Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 21: Bồ câu đưa tin




Ta cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới ngẩng lên nhìn lại Hậu Huyền với Thuần Vu San San , vẻ mặt của bọn họ chưa bao giờ chăm chú như hôm nay, có lẽ chuyện bị loạn chân khí đối với những người luyện võ như bọn hắn là rất quan trọng, nhưng ta lại không hiểu, cho nên ta không có cảm giác sợ hãi, chỉ là cảm giác thân thể bây giờ đang rất khó chịu.

“Ta bị mất trí nhớ , ta đã quên là ta có võ công …”

“Cái gì!” Hậu Huyền nhướng mi, “Võ công mà còn có thể quên?Trên thế giới này không có một ai ngốc hơn người.”

“Hậu Huyền!”Thuần Vu San San chặn đứt lời giễu cợt của Hậu Huyền, thở dài, “Thê chủ nói như vậy là cũng có thể, nhưng nội lực của thê chủ vẫn còn, nhưng nếu là đã quên mất cách vận khí như thê chủ nói thì sẽ rất nguy hiểm, thê chủ người chắc chắn là phải luyện tâp lại thật tốt.”

“Đúng ,đúng vậy!” Hậu Huyền gật đầu đồng ý, hắn lúc nào thì lại quan tâm ta như vậy, hắn vẫn như trước một tay đặt lên bả vai của ta, giống như người bạn tốt nhìn ta, “Như vậy đi, ta dạy cho người cách vận khí, người dạy cho ta cái võ công vừa rồi nhé?”

Như thế nào mà Hậu Huyền luôn luôn có bộ dạng rắm thối bây giờ lại đối với ta “Thiện lương” như vậy, thì ra là muốn bái sư, ta nở nụ cười: “Không cần đâu, ta bây giờ có Nam Cung Thu Nguyệt, Tiểu Nhược, có gì mà phải sợ thích khách?” Ta chậm rãi đứng lên, đầu có chút choáng váng.

“Thê chủ, sắc mặt của người rất tái, hay người đi về nghỉ ngơi trước…”

“Quay về cái gì mà quay về!” Hậu Huyền đem Thuần Vu San San cản lại, Thuần Vu San San nheo lại đôi mắt hồ ly , che khuất lại tia sắc bén bên trong. Hậu Huyền đỡ lấy thân thể của ta ,vẻ mặt căng thẳng khẩn trương: “Thê chủ, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng? Người là Hộ Quốc phu nhân, làm sao mà có thể không có một chút võ công nào, hơn nữa đã có nội lực rồi thì không nên lãng phí, cùng lắm thì như vậy đi, ta dạy cho người cách vận khí, không, không phải dạy hẳn cho người một bộ tổ truyền về vận khí công được không?”

Hậu Huyền là thật sự muốn học Thái Cực quyền, hắn nắm chặt tay ta chỉ kém là không đem nó cắt đôi, ta rút cánh tay lại, cười giảo hoạt: “Ngươi thật sự muốn học?”

“Đương nhiên là vậy!” Trái lại với ta Hậu Huyền lúc này rất là nghiêm túc.

“Tốt lắm!” Ta vỗ lên bờ vai của hắn, nhưng tại trên bàn tay toàn là máu, trên bả vai của hắn bây giờ hiên lên dấu tay bằng máu rõ ràng, “Ngươi mỗi đêm đi gặp Hoa Liễu mất bao nhiêu tiền.”

“Mười lượng, mà không phải là đêm nào ta cũng đi.”

“Ta không quan tâm, bắt đầu từ ngày mai, ta dạy mỗi một buổi là hai mươi lượng, ngươi tính như thế nào?”

“Hai mươi lượng!” Hậu Huyền hét lên, con ngươi như muốn lồi ra, “Hoa Liễu bao trọn một đêm cùng lắm chỉ mất mười lăm lượng, người sao lại lấy những hai mươi lượng!”

“Hậu Huyền! Ngươi như thế nào lại đem thê chủ đi so sánh với Hoa Liễu!”

Lời nói này của Thuần Vu San San làm cho Hậu Huyền bừng tỉnh, lập tức bắt đầu ở bên cạnh tính toán: “Đúng vậy, nàng là dạy ta võ công, Hoa Liễu cùng lắm là theo ta nói chuyện phiếm uống trà, không mệt, được ! Hai mươi lượng chắc chắn là hai mươi lượng!”

