CHƯƠNG 13
Thẳng đến gần giờ tan tầm, Hoa Tử An mới thở hổn hển chạy đến mở cửa phòng của Lâm Tịch Hải.
“Đúng vậy, vào đi.”
Lâm Tịch Hải bảo hắn ngồi vào ghế sô pha : “Muốn uống cái gì, ta gọi thư kí mang lên.”
“Cho ta một ly nước đá đi, ta khát quá, cám ơn nga.”
Hoa Tử An đặt mông ngồi trên ghế, đôi mắt một mí tinh tế hơi nheo lại, cười nói : “Lâm đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lâm Tịch Hải đứng lên, ngồi đối diện với hắn, dùng bật lửa châm một điếu thuốc.
“Đúng vậy, chính xác là đã lâu không gặp. Lâm đại ca luôn bận rộn, còn ta là viên chức cấp dưới nên căn bản không thể thấy được mặt của ngươi.”
Lúc này, nữ thư kí Anna của Lâm Tịch Hải gõ cửa tiến vào, nhìn Hoa Tử An cười nói : “Hoa tiên sinh, đây là nước của ngài.”
“Cám ơn.”Hoa Tử An cười toe toét, nhìn chằm chằm vào đôi mông tròn trịa cùng những đường cong hoàn mỹ xinh đẹp của nàng.
Chờ nàng rời đi, Hoa Tử An nhỏ giọng nói với Lâm Tịch Hải : “Lâm đại ca, thư kí của ngươi trông thật khá nha, mỗi ngày được nhìn thấy nàng, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt hẳn ra a. Không giống như ta, ở bộ tiêu thụ toàn là nam nhân, hoặc là những nữ nhân còn dã man thô lỗ hơn nam nhân, ai, ta thật đáng thương.”(chết đi)
“Ngươi không phải đã có Bành Diệc Hàn rồi sao, còn muốn đa tình a.”
Lâm Tịch Hải cười nhạt một cái.
“Không có đâu, ta chỉ nói đùa mà thôi, Bành đại ca đối với ta thì không thể chê vào đâu được, ta đương nhiên sẽ không khiến y thương tâm.”
Hoa Tử An “Hắc hắc”cười hai tiếng, vò vò mái tóc rối của mình.
Vẻ mặt cùng biểu tình hạnh phúc kia, làm cho người ta ghen tị đến đau lòng, Lâm Tịch Hải dùng sức hút mạnh một ngụm thuốc, thản nhiên nói : “Ngươi gần đây thế nào rồi?”
“Khổ lắm, mỗi ngày đều chạy nghiệp vụ, dạo này thời tiết lại oi bức, mệt muốn chết ta, về nhà cũng không động đậy nổi.”
Hoa Tử An nhún nhún vai, lớn tiếng thở dài.
“Làm nghiệp vụ viên quả thực là khá vất vả, nhưng trước mặt người khác vẫn phải luôn tươi cười, nhiều khi vội vàng đến không kịp ăn cơm. Năm đó ta cũng giống như vậy thôi. Bất quá sau khi trải qua thời kì này, có thể tranh thủ thành lập danh sách khách hàng thân thiết là tốt rồi, không cần nóng vội.”
Lâm Tịch Hải trấn an hắn.
“Cám ơn Lâm đại ca, thật may là có ngươi giúp ta, mới tìm được công việc tốt lương cao như vầy.”
Hoa Tử An lại cười hì hì.
“Tuy rằng ngươi là do ta dẫn vào công ty làm việc, nhưng ta không có khả năng bảo bọc cho ngươi cả đời, có một số việc, chính ngươi phải tự chú ý.”
Lâm Tịch Hải nhìn hắn : “Phương quản lí vừa nói cho ta nghe, gần đây ngươi luôn đến muộn nhưng lại về sớm, thậm chí còn có người nhìn thấy ngươi lang thang ở khu bách hóa khi đang trong thời gian làm việc, có phải đúng là như thế không?”
“Không có a, ta làm sao có!”
Hoa Tử An thẳng cổ kêu lên : “Lâm đại ca ngươi không nên nghe cái lão già kia nói hưu nói vượn, lão căn bản là xem ta không vừa mắt, luôn chê ta không bằng cấp, kỳ thật chính là bởi vì ta không giống với những người khác nịnh hót lão, kết quả là lão luôn nhằm vào ta.”
