Bát Phú Lâm Môn

Quyển 1 - Chương 15: Thi đấu cùng nhau




Lúc này, mặt của hắn đã chuyển thành trắng, hiểu được nàng đang nói cái gì, không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân.

“Cho nên…” Ta chậm rãi cởi áo ngoài “Nếu còn muốn quản ta, ta liền khó bảo toàn trong sạch…của các lão công kia.”

“Ngươi dám động bọn họ!” Tiểu Thiên kích động kéo áo của ta “Nếu ngươi động họ một sợi tóc, ta liền cùng người đồng quy vu tận

“Ngươi kích động như vậy làm gì?” Ta nghi hoặc nhìn hắn bởi vì tức giận mà mặt đỏ lên “Dù có đụng cũng không cần đồng quy vu tận nghiêm trọng như thế? Cùng lắm ta tìm chút lý do nào đó hưu toàn bộ tặng cho ngươi.”

“Không thể hưu!” Ba chữ cơ hồ là rống, trong lòng tựa hồ hiểu ra cái gì, những nam nhân này, chắc có liên quan đến thế lực Phong gia.

“Được rồi được rồi, không bỏ cũng không bỏ.” Ta giựt lại tay cáo, nằm ở trên giường. “Ta rất buồn ngủ.”

“Người đi đường giáp!” Tiểu Thiên túm lấy áo của ta. “Ngươi nghe! Sau này ngươi làm bất cứ điều gì cũng phải được ta đồng ý! Nghe thấy không!”

“Hô…Hô…” Những…nam nhân này, đụng không được, lại không hưu được, oan nghiệt…

“Ngươi…cái này, cái…này…nam nhân vô liêm sỉ!”

“Hô…hô…” Ai, những…nam nhân này đều bị giam lỏng…

“Đáng chết! Tại sao lại là nam nhân này! Không được, ta không thể cùng với ngươi ngủ cùng một chỗ.”

“Hô…hô…” Lúc này đây, trừ đi Ảnh tộc Nam Cung Thần, Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế phái tới thám tử Sở Dực cùng Thuần Vu San San, cùng với Phong Thanh Nhã có hiệp định với Hậu Huyền, còn lại…Đều là đều là tình huống gì?

“Ngươi lăn xuống cho ta!”

“Hô…hô…” Ta sẽ vĩnh viễn sống trong thân thể của Phong Thanh Nhã này sao? Nhìn nàng phát điên, ta trái lại muốn hợp tác cùng nàng hơn, làm tiểu hài tử có gì không tốt, còn lại là nam nhân, đều không lo sợ sẽ có hại.

“Hỗn đản! Ngủ được cùng heo nhất dạng!”

Bầu trời ban đêm, trong giấc mộng, ta mơ thấy thành Tiểu Thiên, sau đó từ từ lớn lên, cùng những…nam nhân này BL (Boy Love hehe). Hoàn hảo trong mộng lại không có bất cứ hình ảnh gì thiếu nhi không nên xem, nửa đêm khi…tỉnh lại khóe miệng vẫn còn lộ vẻ mỉm cười, ta cũng có lúc thuần khiết thế này…

*****

Tiểu Thiên thức dậy vào giờ Mẹo để chuẩn bị mọi thứ, khi đó ta còn đag ngủ, có lẻ hắn còn chưa tin tưởng ta, Tiểu Thiên khóc nháo muốn cùng ta đi, không có biện pháp, mí mắt có chút sưng đỏ, cùng hắn đi tới Đại học sĩ nơi đưa tin.

“Tiểu công tử đã chuẩn bị tốt?” Lão học sĩ một bộ dáng sơn dương khúm núm, cung kính hỏi Tiểu Thiên, đoán chừng tài trí của tiểu Thiên đã thuyết phục được lão học sĩ.

“Lão tiên sinh mời hỏi.”

