Hà Lạc luôn cảm thấy nụ hôn này khác với các lần trước.
“Lát nữa mọi người ăn xong chuẩn bị ra ngoài, thì gọi điện thoại cho anh”
Lúc Lý Diệp Hiên đến gần vừa vặn nghe được một câu này, anh ta nhìn thoáng qua khoảng cách quá mức gần gũi giữa hai người, lễ phép kiềm chế tiếp nhận đề tài, “Vậy sao chúng tôi lại không biết xấu hổ chứ? ”
Hà Lạc lấy tay lau khóe miệng ướt đẫm, không hiểu sao có chút chột dạ.
“Giản Việt, hôm nay anh vất vả một ngày rồi, tôi nghĩ trong cửa hàng của anh còn có rất nhiều việc phải bận. Chúng tôi sẽ tự mình bắt taxi là được, sẽ không làm phiền anh nữa. ”
Giản Việt không nói gì, mà chuyển ánh mắt đến trên người Hà Lạc, chờ cô trả lời.
Kỳ thật Lý Diệp Hiên nói cũng có lý, thế nhưng Hà Lạc gật gật đầu, “Cũng … Cũng không tiện để cho anh bỏ lại chuyện của mình đi cùng chúng tôi cả ngày. ”
Đôi môi mỏng của Giản Việt mím lại.
Anh không thích sự lịch sự này.
“Được, có gì cần liên lạc với anh’’
“Vậy tôi đưa anh đi”
Lý Diệp Hiên thấy anh muốn đi ra ngoài, bèn chuẩn bị tiễn anh, ai biết động tác của Hà Lạc còn nhanh hơn anh ta, anh ta muốn đi theo nhưng lại cảm thấy vô ý nên đành phải dừng bước.
Anh nhíu mày, cũng không phải Giản Việt không biết đường ra ngoài, có cần thiết phải đưa ra ngoài không?
Hà Lạc vẫn cẩn thận đi theo phía sau Giản Việt, cô muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói gì.
‘’Sắp lên xe rồi, em không chuẩn bị về sao?” Giản Việt đặt tay lên cửa xe, bên môi lộ ra ý cười nhợt nhạt.
“Bình thường Diệp Hiên không như vậy.” Hà Lạc thở dài, “Em cũng không biết cái gì, có lẽ chờ anh ấy tìm hiểu thêm một chút, rồi sẽ thay đổi quan điểm về anh. ”
“Hà Lạc” Giản Việt bảo cô ngẩng đầu lên, “Đi theo anh như vậy, chỉ là muốn nói với anh chuyện này thôi sao? ”
“Em không muốn anh mất vui.” Hà Lạc lại tiến lại gần, vòng qua eo anh, vùi vào trong ngực Giản Việt.
Thật ra sau nụ hôn sâu kéo dài vừa rồi, Giản Việt đã không còn cảm xúc gì nữa, nhưng nhìn bộ dáng sợ anh bị tổn thương, lại cảm thấy mềm lòng.
“Anh cũng không ở cùng một chỗ với anh ta, anh ấy gây ấn tượng gì đối với anh cũng không quan trọng.”
“Nhưng em để ý, em muốn mọi người bên cạnh cũng giống như em, có thể nhìn thấy anh rất tốt.” Cảm xúc của Hà Lạc có chút mất mát.
“Chỉ cần em thích là đủ rồi.” Giản Việt sờ đầu cô, đột nhiên nghĩ lại: “Đương nhiên… Có lẽ để cho anh hôn em, anh sẽ dễ chịu hơn nhiều. ”
“Thật sao?”
“Ừ…” Giản Việt nhìn đôi môi hồng phấn của cô, nhớ tới hương vị mềm mại ngọt ngào kia, ánh mắt bèn trầm xuống.
Hà Lạc liếm liếm môi, có chút ngượng ngùng, nhưng đợi nửa ngày Giản Việt không chủ động.
Cô nửa ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói một câu, “Vậy anh hôn em đi. ”
“Đi đến ghế sau.” Giọng nói của anh khàn khàn, dường như trong bất giác đã nhiễm một phần dục vọng
Hà Lạc còn giống như một con thỏ con không hề đề phòng, đối với nguy hiểm sắp tới cũng không phát hiện.
Bàn tay Giản Việt chậm rãi di chuyển đến bên vòng eo thon thả của cô, ở nơi đó mà vuốt ve.
Hà Lạc có chút ngơ ngác, hôn môi thôi mà như thế nào còn muốn đến ghế sau vậy?
Xe của Giản Việt đậu ở góc gara, lối ra vào đều ở phương hướng khác, bình thường rất ít người sẽ đi qua nơi này.
Chưa kể, ánh sáng ở đây rất mờ.
Đúng là một nơi rất tuyệt.