“Phải không?”
Đã là cộng sự lâu năm như vậy, Lâm Tịch Hải thập phần hiểu rõ thái độ làm người của Phương Văn Sam. Y cũng không phải là cái loại người như Tiểu Hoa vừa nói, trên thực tế, thái độ làm người của y vô cùng chính trực, lúc trước vì dựa vào giao tình với hắn, nên Phương Văn Sam mới chấp nhận cho Hoa Tử An vào bộ phận tiêu thụ, nếu là người khác, căn bản là không thể đi “Cửa sau”như thế này.
“Thật sự!”
Thấy Lâm Tịch Hải dường như có điểm không tin, Hoa Tử An nóng nảy, thổ lộ nói : “Từ sau khi được vào công ty, ta thực quý trọng cơ hội này, vẫn luôn cố gắng làm việc. Lâm đại ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!”(heo mới tin a)
Lâm Tịch Hải ánh mắt thâm trầm, chậm rãi phun ra một làn khói thuốc : “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi.”
Tin tưởng à? Thật ra là lo cho Bành Diệc Hàn thì đúng hơn.
Nếu Hoa Tử An chỉ mới đi làm có hai tháng đã bị cuốn gói khỏi công ty, y sẽ nghĩ như thế nào? Nhất định sẽ rất lo lắng, hắn không muốn làm cho y phiền não.
“Ta biết mà, Lâm đại ca đối với ta là tốt nhất.”
Khuôn mặt Hoa Tử An giãn ra cười nói : “Kỳ thật hôm đó ta thật sự không có đi dạo phố, chỉ là quan sát thị trường bên ngoài một chút, hơn nữa sinh nhật Bành đại ca cũng sắp tới rồi, muốn xem có món quà nào thích hợp hay không, để mua về tặng cho y.”
“Sinh nhật Bành Diệc Hàn…… chính là cuối tuần này.”Lâm Tịch Hải thấp giọng nói.
“Đúng vậy, chính là cuối tuần, đến lúc đó ta sẽ làm cho y bất ngờ, định tổ chức một buổi tiệc nhỏ vào buổi tối, Lâm đại ca ngươi cũng đến đi, nhất định phải tới nha.”
Hoa Tử An dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn.
“Ân, đến lúc đó rồi tính.”
Lâm Tịch Hải từ chối cho ý kiến : “Ngươi định mua cho y lễ vật gì?”
“Ta cũng không rõ, cũng không biết nên mua cái gì thì mới tốt. Thứ đắt tiền, ta mua không nổi, nhưng nếu mua thứ rẻ, lại không tốt lắm.”
Hoa Tử An suy sụp cúi thấp mặt.
“Dù sao cũng còn nhiều thời gian, chậm rãi suy nghĩ cũng được.”
“Ân.”Hoa Tử An gật gật đầu, nhìn vào đồng hồ.
“Đã đến giờ tan tầm rồi, ta cũng xong việc, ta và ngươi cùng nhau đi xuống dưới.”Lâm Tịch Hải đứng dậy nói.
“Hảo.”
Đi ra khỏi tòa cao ốc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước bãi đỗ xe có một chiếc xe máy ngừng ở đó, một nam tử ngồi trên thân xe, nhìn về phía B&P building.
Vừa nhìn thấy bọn họ, y lập tức đứng lên, lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Bành ca!”Hoa Tử An phất tay chạy tới bên cạnh y : “Ngươi tới đón ta a.”
“Đúng vậy.”Bành Diệc Hàn mỉm cười nhìn hắn, sau đó, tầm mắt nhẹ nhàng chuyển đến trên người mỹ nam tử phía sau hắn……
Hai ngươi lẳng lặng nhìn đối phương, tia ưu thương xuyên thấu suốt bốn năm dài đằng đẵng như đang chậm rãi, kín đáo va chạm vào nhau.
Lâm Tịch Hải dừng bước chân……
Cả thế giới dường như trở nên trong sáng hơn, dòng kỉ niệm xưa cũ… tất cả đều hóa thành làn gió nhẹ trong suốt, nội tâm yếu ớt của hắn lại phát ra thanh âm rên rỉ nỉ non…
Nam nhân này, ngũ quan thực bình thường, nhưng vì cái gì, chỉ cần y đứng ở nơi đó, ***g ngực của hắn liền tràn ngập sự thống khổ cùng đau xót?
