Bất Ngộ

Chương 6




Editor : Ayukami.

Cố Hồng Kiến hồi tưởng thoáng chốc, phát hiện trong hai mươi năm nàng và Lâm Tư Trạch quen nhau, Lâm Tư Trạch quả thực chưa bao giờ từng nói yêu nàng.

Số lần nói hận, nói ghét ngược lại không ít.

Song, nàng cũng chưa từng nói yêu Lâm Tư Trạch.

Số lần nói hận, nói ghét, lại hơn xa số lần Lâm Tư Trạch nói với nàng.

Lâm Tư Trạch trên thực tế là một người vô cùng thành thực thẳng thắn, tuy rằng bình thường xem ra bề ngoài khó lường, có điều yêu hận cũng rất rõ ràng, nói hận chính là hận, nói yêu chính là yêu.

Y yêu Tả Ninh Yên, cho nên có thể vì nàng ta họa chân dung cho nàng ta, làm thơ vì nàng ta, đỏ hốc mắt vì nàng ta, nói về nàng ta, thâm tình ôn nhu mà hoài niệm, tựa như hoài niệm ánh trăng trên trời.

Mà Cố Hồng Kiến không như vậy, nàng mỗi một lần cãi vã cùng Lâm Tư Trạch thốt lời tàn nhẫn, nói Lâm Tư Trạch ta ghét ngươi, Lâm Tư Trạch ngươi sao không chết đi, Lâm Tư Trạch ta muốn giết ngươi, Lâm Tư Trạch ta hận ngươi…… Trên thực tế suy nghĩ trong lòng đều là, Lâm Tư Trạch, ta thích chàng.

Đây có lẽ cũng là một loại tính chất trăm sông đổ về một biển.

Ở lúc ban đầu, năm Vạn Thuận ba mươi ấy, Đông Chí tràn ngập rét lạnh đói khát qua đi không bao lâu, mùa xuân năm Vạn Thuận ba mươi mốt rốt cục khoan thai đến chậm, mà thời điểm Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch lần đầu tiên chân chính nhận biết lẫn nhau, Cố Hồng Kiến thế nào cũng không ngờ, quan hệ hai người sẽ biến thành như thế về sau.

Nếu biết thế, nàng nghĩ nàng sẽ không vào lúc nửa đêm nào đó vẫn còn bị nô dịch quét dọn, làm biếng trốn tới cung điện không người, kết quả đụng phải Mạnh tiên sinh đột nhập vòng vây, trèo tường mà vào.

Nhưng ngay lúc đó Cố Hồng Kiến tất nhiên là không thể đoán trước toàn bộ sự việc sau này, cho nên đã lưu ở trong cung gần hai năm, Cố Hồng Kiến sắp tròn bảy tuổi, cứ buông chổi xuống, chuồn đến góc tường lãnh cung không người, núp ở sau cây nghỉ ngơi trốn việc.

Sau đó nàng nhìn thấy một người giống như con mèo Ba Tư của Phúc quý nhân nuôi dưỡng nhẹ nhàng nhanh nhẹn vượt qua tường, rồi sau đó lặng yên không một tiếng động đáp xuống đất, thân hình người nọ khá cao lớn, một thân xiêm y màu đen, thoạt nhìn rất có phần lén lút, sau khi Cố Hồng Kiến trông thấy bị hoảng sợ, vô ý đụng ngã cái chổi bên cạnh, người nọ lắc mình vài cái liền đến bên cạnh Cố Hồng Kiến, ánh mắt lạnh như băng, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn lấy tính mạng Cố Hồng Kiến.

Nhưng khi thấy Cố Hồng Kiến chỉ là một tiểu cô nương co thành một đống, người nọ hơi dừng động tác, lập tức mới nói:“Ngươi là cung nữ?”

Cố Hồng Kiến khiếp sợ nước mắt chảy ròng, không dám nhìn hắn, rồi sau đó nhắm ghiền mắt lại:“Đúng. Nhưng ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ngươi đừng giết ta.”

