồi xuông bên cạnh, mặt hướng ra ngoài không nhìn ta, nói: “Không dám, ngươi là thê chủ, Thu Nguyệt là phải hướng người hồi báo mới phải.”

“Khách khí.” Ta liếc hắn một cái, “Nhiệm vụ của ngươi ngày mai Tiểu Thiên sẽ sắp xếp.”

“Vậy còn ngươi thì sao?” Hắn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, giọng nói ôn nhu làm ta có cảm giac buông lỏng hơn, ta quay mặt sang một bên, lười biếng nói: “Đi dụ dỗ Hiên Viên Dật Phi , tranh thủ lấy thêm chút thời gian.”

“Ngươi hiểu rõ được Hiên Viên Dật Phi không?” Thanh âm của Nam Cung Thu Nguyệt lộ ra chút lạnh lẽo “Ngươi đừng có nghĩ là hắn cho ngươi đại đông châu, bình phỉ thúy cho ngươi thì là hắn sủng ái ngươi, thật ra hắn chỉ đang dò xét ngươi mà thôi.”

“Thử dò xét?” Ta quay qua nhìn Nam Cung Thu Nguyệt, gương măt hắn giờ phút này rất âm trầm, hình như ở khóe miệng có lộ ra một nụ cười nhạt, nụ cười kia lộ ra tia cuồng ngạo.

“Hiên Viên vương triều tổng cộng có mười một vị hoàng tử, mà hiện tại, lại chỉ có Hiên Viên Dật Phi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ngươi cho rằng, như vậy hắn là người thiện lương sao?”

Hút vào một chút khí lạnh, khí lạnh giống như băng sương, làm cho ta có cảm giác không rét mà run.

Con ngươi của Nam Cung Thu Nguyệt hiện lên một tia sắc bén, nhưng lập tức hắn lại khôi phục vẻ ôn hòa , đối với ta nói nói: “Tính tình của ngươi thay đổi khiên cho tất cả đều chú ý.Hiên Viên Dật Phi, Phong Tuyết Âm, còn có tất cả nam nhân nơi này, nhìn bề ngoài giống như bọn họ không hề để ý, kỳ thật bọn họ đã đều bắt đầu chú ý đến ngươi. Hừ,sự thay đổi thú vị, Phong Thanh Nhã trước đây đều không ai để ý tới, hiện tại lại bị người khác chú ý, kể cả là Huyền Minh Ngọc con tin dùng để khống chế ngươi, mỗi lần ngươi vào cung đều đứng ở phía xa quan sát ngươi.”

Toàn thân bỗng nổi một tầng da gà ,bị người người để ý quan sát có cảm giác âm trầm như vậy ư? Ta có cảm giác như bọn họ chuẩn bị đem ta chia năm xẻ bảy ra mà xem xét vậy.

“Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám động vào ngươi.” Nam Cung Thu Nguyệt vỗ vỗ bả vai của ta , ta cúi đầu không thèm để ý tới hắn,đêm hôm khuya khoắt hắn tới đây hóa ra là để nhắc nhở cho ta biết, nết ta rời khỏi hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Thèm vào, ta sẽ không làm con gà con núp dưới cánh của Nam Cung Thu Nguyệt. Ta muốn dẫm lên trên cái đầu kiêu ngạo như Phượng Hoàng của hắn, nhưng hắn không phải Phượng bình thường mà là Hỏa Phượng Hoàng.

Ngày hôm sau, ta chuẩn bị vào cung từ sáng sớm. Ta không thèm quan tâm xem Hiên Viên Dật Phi là quái vật máu lạnh, lại càng không quản hắn có phải ác ma âm ngoan hay không, dù sao thì bề ngoài hắn vẫn rất tốt với ta, thì ta cứ theo lẽ thương mà đùa giỡn với hắn, tha hồ làm nũng. Còn sau lưng hắn muốn là cái gì thì chuyện đó để cho Phong Thanh Nhã với Nam Cung Thu Nguyệt xử lý đi.

Có câu nói oan gia ngõ hẹp,ta gặp Cổ Minh Khải ngay tại cửa cung, hắn đã là một vị đại thúc trung niên,nhưng phong độ rất nhanh nhẹn. Hắn đang cùng một số quan viên nói chuyện phiếm, ta cố ý đi ngang qua trước mặt hắn, quả nhiên là Cổ Minh Khải gọi ta lại: “Đây không phải Thanh Nhã sao! Nhanh như vậy đã từ Thanh Châu về rồi sao! Có phải đã phát hiện ra chút tin tức gì không?”

“Đúng vậy, nghe nói phu nhân đã nhận điều tra vụ án mất quan lương ở Thanh Châu, hiện tại đã vào cung rồi chả lẽ thật sự đã tìm ra kết quả?” Các vị quan viên cùng nhau xông tới, cũng không biết bọn họ là thật sự quan tâm, hay chỉ nhân cơ hội châm chọc hai ba câu.

Ta dừng lại cước bộ, gió mát thổi nhẹ.

Ta nở một nụ cười đắc ý nói “Ta đã xuất mã sao lại có thể không phá được án?”

“Vậy là đã có kết quả rồi sao?” Các vị quan viên tò mò xúm lại, Gương mặt Cổ Minh Khải cũng cao ngạo nói: “Không hổ danh là Thanh Nhã a, ngươi chỉ mất có bốn ngày đã tra ra kết quả, vậy rốt cuộc ai là thủ phạm a?”

“Đó là một bọn sơn tăc,ta cũng đã tìm ra được nơi giấu gạo rồi.”Ta đắc ý nói, Cổ Minh KHải nghe xong nói: “Đúng là bọn chúng, ta đã nó là bọn chúng mà.”

“Đúng đúng đúng.” Một vị quan viên nào đó hùa theo phụ họa.

Ta vội vã nói: “Ta phải đi trình tấu lên Hoàng Thượng, xin lỗi không thể tiếp các vị được, xin lỗi không tiếp được.”

“Tốt, Thanh Nhã lại lập công lớn a.” Cổ Minh Khải nói vọng từ phía sau, sau đó là các âm thanh khen ngơi.

Hiện tại phong thanh là phóng đi ra ngoài, sẽ chờ được ngày hồ ly lộ cái đuôi, đây là cả một quá trình phải chờ đợi,nhưng chỉ sợ Hiên Viên Dật Phi không cho ta thêm quá nhiều thời gian, xem ra ta phải nghĩ ra phương pháp nào đó khiến cho con hồ ly mau chóng lộ cái đuôi này ra.