Nơi đây là lớp học hoàng gia, trên bàn Tiểu Thiên là một tờ giấy Tuyên Thành, ngoài ra có văn phòng tứ bảo cùng một cái bàn tính, so với bàn tính bình thường nhỏ hơn một nửa, chuyên dùng hài tử sử dụng.

“Xin hỏi tiểu công tử một nông phu có ba nữ nhi, theo thứ tự xấp xỉ 13, tuổi của ba nữ nhi cộng lại bằng với số tuổi của phụ thân mình, có một bằng hữu đã biết tuổi của nông phu, nhưng vẫn ko thể xác định tuổi của ba nữ nhi, lúc này nông phu chỉ vào một nữ tử tóc đen, sau đó…người kia đã biết tuổi của ba nữ nhi nông phu kia. Xin hỏi tuổi của ba nữ nhi kia là bao nhiêu? Tại sao?”

Oa, một đề toán thật nhiều biến số thâm ảo, phương trình XYZ, lại thêm biến nông phu T, tóc đen chính là suy ra một điều hai đứa con gái còn lại vẫn là trẻ vị thành niên, màu tóc nhạt hơn là nhỏ hơn ba tuổi, nông phu đã trưởng thành, tính ra hắn lớn hơn 25.(–wow bài toán này là sâu xa a, phương trình XYZ, lại thêm biến nông phu T,gợi ý của người tóc đen chính là có thể suy ra một điều rằng hai người con gái còn lại vẫn là trẻ vị thành niên, người con có màu tóc nhạt hơn là nhỏ hơn ba tuổi, nông phu đã vào tầm trưởng thành, tính ra số tuôỉ người nông phu tầm lớn hơn 25. ai không hiểu đọc tạm đoạn ßeeßee chém nhá =)) )

Trên bàn của ta cũng có văn phòng tứ bảo, tiện tay cầm lấy bút lông, ta bắt đầu tính toán theo công thức , X

Thật là nhàm chán a… Trước mặt một Tiểu Cửu giỏi giang thế này,thì ta chính một phế nhân.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên người của ta, làm cho ta không khỏi mơ màng mà ngủ. Lúc này đây cảm giác của ta trở lại thời đại học , lời của các giáo sư thường được ví von giống như đang hát bài hát ru con.

Lúc này ta đang mơ màng, cảm giác có vật gì đó giống như đang liếm mặt của ta, mở măt ra , đập vào mắt ta là một mảnh sáng rực rỡ, bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Cửu dưới ánh mặt trời, tay hắn cầm cây bút lông đang cười xấu xa: “Xem ra là ngươi phải rửa mặt rồi a.”

Rửa mặt? Ta tiện tay quẹt lên mặt một cái, mu bàn tay ta đen xì một mảnh. Thì ra là Phong Thanh Nhã cũng có lúc không đứng đắn như thế này đây.

“Hừ!” Tiểu Cửu cười đến đắc ý dào dạt, ta không thèm để ý tới hắn, thì mình đi ra cửa, hắn cũng muốn chạy theo ta nhưng lại bị phu tử giữ lại.

Ta không biết là nàng đã vẽ gì lên mặt của ta,nhưng cung nữ thái giám nhìn thấy đều cười như phát điên. Sau khi nàng phát hiện ra ta là nam nhân thì nàng lại càng chỉnh ta không khách khí.

Ta nhìn thấy một ao sen, lại gần soi mặt, thì ra là nàng viết Vương Bát . Phong Thanh Nhã thực sự nghĩ là ta sợ nàng à? Xem ra không cho nàng một lần giáo huấn thì nàng chắc chắn muốn leo lên đầu ta mà ngồi.

Ta thừa nhận, ta không được thông minh như nàng, nhưng mà ta cũng tuyệt sẽ không thua kém.

Ta đứng lên, không biết nơi nào thổi tới một cơn gió mạnh,thân thể ta lay động, “Ùm!” Ta rơi ngay vào ao sen, lập tức, có tiếng hô kêu cứu: “A Hộ Quốc phu nhân bị rơi vào trong ao rồi”

“Mau gọi người tới đi”

Hừ, nước lạnh quá.

