Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 50: Quân chia ba đường




Nhúm gạo Tiểu Nhược đưa cho ta vẫn còn dính một ít bùn đất, ta dùng ánh mắt đây dẩu hỏi nhìn sang Tiểu Nhược và Tiểu Thiên, Tiểu Nhược hài lòng giải thích: “Cái này là do chúng ta đi xung quanh lân cận tìm được, mặc dù chỉ có chút ít như vậy, nhưng chúng ta cũng đã tìm khá lâu, ta nghĩ chắc là có một túi gạo bị rách nên rơi ra, nhưng do thời gian cũng khá lâu cho nên những hạt gạo mới bị chim ăn hết, những, hoặc bị lá cây bùn đất che khuất, rất khó tìm được.

“Đúng là như vậy, cái này cũng là do trong lúc vô tình phát hiện được, nhưng có thể xác định được quan lương vẫn chưa được chuyển đi đâu cả, vẫn còn ở chỗ nào gần đây.” Tiểu Thiên vẻ mặt ưu sầu.

Nhìn thấy sự âu lo của Tiểu Thiên , ta cười, xoay người gọi: “Ba.” Long Hoàng chạy lại tới trước người của ta, ngồi xổm xuống.

Ta đem hạt gạo đưa tới trước mũi của nó: “Người anh em, tất cả nhờ vào ngươi đó.”

“Uông!”

Long Hoàng lập tức chạy đi ra ngoài, đúng là một con cẩu thông minh.

Cánh rừng rậm rạp liếc nhìn không thấy lối ra, ánh mặt trời chiếu vào rừng cũng loang loang lổ lổ. Hậu Huyền bị bọn ta đuổi đi canh chừng xe ngựa, không khéo chưa tìm được gạo, mà xe ngựa cũng đâu mất, hiện tại tình thế không tốt, không phải không nhặt của rơi trên đường, mà là mượn gió bẻ măng.

Rất nhanh, Long Hoàng tìm được một chỗ, nó ở dưới một thân cây ngửi ngửi một hồi lâu, sau đó nhìn chúng ta sửa lên: “Uông! Uông uông uông!” ở cùng với Long Hoàng một thời gian khá lâu, cũng biết được lúc nó sủa cũng rất có quy luật.

Ví dụ như khi nó hú một cái thi chính là đói bụng,sủa một cái kèm theo hú dài thì là nhìn thấy chó cái …vân vân.

Ta vội vã chạy đến bên cạnh Long Hoàng, sau đó, thì thấy dưới chân nó, là một đống phân.

Mặt mày đen xì. Long Hoàng là chó của Nam Cung Thu Nguyệt thì ta cũng mắng: “Long Hoàng! Ta bảo ngươi đi tìm gạo chứ không phải phân, ngươi không phải vừa mới ăn xong à, chẳng lẽ lại đói bụng! Khổ cho ta tin tưởng ngươi như vậy ngươi lại tìm cho ta một cục vàng à!” Ta tức giận mắng to,Tiểu Thiên với tiểu Nhược ở một bên kinh ngạc, bởi vì ở trước mặt bọn họ, thậm chí trong hộ quốc phủ, ta cũng không tức giận bao giờ.

Long Hoàng không phục trơ mắt nhìn ta, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ư ử, ư ử.” . Bỗng nhiên! nó cúi đầu xuống,dùng miệng đem đống phân kia gạt ra, ở phía dứoi, là một đống gạo trắng, lúc này ta biết ta trách lầm Long Hoàng, trong lòng vô cùng áy náy.

Long hoàng trơ mắt nhìn ta, Tiểu Thiên cùng Tiểu Nhược cũng trơ mắt nhìn ta, ta rất lâu không nói gì, sau đó, ta vỗ vỗ đầu Long Hoàng , giơ ngón tay cái lên: “Ngươi sống thật có dũng khí!” Thực sự đúng là nó dùng miệng gạt đống phân qua một bên để lấy lại sự trong sạch mà.

Sau đó, nó quay đầu vung, tiếp tục đi lên phía trước.

Tiểu Thiên ,Tiểu Nhược nhướng lông mày nhìn ta, nhìn chăm chú: “Ngươi đang nghiêm túc?” Hắn hỏi ta, ta mặt bình tĩnh , gật đầu.

“Ngươi rất nghiêm túc, là vì Thuần Vu San San?”

“Một nửa.” Kỳ thật tại hộ quốc phủ nhàn nhã ăn không ngồi rỗi, không có việc gì đáng giá để ta có thể nghiêm túc.

“Còn một nửa thì sao?” Tiểu Thiên đáp lại hai tròng mắt tròn xoe nhìn ta chăm chú, giống như muốn nói chả lẽ vì Hộ Quốc phủ, vì Phong gia. Đáng tiếc, đáp án của ta làm hắn thất vọng: “Bởi vì ta không thích Cổ Minh Khải, cái loại bại hoại đó dựa vào cái gì mà có thể lớn mạnh như vậy! Ghê tởm, lại dám tính kế ta, bây giờ ta sẽ hủy toàn bộ tất cả công sức của hắn.”

Nói xong những lời này, Tiểu Thiên cùng Tiểu Nhược nhìn ta rất lâu ,cũng không nói ra một câu gì, bọn họ không hiểu được ta nói gì chắc vì ta cùng với họ không ở cùng một tinh cầu.

Càng lúc đi vào càng sâu trong khu rừng, Ánh Sáng cũng càng ngày càng ít, Long Hoàng chốc chôc lại tìm được một chút gạo rơi trên lá hoặc dưới bùn, hình như mục tiêu càng ngày càng gần rồi.