Đối phương có lẽ cảm thấy thú vị, nói:“Nếu ta nhất định giết ngươi thì sao?”

“Vậy,vậy ta sẽ hô to, nếu ngươi bị người phát hiện……” Cố Hồng Kiến không nói hết uy hiếp.

Người nọ lại tựa như có chút tán thưởng, nói:“Tuổi nhỏ như vậy, lá gan với mắt nhìn người ngược lại không nhỏ. Đáng tiếc là con gái.”

Đáng tiếc là con gái, những lời này, Cố Hồng Kiến đã nghe qua rất nhiều lần rồi.

Nàng từ nhỏ rất thông minh chăm chỉ, giúp cha mẹ làm việc, nhưng mà luôn luôn có người như có như không thở dài, nói “Đáng tiếc là con gái”, sau khi em trai sinh ra, tần suất những lời này xuất hiện càng cao, mãi đến khi nước dâng, cha mẹ vì em trai, dứt khoát vứt bỏ nàng, nàng nhìn mắt mẫu thân rưng rưng, nói câu “Đáng tiếc là con gái”.

Trong lòng Cố Hồng Kiến vô cùng khó chịu, nhưng cũng không biết làm sao, nam tử có thể tự cung trở thành thái giám, nàng làm sao có thể?

Sau khi tiến cung, nàng trái lại dần dần không cảm thấy có cái gì, dù sao muốn vào cung, nam tử thế nhưng phải trở thành thái giám, mà nàng lại có thể bình yên vô sự, thật sự là vô cùng may mắn……

Thế mà giờ phút này bị người áo đen nói như vậy, Cố Hồng Kiến lại sinh ra một cơn giận dữ khó hiểu, nói:“Con gái thì làm sao?! Ngươi, mẹ ngươi lẽ nào không phải nữ?!”

Cố Hồng Kiến tuổi quá nhỏ, kiến thức cũng ít, lời phản bác đều chọc người bật cười, người nọ phì cười, rồi nói:“Ừ, nói rất đúng. Tiểu cô nương, ta thực thích ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn mạnh hơn nam tử hay không?”

Cố Hồng Kiến ngây ngốc, không biết kẻ này vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn không chịu nổi dụ hoặc, thành thật nói:“Muốn.”

Người nọ vừa lòng gật đầu:“Vậy ngươi có muốn học công phu, bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ những người khác không?”

“Muốn!”

Ánh mắt người nọ đảo qua cái chổi ở bên cạnh Cố Hồng Kiến, tiếp tục nói:“Vậy, ngươi có muốn tương lai quyền thế ngập trời, dưới một người trên vạn người, tất cả mọi người không thể ức hiếp nhục nhã ngươi nữa, không thể quyết định sống chết của ngươi nữa, ngược lại, đều chỉ nghe theo ngươi, sống chết do ngươi khống chế?”

Bấy giờ Cố Hồng Kiến chưa từng nghĩ đến tình hình này, nhưng nàng vẫn không nhịn được nhiệt huyết sôi trào nói câu “Muốn”, rồi sau đó lại nghi hoặc:“Dưới một người trên vạn người? Ở dưới ai?”

Người nọ cười rộ lên:“Thật đúng là thông minh. Người đó à…… Ta lát nữa sẽ mang ngươi đi gặp hắn. Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”

“Cố Hồng Kiến.” Cố Hồng Kiến thành thật nói, nàng khi đó, đã bị người áo đen rất giỏi khiến người ảo tưởng này làm cho ngoan ngoãn dễ bảo, cũng không quản đối phương có phải nhận lời hứa suông hay không.

“Hồng Kiến? Tên rất hay. Ta họ Mạnh, tương lai đại để muốn dạy ngươi rất nhiều thứ, ngươi gọi ta là Mạnh tiên sinh được rồi.”

Mạnh tiên sinh cười, xách Cố Hồng Kiến nho nhỏ kéo một cái, rồi sau đó không kiêng nể gì dùng khinh công vượt qua một bức tường, Cố Hồng Kiến sợ sắp ngất, lại sinh ra một loại thỏa mãn và chờ mong khó mà nói rõ.