Cái ao này nằm ở bên ngoài viện nơi Tiểu Cửu học, Tiểu Cửu khẳng định sẽ tới.

Ta cố ý lặn mình dưới đáy nước không trồi lên , trên bờ bóng người bắt đầu hỗn loạn, ta làm cho thân mình càng chìm xuống thật sau, thủy tính là ưu điểm của ta .

“Bùm!” Có người nhảy xuống nước,lại thêm một người nữa nhảy xuống, bọn họ ba chân bốn cẳng đem ta đưa lên bờ, bên tai là âm thanh Tiểu Cửu kkhóc lớn : “Oa thê chủ tỷ tỷ thê chủ tỷ tỷ “

Ta tiếp tục giả bộ bất tỉnh,đúng phải bất tỉnh. Ta muốn cho ngươi biết, thân thể của ngươi ở trên tay ta, nếu ta không cao hứng tùy thời có thể đồng quy vu tận với ngươi! Dù sao cũng không phải là ta chưa từng chết qua! Nghĩ muốn thỏa hiệp với ta, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có luôn!

“Thê chủ tỷ tỷ!” Thanh âm của Tiểu Cửu có chút khủng hoảng, đúng vậy, nàng đang rất sợ hãi, nếu như ta chết đi , nàng chỉ có thể vĩnh viễn làm Tiểu Cửu, vẫn còn là một tiểu nam hài.

“Hộ Quốc phu nhân! Hộ Quốc phu nhân!”

“Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Ngự y như thế nào còn chưa tới!”

Có người vỗ vào lưng của ta, có người thăm dò hơi thở của ta , ta ngừng thở, chính là muốn hù dọa bọn họ.

“Còn có mạch đập, mau mau vỗ lưng đi.”

“Không không không, mau mau móc họng ra.”

“Cởi áo của hộ quốc phu nhân ra.”

“Mau ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng!”

Haha, những người này đã rối loạn rồi.

“Buông ra các ngươi buông ra” trong tiếng người ồn ào ta nghe thấy tiếng Tiêu Cửu hét rống lên như muốn hù chết người ta! Ngươi muốn chỉnh ta sao, ta chết cũng không thể để ngươi sống an ổn.Ngươi tiểu nhân với ta thì ta cũng phải vô lại với ngươi! Có qua có lại!

“Trọng Tiểu công tử, ngài cũng đừng có gây phiền phức nữa đi.”

“Trọng Tiểu công tử.”

“Hoàng thượng!”

Một tiếng hoàng thượng này làm cho bốn phía lặng ngắt như tờ, người đang ôm ta, người ở xung quanh nhao nhao quỳ xuống. Có người nhào tới trên người của ta, cái lực đè nhẹ nhàng này chắc chắn là Tiểu Cửu.

“Thê chủ! Thê chủ! Phong Thanh Nhã! Ngươi tỉnh lại cho ta!” Tiểu Cửu liều mạng đánh vào ngực của ta, ta nghĩ, ta nếu không tỉnh lại nàng chắc sẽ đánh chết ta , đột nhiên, một đôi tay nhỏ bé sờ lên trên môi của ta, ta giật mình, lập tức mở mắt, mặt của Tiểu Cửu ở ngay trước mặt của ta, không phải nàng đang định làm hô hấp nhân tạo cho ta đó chứ!

Ta lúc này ôm lấy hắn miệng thuận tiện phun ra chút nước, giả bộ ho khan gục trên vai nhỏ bé của hắn: “Ôi ôi… Nào có tiểu hài… Hô hâp nhân tạo đây?”

Ngoài ý muốn, Tiểu Cửu khóc, hắn hung hăng ôm chặt ta khóc ầm lên, lần này, ta cảm giác được hắn là đang thật sự sợ hãi , bởi vì đây vốn là thân thể của hắn cơ mà.