Bất Ngờ Rung Động - Nhất Chi Độc Tú

Chương 75




Hai túi trứng theo động tác không ngừng đánh vào tiểu huyệt của Hà Lạc, mặc dù cô không tốn chút sức lực nào nhưng khi bị va chạm vẫn khiến chân cô run lên, hai mép hoa đầy bọt trắng bay tung tóe, vừa đau vừa tê, dòng điện từ chỗ kết hợp của hai người chạy lan đến toàn thân làm cô sướng đến không chịu nổi, ngay cả nước dâm trong tiểu huyệt cũng ùng ục chảy ra ngoài.

Giản Việt tăng nhanh tốc độ, tiếng hít thở của anh cũng càng nặng nề, nghe như sắp bắn tinh.

“Lạc Lạc, đứng lên một chút.”

Giản Việt bảo Hà Lạc điều chỉnh tư thế, quỳ gối ở ghế sau xe, sau đó một lần nữa cầm côn th*t đâm mạnh vào tiểu huyệt hồng phấn của cô.

Sau khi bị đâm liên tiếp mấy lần, Hà Lạc lúc đầu còn nửa quỳ, nhưng sau đó cô thật sự không còn sức lực, nửa người mềm nhũn ngã xuống đất, khoái cảm mạnh mẽ gần như nhấn chìm cô.

Dù từ góc độ nào đó côn th*t cong lên tiến vào, điều đó khiến Hà Lạc sướng đến mức không thể kiềm chế được, hai chân cô mềm nhũn, lưng đau nhức, chẳng còn chút sức lực nào để chống chọi, dưới sự va chạm của Giản Việt, cô giống như một con búp bê vải để anh sung sướng muốn làm thế nào thì làm.

Cho dù như vậy, Giản Việt vẫn có thể đỡ cái mông vểnh lên của cô liên tục thọc vào rút thẳng lên tần suất cao, phần eo và bụng mạnh mẽ lắc lư qua lại, cho dù Hà Lạc đã lắc đầu làm cho anh chậm một chút, anh cũng không không thể hiện bất kỳ sự thương xót nào, ngược lại làm cô khóc đến run rẩy cả người, tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra.

“Kẹp thật chặt…” Giản Việt dùng hai tay bóp chặt mông cô, da thịt trắng nõn căn bản không chịu nổi giày vò, bất quá véo vài cái đã để lại những dấu vết đỏ rõ ràng.

Anh giơ tay tát vào mông cô hai cái.

Rất nhanh, trên đó in hình năm bàn tay, nhìn qua đặc biệt mê người.

Chưa kể côn th*t của Giản Việt còn đang thọc vào rút ra trong tiểu huyệt của cô, hình ảnh kia phối hợp với tiếng rên kêu mềm mại của Hà Lạc khiến da đầu Giản Việt tê dại, thiếu chút nữa đã bắn ra, anh làm đến nỗi cả người đều ra mồ hôi.

Nó nhớp nháp dính dính, dưới thân căn bản không phân biệt được là mồ hôi của mình hay là mồ hôi của đối phương

Hà Lạc luôn cảm thấy lần này Giản Việt cố ý muốn nhịn không bắn tinh, để cho côn th*t không kiêng nể gì mà giã phầm phập trong tiểu huyệt của cô, một tay cô thò ra phía sau nắm lấy Giản Việt, một bên nhỏ giọng mềm giọng hỏi anh, “Anh… Hôm nay anh bị sao vậy? ”

“Ghen.” Giản Việt nhất thời bật ra hai từ trong miệng.

Anh không chỉ ghen, mà còn ghen tị nữa.

Chỉ là thời gian nửa ngày, thiếu chút nữa anh tức điên rồi.

Hà Lạc vừa nghe, biết Giản Việt đang chỉ ám cái gì, “Ừm… Em không có nói gì đâu… Anh đừng hiểu lầm…”

Đang đến lúc kịch liệt thì điện thoại di động của Hà Lạc đột nhiên vang lên.

Giờ này bình thường không có ai gọi cho cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng Lý Diệp Hiên gọi ra là rất lớn.

Dù sao Hà Lạc từ lúc vừa ra cửa nói muốn đưa Giản Việt về một chút, đến bây giờ đã qua gần hai mươi phút, cũng đủ đưa đến trước cửa nhà Giản Việt rồi quay về rồi.

Hà Lạc không muốn trả lời điện thoại, cô vươn tay ra cố gắng nhặt cái túi xách nhỏ rơi xuống đất kia.

Ai ngờ lại bị Giản Việt nhặt được.

“Anh… Trả lại cho em… Ưm….. Aaa…”

“Số điện thoại của Lý Diệp Hiên à, theo dõi em thật rất chặt nhỉ, một lát nữa sẽ gọi điện tìm người sao?” Giản Việt khẽ cười một tiếng.

Hà Lạc lắc đầu, bảo anh cúp máy trước.

Tiếng chuông vẫn vang lên, ầm ĩ đến mức lòng người hoảng hốt.

“Không muốn trả lời sao?”

“Không…” Hà Lạc vừa nói ra miệng, Giản Việt cũng đã thay cô nhận điện thoại, hơn nữa còn đặc biệt thân mật đưa điện thoại di động đến bên miệng cô