Rồi sẽ có ngày, nàng cũng có thể như vậy, không phải ở trong cánh tay người khác, mà là dựa vào năng lực của chính mình!

Sau đó nàng phát hiện, Mạnh tiên sinh mang nàng đến một nơi khác càng ít dấu chân người– Bạch Phu điện.

Nơi đó, là cung điện nhỏ của Lâm Tư Trạch – nhỏ, là từ miêu tả vô cùng thiết thực, Bạch Phu điện là điện ngày trước mẹ đẻ Lâm Tư Trạch được phân, cực kì nhỏ, sau khi mẫu thân Lâm Tư Trạch chết, Bạch Phu điện này bèn thuộc về Lâm Tư Trạch.

Lưu ở trong cung tốt xấu sắp hai năm, Cố Hồng Kiến tự nhiên biết mình tới địa bàn xúi quẩy chết tiệt của Lâm Tư Trạch, nàng kinh ngạc vạn phần, đã thấy Lâm Tư Trạch đang chờ đợi ở phụ cận Bạch Phu điện — hơn nửa đêm, ngoài Bạch Phu điện của y cũng không có bất cứ người gác đêm nào, chỉ có một mình y, cô độc.

Thấy Mạnh tiên sinh đến, Lâm Tư Trạch vốn lộ ra nét mặt vui sướng, sau sự mong mỏi y nhìn thấy Mạnh tiên sinh ôm Cố Hồng Kiến, lại lộ ra cái vẻ mặt gặp quỷ.

Mạnh tiên sinh buông Cố Hồng Kiến xuống, rồi sau đó vỗ vỗ đầu Cố Hồng Kiến:“Ngươi biết nó ư?”

Cố Hồng Kiến thế nào cũng không nghĩ tới Mạnh tiên sinh nói “Dưới một người” cư nhiên là chỉ Lâm Tư Trạch, lại nghĩ đến Đông Chí năm Vạn Thuận ba mươi kia, nhất thời có chút ý nói không rõ, nhưng nàng vẫn thành thật gật đầu:“Vâng, biết.”

Cố Hồng Kiến hướng Lâm Tư Trạch hành lễ, nói:“Chào Lục hoàng tử.”

Lâm Tư Trạch không để ý nàng, mà trực tiếp nhìn về phía Mạnh tiên sinh, nói:“Chú Mạnh, nàng là?”

“À, tiểu cung nữ đụng phải trên đường, ta nói rồi, cháu nhất định phải có người giúp cháu, ta cảm thấy nàng rất thích hợp.” Mạnh tiên sinh nói.

Lâm Tư Trạch biểu cảm ngay lúc đó có chút vi diệu, nhưng vẫn gật gật đầu:“Cám ơn chú Mạnh.”

Lại rất lâu về sau, Cố Hồng Kiến mới biết được đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mẫu thân Lâm Tư Trạch tuy chỉ là một cung nữ, nhưng mà trước lúc nàng vào cung, kỳ thật sớm có hôn ước, nghe nói là tiên sinh dạy tư thục trong thôn của nàng– tiên sinh tư thục kia không chỉ tài hoa nổi bật, võ công lại cao cường, đúng như là cao thủ tuyệt thế gì đó — chính là Mạnh tiên sinh. Mạnh tiên sinh ở ngoài cung biết được tin mẫu thân Lâm Tư Trạch chết, bi thương vô cùng, chạy tới trong cung tìm Lâm Tư Trạch, lại thấy y sống đau khổ tột cùng, quá đau lòng quyết định mang Lâm Tư Trạch rời đi.

Nhưng Lâm Tư Trạch cự tuyệt thẳng thừng.

Sau Cố Hồng Kiến hỏi y nguyên nhân, y nói, bởi vì so với bị đưa đi trải qua cuộc sống bình thường, y càng sẵn lòng giấu tài, báo thù rửa hận.

