Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 47: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [47]




Hà Tử Tường ngồi trên sô pha, vừa sấy tóc vừa xem TV, đột nhiên nghe thấy tiếng Cố Hướng Bồi trong nhà tắm vọng ra, nghi hoặc đứng dậy, đi tới cửa: “Anh, sao vậy?”

“Tử Tường, anh… quên… mang…” Cố Hướng Bồi nó có chút vội vàng, âm thanh cũng không lớn, hơn nữa lại cách cánh cửa cộng thêm âm thanh từ TV, Hà Tử Tường nghe không rõ lắm, chỉ được vài từ hàm hồ, liền hỏi lại: “Anh, em nghe không rõ lắm, anh lặp lại lần nữa.”

Cố Hướng Bồi thầm phỉ nhổ bản thân sơ ý, tuy tình huống này khá xấu hổ nhưng không mở miệng thì không được, vì thế chỉ đành nói lại: “Tử Tường, anh quên mang đồ rồi.”

“Cái gì? Anh, em vẫn không nghe được.” TV không biết đang phát tiết mục gì, cứ vang lên tiếng ‘ken két’ làm Hà Tử Tường không thể nghe được.

“Anh nói, anh quên mang đồ rồi, tầng dưới tủ quần áo là quần lót đã giặt sạch, tầng trên là áo ngủ, em lấy hộ anh một bộ đi!” Nói vài lần Hà Tử Tường vẫn không nghe rõ, Cố Hướng Bồi dứt khoát rống to một tiếng. Lúc này, vừa vặn âm thanh ầm ỹ trong TV không còn nữa, mấy tiếng ‘quên mang đồ ngủ cùng quần lót’ thực rành mạch vang vọng trong phòng khách.

“…” Cố Hướng Bồi đại khái cũng cảm thấy âm thanh mình quá lớn, giờ phút này không biết nên nói gì cho phải.

“À, để em lấy.” Vẫn là Hà Tử Tường phản ứng nhanh, vài giây sau, âm thanh bình tĩnh của cậu vang lên.

Cố Hướng Bồi quả thực xấu hổ muốn chết, biểu hiện của anh hôm nay cũng quá ‘xuất sắc’ đi, quả thực là xuất sắc tới khó coi.

Hà Tử Tường lấy một cái quần lót trong tủ, kế đó lấy một bộ đồ ngủ ở tầng trên, sau đó tới gõ cửa phòng tắm: “Anh, quần áo có rồi nè, mở cửa.”

Cố Hướng Bồi mở cửa nhận lấy, mặc đồ vào đi ra, Hà Tử Tường đang ngồi trên sô pha xem TV.

Cố Hướng Bồi lau tóc đi tới ngồi bên cạnh, cùng xem, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, vì thế chỉ đành hỏi: “Vừa nãy đồ dễ tìm không?” Vừa dứt lời, Cố Hướng Bồi thực muốn tự tát mình một cái, sao tự dưng lại khơi lại đề tài này a.

“A?” Hà Tử Tường quay qua: “Nga, anh đã nói quần lót ở dưới đồ ngủ ở trên mà, vừa mở tủ ra liền thấy, dễ tìm lắm.” Hà Tử Tường không nghĩ nhiều như Cố Hướng Bồi, cũng không xấu hổ, trong nhận thức của cậu, quên đồ nhờ lấy giùm là chuyện thực bình thường.

“Ha hả, phải không.” Cố Hướng Bồi khô khan nói, tự nhủ không cần ngo ngoe tới đề tài này nữa, mau đổi qua chuyện khác: “Cái kia, Tử Tường, sáng mai em muốn ăn gì?”

“Bữa sáng à?” Tuy chủ đề xoay chuyển khá đột ngột nhưng Hà Tử Tường cũng thực phối hợp: “Anh, anh muốn ăn gì?”

“Anh ăn gì cũng được.” Cố Hướng Bồi cũng không kén ăn, bữa sáng tới siêu thị mua sandwich hay tùy ý ghé tiệm nào đó ăn là được, dù sao cũng ở một mình, bất quá bắt đầu từ ngày mai, anh tính toán tự làm ở nhà: “Em muốn ăn món gì không?”

“Ừm, thế em muốn sữa đậu nành với bánh quẩy.” Hà Tử Tường không đoán được ý đồ của Cố Hướng Bồi khi hỏi chủ đề này, chỉ tùy ý chọn hai món dễ dàng mua được.