Ta nở nụ cười, ánh mắt híp lại thành một khe nhỏ, Hậu Huyền ngươi rất là thật thà, lần này ta mà không dạy cho ngươi đến trăm buổi là thì thật là hổ thẹn với bản thân.

Hậu Huyền khoanh lại hai tay, bắt đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta: “Ha, ta nói nè người bây giờ càng ngày càng tham tiền, gia nghiệp của Phong gia rất lớn, ngươi lại vẫn còn muốn chiếm lại của ta hai mươi lượng, ngươi rốt cuộc có phải là Phong Thanh Nhã hay không!”

Ngươi rốt cuộc có phải là Phong Thanh nhã hay không !

Những lời này của hắn làm cho nụ cười của ta trở nên cứng ngắc, bốn phía bỗng yên lặng như chưa bao giờ có , giống như lúc Hậu Huyền nói xong thì thời khắc đó, tất cả mọi người ở đây bỗng ngưng hô hấp.

Ta ngẩng mặt, Hậu Huyền mang theo tia nghi hoặc nhìn xung quanh: “Các ngươi làm sao vậy, như thế nào sắc mặt đều thay đổi như vậy?”

Ánh mắt của Thuần Vu San San bỗng nhiên lóe sáng , dùng nụ cười để che dấu đi một tia kinh sợ: “Nói linh tinh cái gì chứ, thê chủ bị thổ huyết tất nhiên quan trọng hơn so với cái việc vớ vẩn này .”

Ta lờ mờ cảm giác được một ánh mắt bó buộc khác, là Viễn Trần, ta quay qua đón nhận ánh mắt kia , hắn đã cúi mặt tiếp tục chỉnh sửa lại cầm của hắn.

“Nhàm chán!” Bỗng một âm thanh lạnh lùng vang lên phá bỏ đi cái không khí nặng nề mà quái dị này, hai tay của Ly Ca di chuyển bánh xe lăn, chậm rãi xoay người, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng sơn, “Nơi yên tĩnh càng ngày càng ít .” hắn không thèm liếc mắt về phía chúng ta, dời đi về phía cửa ra của rừng trúc.

Lúc hắn đẩy xe đi ngang qua chúng ta , không ngờ Hậu Huyền lại nhảy ra ngăn cản đường đi của Ly Ca, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nếu như ngươi muốn an tĩnh thì đừng bao giờ ra khỏi viện của ngươi a, dù sao thì hoa hoa cây cỏ không biết nói với cả tiểu bạch thỏ cũng là câm điếc, như vậy ngươi sẽ được an tĩnh nhiều hơn.”

Phút chốc, hai bàn tay đang nắm vào bánh xe lăn của Ly Ca nắm chặt lại, các ngón tay vì dùng sực mà tái nhợt,từng đường gân hiện lên rõ ràng.

“Đủ rồi!Hậu Huyền!” Thuần Vu San San không chịu được quay sang nói với Hậu Huyền, Ly Ca hừ lạnh một tiếng rồi đẩy xe lăn rời đi .Viễn Trần ôm lấy cầm hướng vào bên trong phòng, “Rầm” một tiếng đóng lại cửa trúc. Không khí bây giờ có chút xấu hổ.

“Nha! Tại sao bọn họ lại phát giận với ta?” Hậu Huyền nhìn trái nhìn phải rồi vung tay áo, “Ha! Các ngươi có phải hay không cũng muốn đối xử như vậy với ta! Các ngươi đều tự cho mình siêu phàm hơn người a, nếu có dũng khí các ngươi từ nơi này đi ra ngoài đi!”

Vòng vo ta cũng có cảm giác được Hậu Huyền nói cũng có chút hơi quá đáng, ta bỗng nhiên nhớ ra gì đó lớn tiếng nói: “A! San san, chúng ta tới nơi này để làm cái gì vậy!”

Thuần Vu bừng tỉnh đại ngộ chớp chớp mắt: “Là hỏi mua nồi đá ở nơi nào, bất nhưng bây giờ thực sự là không hỏi được.” Thuần Vu nhìn về phía Hậu Huyền đầy sát khí, đều hắn phá hư mọi chuyện, ngược lại cũng làm cho ta hồ đồ theo.