Khi đó y cố chấp lại điên cuồng, hận tất cả người trong cung, mục đích sống sót chỉ vì sẽ có một ngày trừng trị những người đó.

Trừng trị tiên hoàng đã sủng hạnh mẫu thân, lại bỏ rơi bà không quan tâm, mặc bà chết thảm trong cung, trừng trị huynh đệ và hạ nhân ức hiếp làm nhục y, xem thường y.

Cố Hồng Kiến tuy rằng cũng rất muốn đứng ở chỗ cao, có điều trái lại không có ý nghĩ cực đoan như Lâm Tư Trạch, nhưng nàng hỏi ra những chuyện này, đã răm rắp nghe lệnh Lâm Tư Trạch, cho nên căn bản không quản Lâm Tư Trạch cực đoan hay không cực đoan, ngược lại khen y suy nghĩ cao siêu, khiến cho Lâm Tư Trạch có điểm không biết nói cái gì mới tốt.

Lâm Tư Trạch không muốn đi, muốn báo thù, muốn trèo lên địa vị cao, vì thế Mạnh tiên sinh quyết định giúp y, nhưng ông là người ngoài cung, lại là một nam nhân, tuy rằng võ công cao cường, nhưng thường xuyên ra vào hậu cung cũng rốt cuộc không tiện, nhất là Bạch Phu điện còn ở khá sâu bên trong, tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng phải vượt qua rất nhiều nơi không xem là quá hẻo lánh.

Bởi vậy, sau khi gặp được Cố Hồng Kiến, Mạnh tiên sinh tâm tư xoay chuyển, quyết định để cho tiểu nha đầu xấp xỉ tuổi Lâm Tư Trạch, thoạt nhìn cũng từng trải tương đương này trở thành người giúp việc của Lâm Tư Trạch.

Cố Hồng Kiến nghĩ, ta còn từng cứu mạng y đấy, xem ra hết thảy đều là trời định, nàng phải giúp y, từ rất sớm đã bắt đầu.

Có điều, thực tại tuy rằng Lâm Tư Trạch lúc ấy như là bằng lòng muốn Cố Hồng Kiến giúp y, trên thực tế lại thực bất mãn với Cố Hồng Kiến, một mặt mà nói, y cũng không quá muốn có một cái gọi là người giúp việc, mặt khác, y cảm thấy cô bé gầy choắt còn có chút ngốc trước mắt này nhìn bộ dạng thế nào cũng không giống có thể trở thành trợ thủ của mình.

Khi đó Lâm Tư Trạch còn chưa đủ khéo léo, vì thế không lâu sau, Cố Hồng Kiến đã hiểu được ý tứ của Lâm Tư Trạch, Cố Hồng Kiến vốn là giận dữ, lập tức ngược lại sinh ra một ý niệm hiếu thắng trong đầu, nàng nhất định muốn Lâm Tư Trạch hiểu được, nàng có thể làm rất tốt.

Có điều xuất phát từ đủ loại suy xét, Cố Hồng Kiến cũng không nói cho Lâm Tư Trạch với cả Mạnh tiên sinh, quan hệ rây mơ rễ má của hai người ở một đêm Đông Chí kia, trực giác của nàng nói cho nàng, Lâm Tư Trạch không phải loại người thích bị bóc trần vết sẹo.

Mạnh tiên sinh dạy Cố Hồng Kiến một hai thứ công phu, đều là thứ rất căn bản, Cố Hồng Kiến thường xuyên phải làm việc ở trong thời tiết cực lạnh hoặc cực nóng, động một tý bị phạt đứng phạt quỳ, cư nhiên cũng có thân thể khỏe mạnh cùng sức nhẫn nại không tồi, bởi vậy Mạnh tiên sinh có phần hài lòng.