“Tốt, vậy anh đi ngâm đậu nành.” Nói xong, Cố Hướng Bồi đứng dậy.

“Chờ đã, anh, ngâm đậu?” Hà Tử Tường sửng sốt, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, không phải sáng mai em muốn uống sữa đậu nành à? Đậu phải ngâm trước mới tốt.” Vẻ mặt Cố Hướng Bồi thực đương nhiên.

“Anh, ngày mai chúng ta ra tiệm ăn là được rồi.” Nhìn biểu tình Cố Hướng Bồi, trong lòng Hà Tử Tường thực ấm áp, đã lâu, thực lâu rồi không được cẩn thận chăm sóc như vậy.

“Không nên, sữa đầu nành bên ngoài bị cho thêm rất nhiều nước, đậu chỉ có chút xíu, hoàn toàn không ra vị sữa đậu nành.” Cố Hướng Bồi lắc đầu, nếu không phải không biết nhồi bột, ngay cả bánh quẩy anh cũng muốn tự làm: “Vẫn là mình tự làm uống tốt hơn, có dinh dưỡng.”

… …

Sáng hôm sau, lúc Hà Tử Tường thức dậy đi ra, phòng khách đã phiêu đãng một mùi thơm nồng đậm, ngọt ngào thơm ngát.

Cố Hướng Bồi bưng một dĩa bánh quẩy từ phòng bếp bước ra, thấy Hà Tử Tường liền cười nói: “Dậy rồi à, anh đang định vào gọi em.”

“Anh, giờ em biết tự dậy rồi.” Hiện giờ sao còn cần người khác gọi nữa a.

Cố Hướng Bồi đặt bánh quẩy lên bàn, từ máy rót ra một ly sữa đậu nành, đưa cho Hà Tử Tường: “Chính là anh vẫn nhớ bộ dáng ngủ nướng của em trước kia a.”

“Anh.” Hà Tử Tường bất mãn hô một tiếng, nhận ly sữa hớp một ngụm: “Ưm, ngon quá.”

“Sao? Nhà mình làm ngon hơn đồ bán bên ngoài đúng không.” Nghe Hà Tử Tường khen ngợi, Cố Hướng Bồi thực cao hứng, cười tủm tỉm nói tiếp chủ đề vừa nãy: “Nói ra thì trước kia em làm sao tìm ra đủ cách để ngủ nướng thế?”

“Em thông minh mà.” Nhắc tới những trận chiến khi trước, Hà Tử Tường đắc ý không thôi, bộ dáng thực kiêu ngạo. Bộ dạng tiểu nhân đắc ý kia làm Cố Hướng Bồi nhịn không được muốn thưởng cho cậu một cái xoa đầu, bất quá vừa vươn tay tới liền khựng lại.

Đã bao lâu rồi, bọn họ không nhàn nhã mà thoải mái như vậy, hình như từ khi Hà Tử Tường quen biết Giang Lâm Nhi thì không còn nữa.

Hà Tử Tường cũng nhìn thấy hành động của Cố Hướng Bồi, phản ứng đầu tiên là lập tức phát hiện anh muốn xoa đầu mình, vội vàng né tránh, trốn được một nửa thì phát hiện Cố Hướng Bồi không làm thêm động tác nào nữa, liền hiểu ra, mình đã trưởng thành rồi, đã thật lâu Cố Hướng Bồi không còn xoa đầu mình.

“Mau ăn đi, bằng không sẽ muộn giờ làm.” Cố Hướng Bồi thu tay lại, hối thúc Hà Tử Tường ăn sáng.

… …

Cố Hướng Bồi lái xe xuyên qua dòng xe cộ, lỗ tai dựng đứng chú ý lắng nghe Hà Tử Tường gọi điện cho bà Hà hỏi tình huống Hà Thần, nghe Hà Tử Tường hỏi đủ vấn đề, tâm tình Cố Hướng Bồi tốt lắm, anh không thích Giang Lâm Nhi nhưng lại rất thích đứa bé Húc Húc này.

Huống chi, trong lòng anh cũng có chút tính toán, nếu anh có thể cùng Tử Tường ở cùng một chỗ, như vậy về sau hai bọn họ sẽ không thể có đời sau, Húc Húc chính là đứa con của bọn họ, cho nên, anh đương nhiên thích Húc Húc rồi.