Hắn yêu người đàn ông này, yêu đến không thể tự kềm chế, nhưng vì cái gì lại không thể có được y? Chỉ cần ông trời có thể đem y ban cho hắn, muốn hắn làm cái gì, hắn cũng đều nguyện ý, cho dù là dâng cả sinh mệnh của hắn!
Yêu một người, nguyên lai lại đau khổ như vậy, cảm tình bất lực mà hèn mọn, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Tuyệt vọng cùng rối rắm, làm cho hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Tịch Hải, ngươi cũng tan tầm rồi sao!?”
Bành Diệc Hàn gật đầu hướng Lâm Tịch Hải chào hỏi, ánh mắt trước sau như một, ôn hòa hiền hậu và vô hại.
“Đúng vậy, ngươi lại đến đây đón Tiểu Hoa?”
Lâm Tịch Hải thản nhiên cười nói.
Từ khi Hoa Tử An vào B&P làm việc, Bành Diệc Hàn thường xuyên đến đón hắn.
Tuy rằng đã nhiều lần cố dằn nén cảm xúc, nhưng hiện tại khi nhìn thấy mặt y, Lâm Tịch Hải vẫn cảm thấy vừa vui vừa bi thương.
Bởi vì hắn muốn gặp y……
Muốn gặp y, mặc kệ y luôn đối với người khác ôn nhu tươi cười, mặc kệ bên cạnh y đã có người khác, hắn chỉ đơn giản là muốn thấy y. Hắn cái gì cũng không quan tâm, chỉ là có thể được nhìn y gần gũi như vậy, hắn đã thỏa mãn rồi.
“Ân, Tiểu Hoa không thích đi tàu ngầm, dù sao ta là lão sư, tan học cũng sớm, nên cố đến đây đón hắn.”
Bành Diệc Hàn nói.
“Ngươi cũng thực vất vả a.”Lâm Tịch Hải thở dài.
“Cũng tốt mà, là ta cam tâm tình nguyện.”
Bành Diệc Hàn hàm hậu cười.
Gương mặt y thật hạnh phúc, làm cho trái tim hắn từng trận co rút lại.
Hắn còn nhớ rõ trước đây mình từng tựa vào bả vai của y để chơi game, nhớ rõ bàn tay to lớn của y đã từng dao động trên cơ thể mình, nhớ rõ nhiệt độ khi y vuốt ve mỗi một tấc da thịt của mình, cả hai đã từng thân mật khăng khít như vậy, nhưng hiện tại, lại giống như hai con người xa lạ.
Nếu nước có thể chảy ngược dòng, phong vân nghịch chuyển, thời gian một lần nữa quay trở lại đêm “Thân cận”kia, hắn thề, hắn sẽ hảo hảo quý trọng nam nhân này, dùng tình yêu để hồi đáp y thật xứng đáng, hắn thề tuyệt đối sẽ không làm cho y bị tổn thương, cùng y sống một cuộc sống thật viên mãn, hắn sẽ làm cho y thật hạnh phúc, khiến cho y mỗi một giây một phút, đều cảm thấy vui vẻ như đang sống trên thiên đường, hắn thề!
Nhưng mà, tất cả đều đã quá muộn.
Nước vẫn chảy xuôi, phong vân không đổi, thời gian vô tình lao đi, bên người y đã có người yêu tương thân tương ái, ngay cả sau khi hắn đã cố gắng thay đổi thật nhiều, cũng không thể……..
“Bành đại ca, cài giúp ta với.”
Hoa Tử An oán giận, ngẩng cổ, để cho Bành Diệc Hàn thay hắn đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu.
“Đói bụng không? Khi về nhà ta lập tức nấu cơm cho ngươi ăn.”
Bành Diệc Hàn cài xong chiếc mũ, ôn nhu nhìn hắn : “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Hoa Tử An nghĩ nghĩ, nhãn tình sáng lên : “Đại áp cua!”
“Không phải hôm trước mới vừa ăn sao?”
“Nhưng miệng ta lại thèm.”