Mà không biết là Mạnh tiên sinh với Lâm Tư Trạch dùng thủ đoạn gì, Cố Hồng Kiến rất nhanh bị điều đến làm người hầu chỗ Lâm Tư Trạch — chỗ Lâm Tư Trạch một năm bốn mùa đều bị cắt xén ngân lượng, vả lại địa vị thấp kém nhất, ai cũng không muốn đi, Cố Hồng Kiến muốn đổi đi qua, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Đối với Cố Hồng Kiến mà nói, ở đâu cuộc sống cũng rất gian khổ, mà đi theo Lâm Tư Trạch, còn càng thêm tự do, do đó nàng cũng không có chịu ảnh hưởng gì quá lớn.

Nhưng thái độ Lâm Tư Trạch đối với nàng thì không tốt lành lắm.

Trên thực tế thái độ Lâm Tư Trạch đối với Cố Hồng Kiến cũng không thể nói là tốt hay không tốt, y chính là không tin tưởng Cố Hồng Kiến mà thôi.

Nhưng lúc ấy Cố Hồng Kiến lại chỉ cho rằng Lâm Tư Trạch không thích không làm phiền, bởi vậy thấy y không quan tâm gì mình, bèn dứt khoát cũng không quan tâm Lâm Tư Trạch.

Dù sao nàng cũng là người Mạnh tiên sinh đưa đến, mà Lâm Tư Trạch lại rất nghe lời Mạnh tiên sinh, chỉ cần Mạnh tiên sinh bảo nàng ở trong này, thì nàng có thể ở trong này — Cố Hồng Kiến nhỏ tuổi đã có suy nghĩ mạch lạc rõ ràng, phân minh.

Nàng ban đầu vẫn có vài phần kiêng kị Lâm Tư Trạch, nhưng thấy Lâm Tư Trạch vĩnh viễn chỉ biết không đếm xỉa đến mình, Cố Hồng Kiến đầu tiên là có chút tức tối, sau ngược lại bình tĩnh suy nghĩ, Lâm Tư Trạch không để ý tới nàng, đã vậy nàng cũng có thể không quan tâm tới Lâm Tư Trạch.

Chẳng những không quan tâm tới Lâm Tư Trạch, có đôi khi còn bắt nạt Lâm Tư Trạch.

Nàng giống như cung nữ trước đây, cố ý không giúp Lâm Tư Trạch đưa quần áo đi giặt, không giúp Lâm Tư Trạch lĩnh quần áo, lĩnh chăn lĩnh cơm, mà Lâm Tư Trạch lại có thể cũng rất hờ hững như cũ tự mình đi lĩnh cũng không nói một câu với nàng.

Cố Hồng Kiến tức chết đi được, lại nghĩ ra một biện pháp, có khi ăn cơm trưa, theo lý mà nói nàng phải ăn cơm thừa của Lâm Tư Trạch, nhưng nàng cố ý cùng bằng vai phải vế với Lâm Tư Trạch, cùng Lâm Tư Trạch ăn cơm chung.

Cứ như vậy, Lâm Tư Trạch cư nhiên cũng chỉ là liếc mắt nhìn nàng một cái, đầu mày cũng không nhăn chút nào, tiếp tục ăn cơm.

Cố Hồng Kiến tức méo miệng, mỗi ngày đều phát minh biện pháp làm cho Lâm Tư Trạch tức giận, nhưng mà thật đáng tiếc vẫn không thành công, lời Lâm Tư Trạch nói nàng mỗi ngày vẫn như cũ nhiều nhất chỉ có “Tránh ra”, hoặc là “Ngươi lui xuống đi.”

Nhưng mà Lâm Tư Trạch thật ra chưa bao giờ từng tố cáo với Mạnh tiên sinh, mặc dù Mạnh tiên sinh hầu như mỗi hai tối sẽ đến một lần, sẽ dạy hai người bài học và võ công.

Có điều Lâm Tư Trạch dù sao cũng là hoàng tử, so với Cố Hồng Kiến biết vài chữ trình độ vẫn cao hơn rất rất nhiều, bởi vậy mỗi lần Cố Hồng Kiến nghe Mạnh tiên sinh và Lâm Tư Trạch tán gẫu vấn đề phương diện bài học, đều là một vẻ mù tịt.