Cuối cùng, nó dừng lại ở trước một đám dây leo, đám dây leo kia rậm rạp buông xuống thẳng đứng, hình như bên trong đám dây leo có một cái sơn động.

Ta cùng Tiểu Thiên liếc nhau, đẩy dây leo ra hai bên đi vào bên trong, Tiểu Nhược dùng hỏa khí thổi lên chút ánh sáng làm cho trong động tối đen bùng lên ánh lửa , lúc này , chúng ta đều kinh ngạc, trước mắt không phải là túi gạo thì là cái gì!

“Không thể nào!” Tiểu Thiên chất vấn, “Không thể nào, cái động này cách nơi xảy ra chuyện không xa lắm, mỗi lần mất lương mọi người đều đi quanh để tìm, không thể không phát hiện được cái sơn động này.”

Tiểu Thiên nói rất có đạo lý, ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có ai phát hiện cái sơn động này có thể có hai nguyên nhân.”

Một cơn gió thổi, thổi tắt lửa ,chúng ta lui đến chỗ có ánh sáng, ta tiếp tục nói: “Một là chính là do người tới đay tìm chính là nột tăc, hắn xem xét một lúc, sau đó nói nơi này không có gì.”

“Không sai, cái này… có thể.” Tiểu Thiên gật đầu, Tiểu Nhược liên nói: “Vậy con nguyên nhân khác?”

“Mới vừa rồi ta gặp được hai người thợ săn, nói nơi này sáng sớm có rất nhiều sương mù, cho nên ở nơi này khi sương mù chưa tan thì không cách nào nhìn rõ ràng được”

“Ta hiểu rồi.” Tiểu Thiên lâm vào trầm tư, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không nói thêm gì nữa, sơn động âm u, trở nên yên lặng.

Sau một hồi yên lặng, Tiểu Cửu ngẩng mặt lên nhìn: “Sau đó ngươi định tính toán thế nào?”

Ta vuốt cằm: “Binh phân ba đường, Tiểu Nhược.”

“Dạ.” Tiểu Nhược trả lời được dị thường dứt khoát, ta nghi hoặc nhìn nàng, trong mắt nàng mang theo sự hưng phấn, nàng từ trước tới nay có bao giờ nghe lời ta đâu. Ta chậm rãi nói: “Ngươi lên núi trước, nói cho Mông Hi Ngữ xuống chở chỗ gạo này đi, ta đã cùng Mông Hi Ngữ hợp tác, nàng sẽ phối hợp với ngươi. Sau đó lấy danh Hộ Quốc phủ đi Thanh Châu, giúp Sở Dực cùng Thuần Vu Tử Thần lấy công chuộc tội, đánh vào sơn trại thu hồi lại số gạo. Nhớ kỹ, phải nói với Sở Dực nhẹ nhàng một chút.”

“Vâng!” Tiếng hô vang dội này của Tiểu Nhược không thể nào so sánh được với trước đây, sau đó nàng lập tức nhíu mày: “Vậy còn phu nhân? đi cùng ta hay sao?”

Ta lắc đầu: “Chỉ sợ không được, dù sao dùng Tiểu Thiên thay thế cho thân phận Hộ Quốc phu nhân chỉ sợ không thể phục chúng.” Ta nhìn sang Tiểu Thiên, hắn gật đầu, cùng cũng như thế sau đó nói tiếp lời ta: “Hơn nữa, để lộ quá nhiều sẽ cho Sở Dực hoài nghi,nên ngươi đi là tốt nhất.”

Tiểu Nhược gật đầu, a một tiếng thật dài.

“Vậy nên, Tiểu Thiên sẽ cùng ta quay về kinh, làm phiền Tiểu Thiên ngươi tìm ra nội tặc, ta phải đi tìm Hiên Viên Dật Phi để tranh thủ kéo dài thêm được một chút thời gian.”

“Vậy còn Hậu Huyền?” Tiểu Thiên nói tới Hậu Huyền, ta nhún nhún vai: “Bảo vệ chúng ta quay về kinh a, Tiểu Nhược đi rồi, ngươi không có nội lực, ta không có võ công, cái điểm mấu chốt này, ta và ngươi không thể đi một mình được.”

Tiểu Thiên trong ánh mắt mang theo tia đồng ý, cười nói: “Ngươi nghĩ thực sự rất chu đáo, ta đột nhiên nghĩ có lời muốn nói với ngươi.”

“Cái gì?” Ta vung lên khóe môi, Tiểu Thiên nhìn kỹ vào hai mắt của ta: “Hy vọng chúng ta không nên có một ngày đối địch.”

Tinh tế giản lược đi câu nói này của Tiểu Thiên , không biết vì, ta lại có ý nghĩ như 《 Xích Bích 》 Gia Cát Lượng đã từng nói : thiên hạ anh hùng quá nhiều hơn, tối không tưởng trêu chọc chính là ngươi này một người.

Lúc ấy hai người nhìn nhau thâm tình , tỉnh táo tương tiếc, chỉ kém tinh Gia câu kia ta hai kìm lòng không đậu, sau đó một cái(người) ba ba.

Cho nên, lúc này Tiểu Thiên trơ hai mắt nhì ta, ta thình lình rùng mình một cái, nếu như Tiểu Thiên thật sự là Tiểu Thiên, ta chắc chắn sẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn kia một cái, đáng tiếc, bên trong tiểu oa oa kia lại la Phong Thanh Nhã.