“Được rồi, đợi lát nữa thuận tiện đi ngang qua khu chợ hải sản, ngươi muốn ăn bao nhiêu, ta sẽ mua bấy nhiêu, cho ngươi ăn đến no bụng luôn.”
“Thật tốt quá!”
Hoa Tử An hoan hô, ngồi vào phía sau, ôm lấy thắt lưng của y.
Bành Diệc Hàn nổ máy xe, xoay người nhìn Lâm Tịch Hải: “Tái kiến, Tịch Hải.”
“Tái kiến, lái xe cẩn thận.” Lâm Tịch Hải cố gắng mỉm cười.
“Xin chào, Lâm đại ca.”
Hoa Tử An hướng hắn phất tay, ôm sát thắt lưng Bành Diệc Hàn, xe máy phát ra hai tiếng, bóng dáng hai người dần dần đi xa……
(chời, hai đứa wi~, xấu còn đóng phim buồn.Zời ơi…@#$%@@#)
Lâm Tịch Hải vẫn đứng bất động tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của bọn họ.
Ta yêu ngươi……
Ta yêu ngươi……
Ta yêu ngươi……
Như thế nào cũng vô pháp nói ra ba chữ này, hóa thành một sự đau lòng mãnh liệt, lay động tâm can của hắn, hắn biết tuy mình đã yêu nam nhân này đến phát cuồng, nhưng cũng chỉ có thể giống như bây giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn y cùng người khác đi xa.
“Không cần nói cho ta biết, đây là lý do ngươi cự tuyệt lời mời của ta nha.”
Lâm Tịch Hải quay đầu lại, thấy Thụy Hành Phong đang đứng cách đó không xa, trên mặt y cũng không lộ ra nhiều biểu tình, chỉ là khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
“Ta nghĩ, ngươi sở dĩ cự tuyệt ta, là bởi vì trong lòng có người yêu khác, mà người khiến ngươi yêu, tất nhiên phải là một nam tử phi thường vĩ đại và xuất sắc, nếu là thật, ta cam lòng rút lui, nhưng nếu là Hoa Tử An thì……”
Thụy Hành Phong đến gần, ý vị thâm trường nhìn hắn : “Ít nhất hãy cho ta biết một lý do để bồi thường cho lòng tự tin thoáng bị hao tổn của ta a, yêu cầu này rất xác đáng đó.”
“Ngươi nghĩ rằng người ta thích chính là Hoa Tử An?”
Lâm Tịch Hải nhíu nhíu hàng lông mi.
“Không phải sao? Vừa rồi ngươi đã nhìn chằm chằm vào hắn a.”(a thì ra là bé Thụy núp lùm coi phim tình cảm từ nãy đến giờ.)
Lâm Tịch Hải nhịn không được mà cười ra tiếng……
“Ta nói không đúng sao?”
Thụy Hành Phong híp lại con ngươi thu hút, duệ quang chợt lóe.
“Đường đường là tổng tài B&P, sao ánh mắt lại kém như vậy.”
Lâm Tịch Hải thu liễm ý cười, trực tiếp nói luôn cho y biết : “Hoa Tử An là tình địch của ta.”
Thụy Hành Phong không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Hoa Tử An là tình địch của hắn, như vậy, cái người vừa rồi so với Hoa Tử An còn xấu hơn mới chính là người trong lòng của hắn?
“Muốn nghe chuyện xưa của ta không?”
Đột nhiên lúc này, Lâm Tịch Hải lại rất muốn tâm sự với y tất cả : “Kia đi SEVEN uống một chén được không?”
“Tốt.”
Hai người sóng vai nhau đi về phía bãi đỗ xe.
Quán bar SEVEN.
“Thì ra là thế.”
Sau khi nghe xong cả câu chuyện xưa của Lâm Tịch Hải, Thụy Hành Phong trầm mặc thật lâu, chậm rãi phun ra một đạo khói thuốc : “Bản thân ngươi sao lại cố chấp như vậy, không cảm thấy rất vất vả hay sao? Nếu là ta, ta không làm được như vậy.”
Chẳng những yên lặng yêu một người suốt bốn năm, còn có thể bảo hộ cho tình địch của mình, y thực sự là không thể lý giải được thứ tình cảm “Vĩ đại”như vậy.
“Đó là do ngươi chưa từng thực lòng yêu ai.”