Cũng may Cố Hồng Kiến quả nhiên có chút thiên phú võ học, Lâm Tư Trạch cũng không xem như người có thiên phú tập võ, mà thường ngày Cố Hồng Kiến không có việc gì sẽ tự mình đứng tấn luyện quyền, cứ thế, không đến một tháng, nền tảng của Cố Hồng Kiến lại vững vàng hơn Lâm Tư Trạch không ít.

— Một lần, trong đồ ăn Ngự Thiện phòng bưng tới lại có thể có thịt, đã quen thói bằng vai phải lứa với Lâm Tư Trạch ăn chung cơm, Cố Hồng Kiến ánh mắt phát sáng, vươn đũa tranh cướp, mà xưa nay Lâm Tư Trạch bình tĩnh đại khái cũng rất nhớ nhung vị thịt, lại cũng vươn đũa cướp miếng thịt lớn nhất.

Đũa của hai người va chạm tại không trung, Cố Hồng Kiến nhìn Lâm Tư Trạch, lập tức không chút do dự trở tay gạt bỏ đũa của Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch rốt cục lộ ra nét mặt khó chịu, cánh tay lật một cái, cũng dùng đũa khua đũa của Cố Hồng Kiến, rồi sau đó kẹp chặt lấy đũa Cố Hồng Kiến.

Cố Hồng Kiến gần như tức chết, cũng không kềm được thực sự vùng lên, sức trên tay thuận theo tăng thêm, toàn bộ cánh tay hất lên.

Sau đó, Lâm Tư Trạch lại có thể ngã lật cả người, ngồi trên mặt đất.

Hai người đều sững sờ, không thể tin được nhìn nhau.

Cố Hồng Kiến ngây ngẩn nửa ngày, phản ứng đầu tiên cũng không phải đến nâng Lâm Tư Trạch dù sao cũng là chủ nhân của mình dậy, mà là vội vàng gắp thịt heo lên ăn.

Mắt Lâm Tư Trạch càng trừng lớn hơn nữa.

Đây là lần đầu tiên Cố Hồng Kiến nhìn thấy y lộ ra biểu cảm như vậy, nhất thời có phần muốn cười, nhưng vẫn quệt miệng, sáp đến vờ vĩnh nói:“Ấy, Bình Vương điện hạ, ta đỡ ngài đứng lên nhé……”

Lâm Tư Trạch dồn sức đứng lên, mặt âm trầm nói:“Đừng tới gần ta.”

Cố Hồng Kiến nói:“Ơ, ta cũng không phải cố ý …… Ai biết ngài yếu đuối như thế, gẩy một cái đã ngã …… Cứ như một cô nương……”

Không nói còn tốt, vừa nói một câu, Lâm Tư Trạch càng tức giận, nhưng y cũng chỉ khẽ khép mắt, nói:“Võ công của ngươi trở nên tốt như vậy từ bao giờ?”

“Ơ?” Cố Hồng Kiến ngây ngốc, nói,“Không biết…… Ta mỗi ngày không có việc gì làm, không thì luyện võ thôi.”

Lâm Tư Trạch không nói cái gì nữa, xoay người rời đi.

Cố Hồng Kiến nhìn thấy y một bộ dạng như cái túi trút giận, chỉ cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng nói:“Lâm cô nương…… Ha ha.”

Đêm đó, Lâm Tư Trạch cùng Mạnh tiên sinh nói một chút về chuyện này, nhưng không nhắc tới chuyện Cố Hồng Kiến cướp thịt của mình, mà thật hàm súc nói “Cảm thấy võ công Cố Hồng Kiến tiến bộ thần tốc”.

Mạnh tiên sinh cũng cười, nói:“Ừ, ta đã sớm phát hiện, bản thân Hồng Kiến hẳn là cũng có nhận ra chứ?”

