Mọi người cùng Hà Lạc còn chưa về đến nhà, cô nhận được điện thoại của bà Lưu, hỏi xem Lý Diệp Hiên và Lục Khải đã tới chưa.
“Mọi người đến rồi, bọn họ đang trên đường, chuẩn bị đến chỗ con ở một lát.”
“Đến là được rồi.” Bà Lưu dặn dò một lần, mặc dù Hà Lục Khải được nghỉ ra ngoài chơi, nhưng cũng không thể để cậu chỉ chơi, đặc biệt là điện thoại di động.
Lúc trước bởi vì cậu ở trong chăn vụng trộm cày điện thoại di động, mắt cũng sắp hỏng luôn rồi, còn nói nếu Hà Lạc không khuyên được, ngay trước khi đi ngủ phải tịch thu điện thoại di động của Hà Lục Khải, không nghe lời thì lấy chổi siêu sáng đánh nó là được.
“Mẹ, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, con biết rồi, con sẽ nhớ kỹ.” Hà Lạc bất đắc dĩ, cô thoáng nhìn thấy Hà Lục Khải đang điên cuồng xua tay ở ghế sau, dùng miệng khẩu hình bảo cô đừng nói quá nhiều, vội vàng cúp máy.
“Các con ai nấy càng lớn mà vẫn không làm cho người ta bớt lo, mẹ nói một hai câu, đã ghét bỏ mẹ phiền rồi.” Bà Lưu vừa cằn nhằn, trong điện thoại còn truyền đến tiếng lẩm bẩm của bố của Hà Lạc.
“Hiếm thấy con trai được đi ra ngoài chơi mấy ngày, sao bà có thể dài dòng nửa ngày như vậy, tâm trạng tốt đều bị bà cằn nhằn, có thể không chê bà à?’’
“Á à, ông già chết tiệt này, hai đứa nhỏ chính là do ông làm hư đấy.”
Nói đến đây, đôi vợ chồng già bắt đầu cãi nhau một lần nữa.
Cãi nhau trở thành thói quen hàng ngày của nhà họ Hà, người khác càng cãi nhau càng náo loạn không thể tách rời, bố mẹ Hà Lạc thì hoàn toàn không giống nhau, nhiều năm hôn nhân sống qua ngày, trạng thái tình cảm còn liên tục tăng lên.
Bố Hà thấy nói không nói lại được bạn già, chỉ một lúc sau đã ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc này bà Lưu mới nhớ tới điện thoại còn chưa cúp máy, vội vàng giải thích với Hà Lạc: “À đúng rồi, Lạc Lạc, nhà con không phải còn có một phòng sao? Để cho Diệp Hiên và Lục Khải ở mấy ngày không cần chen chúc, không nên ra ngoài ở khách sạn, vừa đắt vừa không có lời. Phải biết lần này cậu ấy dẫn Lục Khải ra ngoài, tiền vé máy bay cũng tiêu hết luôn, làm cho mẹ cũng xấu hổ, con phải chăm sóc người ta thật tốt đấy. ”
Hà Lạc ngẩn người, nhưng cô không đồng ý, đầu tiên cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giản Việt đang lái xe.
Miệng có chút khô khốc, cô liếm môi, cô cảm thấy mẹ sắp xếp không thích hợp.
Vốn còn muốn thương lượng thêm một chút, ai biết bà Lưu căn bản không cho Hà Lạc có thời gian thương lượng, bà nói một tiếng: ‘’Ôi súp gà của mẹ sắp sôi rồi.’’ sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Mọi người đến trước cửa khu phố nhỏ của Hà Lạc.
Giản Việt vươn tay ra định giúp đỡ xách vali, Lý Diệp Hiên liên tục từ chối nói không cần phiền phức như vậy
Ai biết chờ đến gần mới phát hiện khu phố nhỏ của Hà Lạc này không có thang máy.
Tuy rằng vóc dáng anh ta coi như khỏe, nhưng một mình xách hai cái vali có chút khó khăn.
“Để tôi giúp anh xách đi, nhà cô ấy sống ở tầng cao nhất.”
Lý Diệp Hiên nâng đến lầu hai, đầu đầy mồ hôi, vừa nghe ở tầng cao nhất, nuốt nước miếng, chung quy vẫn không có mặt mũi gì cả, bảo Giản Việt giúp xách một cái vali.
Giản Việt cầm một cái, bước chân nhẹ nhàng bước lên lầu
Hà Lục Khải ở phía sau liên tục tán thưởng: “Oa, anh Giản khỏe thật đó, cái vali kia rất nặng! Em cùng anh Diệp Hiên thiếu chút nữa đã xách không xong, vậy mà anh cầm một tay nâng lên thoải mái như vậy! ”
Lý Diệp Hiên không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Căn nhà của Hà Lạc được sửa sang và bảo trì rất đơn giản, nhìn qua gọn gàng thoải mái hơn rất nhiều.
Phòng khách mới lắp mấy cái đèn trang trí, ánh sáng trên hành lang không được tốt lắm, Hà Lạc định bật đèn lên, nhưng sờ nửa ngày, không biết công tắc nào tương ứng với đèn nào.
“Giản Việt, đèn hành lang là cái nào vậy?”
Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài từ bên cạnh vươn tới, bật đèn hành lang và lối vào một cách chính xác.