“Có lẽ, vậy tình yêu thật sự là gì?”
Thụy Hành Phong uống một ngụm rượu.
Vấn đề này, trước kia, Lâm Tịch Hải đã từng nghe Đới An Ny nói qua, lúc ấy đối với hắn mà nói, giống như bị một xô nước lạnh xối lên đầu, liền khiến hắn bừng tỉnh.
Bất quá, hiện tại, hắn cũng đã tìm ra được đáp án.
“Tình yêu chân thật thì không cần đền đáp.”
Ánh mắt Lâm Tịch Hải dừng lại bên ánh nến lấp lánh, chậm rãi nói: “Ngoài y ra thì ta không thể yêu ai khác, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế vị trí của y, nếu biết rõ đã không có khả năng được ở bên cạnh y, lại không thể quên được, chi bằng chúc phúc cho y cùng người kia.”
“Biết rõ không có khả năng, cũng muốn tiếp tục yêu sao?”
Thụy Hành Phong có điểm bất khả tư nghị nhìn hắn.
“Ngươi biết đấy, là con người thì ai cũng có một ngày sẽ sinh lão bệnh tử, nhưng chúng ta vẫn tiếp tục ăn cơm, cố gắng sống đấy thôi, đâu có ai từ bỏ hy vọng mà nằm chờ chết đâu.”
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười.
“Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta cũng không khuyên ngươi nữa .”
Thụy Hành Phong lại lấy ra một điếu thuốc, tư thái tiêu sái mà châm lửa.
“Ta cũng rất muốn quên y, có điều, nói thì luôn dễ hơn làm.”
DJ trong quán Bar thay đổi một đĩa CD khác, âm điệu nhạc jazz thoát ra giống như dòng nước đang êm dịu chảy, phiêu thảng, nhẹ nhàng vây quanh hai người.
“If love had a face, it would be kind Of like your
lf true love had a name, it would be in your eyes
lf I told you I love you, would you believe it
Don’t leave my broken heart lying breading
You said true love will never fade away
……”
Lâm Tịch Hải tựa lưng vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mặt ly thủy tinh bên cạnh, tầm mắt thì đang phiêu du ở nơi vô định nào đó.
“Ta cùng y, từ khi gặp nhau đến bây giờ, đã qua năm năm. Khoảng thời gian ta hạnh phúc nhất chính là lúc sống cùng y, yêu thương y, đó là một loại nhân sinh quý giá. Tuy rằng sau này mối quan hệ bị xấu đi, nhưng ta rốt cục đã hiểu được, thế nào là chân ái, cũng thấy rõ những chỗ thiếu hụt của mình. Nếu không có y, sẽ không có ta ngày hôm nay, cho nên vô luận như thế nào, ta cũng phải cảm kích ông trời, đã giúp cho ta gặp được y, tuy rằng cũng đã vĩnh viễn mất y…..
Thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt y, ta nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày, ta lại yêu thương y đến mức này. Bành Diệc Hàn từng đối xử với ta rất tốt, cũng từng nói là yêu ta, nhưng cuối cùng y lại đáp ứng với người khác, phải cả đời ở với hắn. Y nói không có khả năng khiến cho ta hạnh phúc, nên không muốn ngăn cản ta đi tìm kiếm hạnh phúc. Y còn nói, ta sau này sẽ gặp được một đối tượng thật vĩ đại và xuất sắc, mọi điều kiện so với y đều tốt hơn gấp trăm ngàn lần…… Những điều này, đều do y tự cho là đúng, thật tàn nhẫn!
Y yêu ta, ta cũng yêu y, vì sao chúng ta lại không thể ở bên nhau? Trước kia ta đã suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không tài nào hiểu nổi, hiện tại đã thông suốt rồi. Bởi vì y không tin ta, cũng không tin tưởng chính bản thân mình có thể thỏa mãn những điều kiện của ta, người khiến y có những loại suy nghĩ này, xét đến cùng vẫn chính là ta.