Cố Hồng Kiến xấu hổ nói:“Không có…… Chỉ là thỉnh thoảng sau khi làm việc, thì cảm thấy rất nhẹ nhõm, không có cảm giác mệt mỏi gì.”

Thật ra lúc ấy nội tâm Lâm Tư Trạch chỉ có một ý nghĩ: Ngươi cũng biết là ngươi thỉnh thoảng mới làm việc sao?

Mạnh tiên sinh cười, nói: “Cũng coi như ta vận số tốt đi, tùy tay chọn một người, đúng là người rất có thiên phú. Có điều Hồng Kiến ngươi học tập thật sự kém…… Ta cũng không thể một mình phụ đạo ngươi, Tư Trạch, cháu ngày thường nếu có rảnh, thì từ Thiên Tự văn cơ bản bắt đầu chỉ dạy Hồng Kiến, nàng mặc dù giỏi võ, nhưng tương lai phải trợ giúp cháu, phương diện này cũng là không thể thiếu sót.”

Lâm Tư Trạch dừng một chút, mới nghẹn ra một chữ “Được”.

Cố Hồng Kiến choáng váng nửa ngày, cũng chỉ có thể đáp ứng.

Lâm Tư Trạch lại thật sự bắt đầu dạy Cố Hồng Kiến chữ viết.

Cố Hồng Kiến về mặt võ công khá có thiên phú, nhưng mà phương diện đọc sách, lại thật sự rất không có thiên phú.

Khi ấy Lâm Tư Trạch bảo nàng viết tên nàng, nàng nguệch ngoạc viết ra, Lâm Tư Trạch viết lại tên nàng lần nữa, bảo nàng nhớ viết phỏng theo mỗi ngày, lại hỏi nàng có biết tên mình viết như thế nào hay không.

Cố Hồng Kiến thực xấu hổ lắc đầu.

Lâm Tư Trạch viết ra ba chữ, nhưng mà Cố Hồng Kiến chép ba ngày cũng không thể viết ra toàn bộ tên của y, không phải Lâm viết thành Mộc, chính là Trạch viết thành hai chấm.

(chữ Lâm: 林; chữ Mộc: 木; chữ Trạch: 泽 có bộ thủy là 3 nét ở bên trái, chắc viết thiếu một nét)

Lâm Tư Trạch khổ không nói nổi, chỉ cảm thấy Cố Hồng Kiến nhất định đang đùa giỡn y, nhưng coi điệu bộ Cố Hồng Kiến nghiêm túc vô cùng cố gắng lại thật sự nhớ không nổi viết chữ như thế nào, cũng chỉ có thể đen mặt, lặng lẽ không ngừng viết tên mình làm mẫu.

Mà trên thực tế Lâm Tư Trạch đoán đúng rồi, Cố Hồng Kiến không thiên phú thế nào chăng nữa, cũng sẽ không vì ba cái chữ đơn giản này học lâu như vậy mà không xong.

Nàng chính là thực hưởng thụ nhìn bộ dáng hổn hển của Lâm Tư Trạch.

Đồng thời, nàng cũng thực hy vọng mình có thể viết ba chữ Lâm Tư Trạch này đẹp chút, nàng cảm thấy đó là một cái tên rất đẹp đẽ, nghe cũng rất êm tai, nếu có thể viết cứng cáp mạnh mẽ giống như Lâm Tư Trạch vậy sẽ tốt bao nhiêu.

Cho nên nàng cố ý làm bộ như không viết được, phải khiến Lâm Tư Trạch viết một lần lại một lần, bản thân dễ dàng chậm rãi bắt chước theo.

Mà thời gian trôi nhanh, Cố Hồng Kiến nay có thể dựa vào năng lực của chính mình viết một tay văn hay chữ tốt thậm chí tiến vào thi Đình, đã không còn là tiểu cô nương ngay cả bút đều cầm không xong, nhưng ba chữ nàng viết đẹp nhất, vẫn như cũ là Lâm Tư Trạch.

Từng đường từng nét, rốt cuộc viết phỏng theo trong tim hơn mười năm.