“Sao không trả lời điện thoại vậy?”
Tay của Hà Lạc dừng lại, nhớ lại lần trước cô nghe điện thoại, Giản Việt liều lĩnh động côn th*t thọc vào tiểu huyệt của cô, nếu không phải cô kịp thời nhịn xuống thiếu chút nữa đã bị bà Lưu nghe thấy, cô mở miệng nhắc nhở: “Lát nữa anh không được làm phiền em nghe điện thoại đấy…”
“Ừm.” Giản Việt thản nhiên nói một tiếng, rồi lại ngồi xuống trước mặt cô.
Bóng dáng cao lớn của anh làm cho Hà Lạc một loại cảm giác áp lực.
Hà Lạc nhận được điện thoại này dưới ánh mắt chăm chú của Giản Việt.
“Anh Diệp Hiên.” Hà Lạc không nghĩ nhiều, xưng hô quen thuộc thốt ra khỏi miệng.
Diệp Hiên lớn hơn cô 3 tuổi, từ khi còn bé Hà Lạc vẫn luôn gọi anh ta là anh trai, xưng hô này cũng gọi thành quen rồi.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm đây là cách gọi vốn quen thuộc của Hà Lạc, nhưng giờ cô cảm thấy không được tự nhiên khi nói từ này…
“Chào buổi sáng Lạc Lạc, nghe giọng nói này lúc này của em, em còn chưa tỉnh ngủ sao?’’
“Dạ…”
“Vậy anh gọi điện đến không quấy rầy em đấy chứ.” Lý Diệp Hiên ở đầu dây bên kia mỉm cười, nghe ra được tâm trạng anh ta không tệ.
“Không có…” Hà Lạc nuốt nước miếng, đột nhiên không biết nên nói chuyện với Lý Diệp Hiên như thế nào.
Sau khi nói thêm vài câu, Hà Lạc rốt cục hiểu được vì sao cô lại không được tự nhiên như vậy rồi, là bởi vì Giản Việt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô giơ tay lên, chặn đôi mắt sâu thẳm của Giản Việt.
Đừng nhìn nữa.
Lý Diệp Hiên còn đang ở đầu dây bên kia nói; “Em một mình ở đó có phải rất chán hay không? Nói mới nhớ, Lạc Lạc, em thật sự quá tùy hứng rồi, một mình chạy ra bên ngoài tự lập, làm cho chú dì đều rất lo lắng cho em đấy. Lần này anh gọi đến, cũng là phụ trách kiểm tra tình hình cuộc sống của em, nếu không chăm sóc tốt cho bản thân, anh cũng sẽ không đồng ý cho em sống ở bên ngoài đâu. ”
“Sao anh nói y hệt hệt mẹ em vậy. Em cũng không phải trẻ con, làm sao còn không biết chăm sóc bản thân chứ. ”
“Cho dù bây giờ em bao nhiêu tuổi, ở trong mắt anh em vẫn là trẻ con’’.
Lý Diệp Hiên nói xong, lại hỏi Hà Lạc có muốn ăn gì không.
Mấy ngày nữa anh sẽ cùng Hà Lục Khải tới đây, thuận tiện mua luôn.
Sự thân mật và quan tâm này, Giản Việt nhìn thấy tất cả.
Thành thật mà nói, anh rất ghen tị.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, bởi vì từ nhỏ đã cùng Hà Lạc lớn lên, giữa hai người có tình cảm đặc biệt.
Mí mắt anh rũ xuống, lông mi quét qua lòng bàn tay Hà Lạc, khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy, đang định thu tay lại thì bị Giản Việt giữ lại.
Hà Lạc được ôm vào một vòng tay ấm áp và vững chắc.
Nhận thấy sự khác thường của anh, Hà Lạc quay đầu muốn nhìn anh một chút, nhưng Giản Việt đã dán vào lưng cô.
Đôi môi của anh dán vào vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào má Hà Lạc.
Anh hôn cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra, ngậm vành tai cô.
Động tác rất nhẹ nhàng.
Hà Lạc rất sợ ngứa, ngoại trừ bên eo ngứa, cô sợ nhất là bị người khác chạm vào lỗ tai, nhất thời cô hít sâu một hơi, nhịn không được rên rỉ ra tiếng
“Ưm…”
Không phải anh đã nói không được ảnh hưởng đến việc cô nghe điện thoại sao?
Có lẽ Giản Việt hiểu được ý tứ trong ánh mắt cô, đôi môi tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: “Anh chưa từng đồng ý, không động tay động chân với em…”
Đáng ghét!
Điều đã đi sâu nhất là thói quen của Giản Việt.
“Lạc Lạc, em không thoải mái sao? Vừa rồi có âm thanh gì vậy?’’ Lý Diệp Hiên nghi ngờ nói.
“Không, không có gì hết, chỉ là có một con muỗi đốt em thôi”
“Bây giờ thời tiết rất nóng, nhiều muỗi lắm. Đúng rồi, em có thể mua chút hương đuổi muỗi, không có mùi, cũng rất tiện lợi…”
Đầu dây bên kia Lý Diệp Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Hà Lạc hoàn toàn không nghe thấy.
Cặp vú trước ngực cô đang được xoa nắn dưới bàn tay rộng lớn của Giản Việt, bị bóp đến biến dạng.
Hà Lạc thở hổn hển, cả người tê dại, dựa vào trong ngực anh.
Anh đùa bỡn đầu v* mẫn cảm của cô còn không nói, còn ra sức liếm vành tai của cô.
Quả thực là…
Muốn chết luôn….