Ta từng kháng cự y, từng tàn nhẫn nói với y rất nhiều lần, cho dù trên đời này chỉ còn sót lại một người nam nhân là y, ta cũng sẽ không thèm. Ta từng cảnh cáo y không được yêu ta, con cóc ghẻ thì đừng nghĩ đến việc ăn thịt thiên nga, cứ như vậy, một lần lại một lần thương tổn y, làm nội tâm của y bị tan vỡ. Sau cùng, vẫn là ta, lại buộc y không được rời đi, không muốn đẩy y vào vòng tay ôm ấp của người khác, buộc y phải nói rằng y yêu ta, trở về bên ta…… Tất cả mọi chuyện, đều là bởi vì ta. Bởi vì sự sai lầm của chính bản thân ta, nên đã khiến cho y phải quyết định như vậy, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của ta.
Hiện tại y nhìn qua cũng khá lắm, rất vui vẻ.Lúc này ta và y nếu rảnh thì còn có thể hàn huyên vài câu, ân cần thăm hỏi lẫn nhau giống như những người bằng hữu bình thường. Tuy rằng trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng ta cũng không dám mơ ước xa hơn nữa, gần gũi như vậy là tốt lắm rồi.
Đã từng có tình yêu chân thực, nhưng ta không biết quý trọng, đến khi mất đi, có hối tiếc cũng không kịp……”
Lâm Tịch Hải cười tự giễu : “Câu này nghe cứ như lời kịch, ai cũng nói được, nhưng hiểu được ý nghĩa thật sự của nó thì có mấy ai? Một vạn năm lâu lắm, cho nên nếu có thể, ta muốn bảo hộ y ngay bây giờ, bảo hộ cho hạnh phúc của y, vì vậy…ta phải giúp đỡ cho Hoa Tử An.”
Thụy Hành Phong nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu tình hơi ngưng trọng, y rốt cục cũng hiểu được, vì sao hắn lại giúp đỡ Hoa Tử An như vậy.
“Chỉ là bảo hộ mà thôi, không cần hồi báo sao?”
“Tin tưởng y có thể hạnh phúc, đó chính là hồi báo lớn nhất của ta rồi.”
Thụy Hành Phong nhất thời nghẹn lời, không khỏi nghiêm nghị khởi kính.
“Cụng ly nào.”y giơ chén rượu về phía hắn.
“Cụng ly.”
Tịch Hải thản nhiên cười, trong đôi mắt hình như có tia nước gợn lên, nhưng Thụy Hành Phong nghĩ, có lẽ do ánh nến phản chiếu vào mắt hắn, hai người nhẹ nhàng va chạm ly thủy tinh, hoàn toàn uống cạn.
Sau đó, bọn họ cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi nghe giọng ca bi ai vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh, tịch mịch vượt qua màn đêm chi miên.
If love had a face, it would be kind of like your
If true love had a name, it would be in your eyes……”
Lầu một của công ty, vừa nhìn thấy Hoa Tử An mang theo bao công văn định chạy ra bên ngoài, Lâm Tịch Hải vội vàng gọi lại : “Tiểu Hoa.”
“Lâm đại ca, tìm ta có việc?”Hoa Tử An nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới.
“Ngươi phải đi ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, ta muốn đi gặp một vị hộ khách, bất quá cũng không sao, giờ hẹn còn hơn một tiếng nữa. Lâm đại ca tìm ta có chuyện gì?”
“Lần trước ngươi nói muốn tặng quà sinh nhật cho Bành Diệc Hàn, chuẩn bị đến đâu rồi, có cái gì hợp ý chưa?” Lâm Tịch Hải hỏi.
“Không có, mấy ngày nay ta rất bận, cũng chưa có thời gian đi dạo phố.”
Lâm Tịch Hải từ trong túi lấy ra một cái hộp gấm : “Ngươi cảm thấy món này thế nào?”
Hoa Tử An mở ra, đó là một mặt đồng hồ bóng loáng, dây da màu đen, chỉ có hai màu đen và trắng, thiết kế thanh lịch hào phóng, đơn giản nhưng hiệu quả, lại lộ ra một tia xa hoa.
“Thật tuyệt quá, nhất định là hàng hiệu, đây là của ngươi sao?”
Hoa Tử An kêu lên.
“Là người khác tặng cho ta đó, ta lại không thích kiểu đồng hồ mộc mạc như vậy, vốn nghĩ muốn bỏ đi, nhưng lại nghe ngươi nói tìm không thấy quà sinh nhật, cảm thấy món này cũng không tồi. Nếu ngươi không chê, ta sẽ đưa cho ngươi nha.”