“Nồi đá? Nồi đá nấu cơm sao?” Hai mắt của Hậu Huyền lóe sáng, “Có ngon hay không vậy?.”

“A…” Ta cười cười chuẩn bị nhấc chân bước đi,bỗng trước mắt đen xì, trời đất xoay tròn, bóng người mơ hồ.

Một mùi hương quen thuộc chui vào trong hơi thở, lúc này ta mở mắt ra, ta nhìn thấy một vài bóng dáng mơ hồ.

“Người đã tỉnh?” Là Nam Cung Thu Nguyệt,gương mặt của hắn dần dần trở nên rõ ràng, thì ra mùi thơm kia là của hắn. Hắn nắm cổ tay ta bắt mạch, gật đầu rồi đở ta ngồi dậy, đầu vẫn có chút nặng nề,ánh sáng màu da cam sáng rực chiêu vào trên y phục của ta, đã gần hoàng hôn rồi.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, ta nhìn rõ được hai người khác, là Thuần Vu San San cùng Hậu Huyền.

Thuần Vu San San nở một nụ cười yên tâm, tiến lên hỏi: “Người có muốn ăn cái gì không?”

“Ách…” Nói thật là khi tỉnh dậy mà có nhiều người vây quanh giường như vậy ta cảm giác thật sự không quen, Nam Cung Thu Nguyệt phủ thêm cho ta một chiếc áo khoác, quay qua nói với Thuần Vu San San: “Đem chút cháo nhâm sâm tới đây đi.”

“Đã biết.” Thuần Vu xoay người rời đi.

Hậu Huyền nhìn về hướng Thuần Vu vừa rời đi một chút, lại nhìn ta: “Người phải nhớ kỹ đấy, hai mươi lượng, khi nào thân thể khá hơn, không gặp không về.” Hắn giơ lên hai ngón tay, ta cười gật đầu, đôi mắt của hắn lập lòe ánh sáng, sau đó nhìn lại Nam Cung Thu Nguyệt một cái liếc mắt khiêu khích, rồi bay ra khỏi gian phòng.

“Cái gì mà hai mươi lượng ?” Nam Cung Thu Nguyệt quay đầu lại hỏi ta, ngồi lên cái ghế trong bên cạnh giường của ta, ta nhìn đi nơi khác: “Không có gì đâu.” Ta lại lần nữa nhìn về phía hắn, “Ngươi mấy ngày nay làm cái gì thế?”

“Ta…” Nam Cung Thu Nguyệt nhíu mi, khi cùng hắn ở chung phần lớn hắn đều nhíu mi. Ta không nhịn được đưa tay chạm vào mi tâm của hắn , trước kia khi các bạn bè của ta nhíu mi ta đều lam như vậy cũng được coi như một biện pháp giúp đỡ giải tỏa đi, Nam Cung Thu Nguyệt nao nao, nhưng rất nhanh buông lỏng thân thể nhìn ta mỉm cười , ta chọc chọc vào mi tâm của hắn: “Đừng nhướng mày nữa, trên đời này có chuyện gì có thể làm khó khăn được Nam Cung Thu Nguyệt của chúng ta?”

Thu hồi lại tay, nhìn trên mặt hắn nụ cười nhàn nhạt , ánh mắt của hắn mang theo do dự: “Chuyện này chính xác không làm khó được ta, nhưng lại khó khăn đến người.”

“Ta?”

“Hai ngày này ta đi bắt bồ câu đưa thư.” Nam Cung Thu Nguyệt vừa nói vừa từ trong lòng ngực đem ra một bức thư, “Đây là chim bồ câu của Lãnh gia, ta cướp được , sau đó chép lại nội dung của bức thư.”

“Lãnh gia?” Nam Cung Thần đem mảnh giấy đưa tới trước mặt của ta, “Người xem đi, xem rồi có quyết định hay không là do người.”

Một tờ giấy chỉ là một tờ giấy, ta tiếp nhân từ trong tay Nam Cung Thần tâm trạng có cảm giác khẩn trương, rốt cuộc sẽ là cái gì?

Lãnh gia…