Hà Tử Tường vừa cúp điện thoại, Cố Hướng Bồi đã hỏi: “Húc Húc dậy rồi à?”

“Ừm, lúc em gọi qua thì nó mới uống sữa xong.” Nhắc tới con trai, vẻ mặt Hà Tử Tường tràn đầy ý cười: “Mẹ nói sáng nay Húc Húc uống hết cả bình sữa, hình như cũng nặng hơn một chút.”

“Làm gì có chuyện khoa trương như vậy.” Cố Hướng Bồi buồn cười nói: “Hôm qua em ôm nó cả đêm, không phải không có biến hóa nào à.”

“Mới không phải, con nít chính là lớn lên từng ngày mà.” Hà Tử Tưởng bày ra bộ dáng ’em rất có kinh nghiệm, em nói thì chắc chắn là đúng’, căn bản không để Cố Hướng Bồi phản bác.

Hà Tử Tường nhớ rõ như vậy bởi vì đời trước quá bận rộn, lúc sáng thức dậy thì con trai vẫn chưa tỉnh, tới tối trở về thì đã ngủ, cả ngày cũng không thấy mặt mũi con trai, vài ngày sau ôm một chút thì phát hiện con trai lớn hẳn một vòng, ôm cũng nặng hẳn. Từ đó, cậu mới tin tưởng câu nói ‘con nít mỗi ngày một dạng’.

“Rồi rồi, em nói gì cũng đúng hết.” Có đôi khi Cố Hướng Bồi cảm thấy thực thần kỳ, Hà Tử Tường trong lòng anh vẫn chỉ là một đứa bé cần anh chăm sóc yêu thương, cư nhiên hiện giờ đã làm cha, lại còn biết cách chăm sóc trẻ con như vậy.

“Tử Tường, sao em biết nhiều vậy? Anh thấy em còn biết nhiều hơn mẹ anh với dì Vân.” Cố Hướng Bồi cười ha hả trêu ghẹo.

Hà Tử Tường lại ngây ra một lúc, sau đó mới cười pha trò: “Trước đó em xem rất nhiều sách, hiểu biết không ít a.” Kỳ thực, nếu có tâm chú ý có thể thấy động tác ôm con, đút sữa hay uy tã đều rất thuận thục, căn bản không phải có được từ mớ tri thức sách vở, tuyệt đối đã từng làm qua.”

Bất quá, không nói tới khoảng thời gian này lực chú ý của mọi người đều tập trung vào chuyện ly hôn, đây vốn chỉ là việc nhỏ, sẽ không có ai chú ý.

Giữa trưa tan tầm, Hà Tử Tường dọn dẹp văn kiện, định cùng đồng nghiệp xuống căn tin ăn cơm, nào ngờ cửa mở cửa thì phát hiện Cố Hướng Bồi đang chờ ở bên ngoài: “Anh.”

Cố Hướng Bồi lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Đi, về nhà ăn cơm.”

“Về nhà?” Hà Tử Tường giật mình, tuy nghỉ trưa tới hai giờ, nhưng phải lái xe về, nấu nướng dọn dẹp sau đó lại gấp gáp quay lại công ty cũng quá vất vả đi: “Hay là thôi đi, chúng ta ra ngoài ăn là được rồi.”

“Không được.” Cố Hướng Bồi hoàn mỹ thuyết minh mình cam tâm tình nguyện trở thành bảo mẫu toàn năng của Hà Tử Tưởng: “Mấy cái tiệm ăn bên ngoài, em không xem TV à, toàn là dầu bẩn nguyên liệu bẩn, làm sao tốt được? Buổi sáng anh đã chuẩn bị nguyên liệu sẵn rồi, cơm cũng nấu sẵn, giờ trở về nấu thức ăn là xong.”

Nghe thấy những lời tràn đầy quan tâm của anh, Hà Tử Tường mỉm cười, bước nhanh hai bước đi ở phía trước, còn không quên thúc giục: “Anh, mau lên, em đói lắm rồi.”

Cố Hướng Bồi bật cười, cũng bước nhanh hơn đuổi theo.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi hai bóng người đã đi xa kéo thành hai chiếc bóng thật dài, lúc thì cùng một chỗ, lúc hơi tách ra, bất quá cước bộ vĩnh viễn đồng nhất.