Lâm Tịch Hải nói dối không chớp mắt.
Hôm đó hắn đến trung tâm thương mại để mua cà- vạt, khi đi ngang qua quầy hàng CARTIER, thấy mẫu đồng hồ mới này, không khỏi rất vừa mắt.
Thiết kế ngắn gọn mà giản dị, cảm giác lại rất sâu sắc, cũng thật hợp với người kia.
Nghĩ như vậy, không có một tia do dự, Lâm Tịch Hải liền mua nó. Chỉ có một trăm nghìn tệ, so với mức lương hơn một trăm vạn tệ một năm của hắn thì căn bản chỉ là chuyện nhỏ
Nhưng mà sau khi mua xong, hắn lại không biết nên tặng bằng cách nào.
Nếu là mình giáp mặt đưa cho Bành Diệc Hàn, cũng được, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng Bành Diệc Hàn khi nhận quà, nhưng nếu là Hoa Tử An tặng thì có lẽ y sẽ vui hơn nhiều.Vì thế Lâm Tịch Hải lại cân nhắc tới lui xem nên làm sao cho tốt.
…..
…..
“Nhưng mà, như vậy thì có thể không tốt lắm. Món này nhìn qua thực đắt tiền, ta không thể lấy đồ vật của Lâm đại ca được.”
Hoa Tử An chần chờ, nhưng hắn thật sự là phi thường thích chiếc đồng hồ này.
“Nếu ngươi không muốn lấy không, ta đây bán lại cho ngươi nha, năm trăm khối, thế nào?”
Lâm Tịch Hải mỉm cười.
“Món này chỉ trị giá năm trăm khối sao?”
Hoa Tử An có điểm không dám tin, tuy rằng Lâm Tịch Hải nói đây là do người khác tặng hắn, nhưng phần lễ vật này, thoạt nhìn thật sự thực quý trọng.
“Dù sao cũng là lễ vật người khác tặng, nếu ngươi không cần, ta liền ném nó đi.”Lâm Tịch Hải chụp lấy hộp gấm, làm bộ muốn ném vào một thùng rác.
“Không cần! Ta mua, ta mua.”
Hoa Tử An vội vàng giữ chặt hắn lại, gấp rút la to lên.
“Hảo, ta giao cho ngươi, không cần vội, khi nào ngươi có tiền thì hãy trả.”
Biết Hoa Tử An cũng không dư dả gì, Lâm Tịch Hải cười vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Cám ơn Lâm đại ca.” Hoa Tử An biết Lâm Tịch Hải cũng không thật sự để ý đến vài đồng tiền lẻ này.
“Lâm đại ca, ngươi đối với Bành đại ca thật sự rất tốt, tuy rằng ở mặt ngoài ngươi luôn thản nhiên, nhưng ta có thể cảm giác được, ngươi thực quan tâm đến y. Nếu không biết Lâm đại ca có điều kiện tốt như vậy, ta còn nghĩ ngươi đang yêu thầm Bành đại ca……”
Hoa Tử An cười nói.
Không còn lòng dạ nào để vui đùa, trong lòng Lâm Tịch Hải dâng lên vài trận hốt hoảng.
Hắn không phải đã nhìn ra cái gì chứ hả?
Không, không có khả năng!
Thấy đối phương vẫn tươi cười, Lâm Tịch Hải lập tức phủ định suy nghĩ của hắn : “Đó là bởi vì chúng ta từng là bạn cùng phòng, y cũng chiếu cố ta rất nhiều, cho nên ta xem y như bạn tốt.”
“Ân, Bành đại ca cũng nói như vậy.”
Hoa Tử An gật gật đầu : “Có khi ta cùng y nhắc tới ngươi, Bành đại ca đã nói, sau khi ở Cam Túc trở về, đã được ngươi giúp đỡ rất nhiều, thật sự thiếu ngươi nhiều ân tình lắm. Tuy các ngươi từng là bạn cùng phòng, bất quá Bành đại ca nói, năm đó khi hai người ở cùng một chỗ, đó là những việc y phải làm thôi, không nghĩ tới ngươi lại nhớ đến bây giờ, làm cho y trong lòng phi thường bất an……”
“Bất an”, hai từ này làm cho ngực Lâm Tịch Hải bắt đầu cảm thấy đau đớn.
“Y còn nói gì nữa không?”
“Y còn nói……”Hoa Tử An không khỏi nói quanh co.
“Nói đi, không sao đâu.”
“Y nói, Lâm đại ca đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai, không biết là do ngươi không tìm được đối tượng thích hợp, hay là……”
“Hay là cái gì?”Lâm Tịch Hải vội vàng truy vấn.
“Y cũng không nói gì nữa, nhưng ta chỉ nghe được y lầm bầm lầu bầu, nói cái gì trong lòng cũng rất không an tâm…linh tinh gì đó. Chúng ta đều biết Lâm đại ca có yêu cầu rất cao, cho nên mãi đến bây giờ cũng chưa có người yêu, có thể là y hơi có điểm lo lắng cho ngươi thôi. Có đôi khi ta nhắc tới chuyện của ngươi, y sẽ trở nên không mấy vui vẻ, bầu không khí vốn đang hảo hảo, lập tức liền trầm mặc, cũng không biết y rốt cuộc suy nghĩ cái gì.”
Hoa Tử An than thở.
Lâm Tịch Hải cảm thấy được nơi trái tim hơi nhoi nhói……
Y vẫn lo lắng cho hắn, vì hắn mà bất an, bởi vì mãi cho đến bây giờ, bên cạnh hắn vẫn không có một nửa bóng dáng người yêu.( vẫn ko có 1 mảnh tình rách vắt vai =)))
Bành Diệc Hàn có phải đã nhìn thấy nội tâm hắn đang che dấu gì đó, điều hắn không muốn xảy ra nhất, chính là bị y phát hiện a!
Có phải bởi vì tình trạng này, cho nên sau khi trở về từ Cam Túc, Bành Diệc Hàn vẫn không ngừng duy trì khoảng cách nhất định với hắn?
Y tuy rằng đôn hậu, nhưng cũng không ngu ngốc, thậm chí có vài phương diện còn rất mẫn tuệ-sâu sắc, nên đã hành động theo bản năng mà xa cách hắn.
Kỳ thật cần gì phải làm như vậy? Hắn cũng không có bắt y phải ở bên cạnh mình, chỉ cần nhìn thấy mặt y và nghe được vài tin tức về y là hắn đã liền thỏa mãn a!
Lâm Tịch Hải nắm chặt đầu ngón tay run rẩy, chỉ nghe thấy âm thanh loạn nhịp của trái tim……
“Có thể y chỉ lo lắng cho ta mà thôi, An Ny cũng thực lo lắng cho ta, cả ngày la hét, thật sự là không chịu nổi nàng.”
Lâm Tịch Hải cười lớn.
“Ân, hẳn là như thế. Lâm đại ca, thời gian không còn sớm, ta phải đi gặp hộ khách, cám ơn lễ vật của ngươi.”
Hoa Tử An đem hộp gấm nhét vào bao công văn, hướng Lâm Tịch Hải cáo biệt.
“Tốt, tái kiến.”
Nhìn thấy bóng dáng Hoa Tử An biến mất, Lâm Tịch Hải hít một hơi thật sâu.
Hắn không muốn bị Bành Diệc Hàn nhìn thấu, vô luận như thế nào cũng không muốn!
Cho dù cả thế giới biết hắn thương y, nhưng hắn cũng không muốn cho y biết, làm cho y lo lắng. Đây là chút tôn nghiêm còn sót lại của hắn, cũng là lí do để hắn có thể bình yên ở bên cạnh y, bảo hộ cho y, hắn không thể để y nhận ra được ý nghĩ của mình.
Nếu người kia biết hắn vẫn đang yêu y, y sẽ nghĩ như thế nào?
Nhưng mà mặc kệ y có nghĩ như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật là cả hai không thể trở lại như xưa, như vậy, cho y biết kết quả, cũng chỉ làm y bận lòng thêm thôi, hắn không ngờ sự tình lại diễn biến đến tình trạng này.
Không phải chỉ cần có một người yêu là được sao?
Nếu y muốn thấy, ta sẽ tìm cho y xem. Nếu như vậy có thể làm cho y an tâm, có thể làm cho hắn tiếp tục được ở bên cạnh y……
Lâm Tịch Hải yên lặng hạ quyết định.( kiếm bạn trai)