Giản Việt dẫn Hà Lạc xuống lầu, chào hỏi Trương Hạo đang giao hàng trở về, anh không để cô ở lại lâu, trực tiếp dẫn cô về trước.
“Chậc chậc.” Trương Hạo nhìn theo bóng lưng Giản Việt đột nhiên nói một câu:”Diệu Dương, cậu nói xem tôi nhớ anh ấy nói nếu bỏ bê công việc về sớm thì thế nào? ”
Lâm Diệu Dương nhếch khóe miệng cứng ngắc mỉm cười: “Nếu như cậu có thể. ”
Tuy rằng Trương Hạo và Giản Việt là quan hệ hợp tác, nhưng rõ ràng người phụ trách đầu tiên của tiệm trái cây này là Giản Việt.
Cho dù Trương Hạo có làm càn hơn nữa, cũng không vượt qua được Giản Việt.
“Cũng đúng, hình phạt này không hợp lý.” Trương Hạo tiếc nuối thu tay về: “Vậy tôi nhớ cậu có một giải thưởng nhân viên xuất sắc nhất, làm việc chăm chỉ, cuối tháng phát tiền thưởng. ”
“……”
Lâm Diệu Dương: Thế thì tôi thực sự cảm ơn nhé.
Cái tiệm nhỏ này ngoại trừ một mình cậu là nhân viên, hai người còn lại đều là ông chủ.
Giải nhân viên xuất sắc nhất, Lâm Diệu Dương tỏ vẻ bản thân đã được cổ vũ
Gần đến giờ đóng cửa hàng, Trương Hạo bắt đầu thu xếp nói muốn đi ăn BBQ, bảo rằng thời tiết này rất thích hợp ăn BBQ, cậu ta đã gọi tới tiệm đồ nướng và đặt trước một vị trí.
Trương Hạo nhìn đồng hồ: “Sau mười phút nữa Hứa Nhân cũng có thể đến rồi, Giản Việt, cậu gọi vị kia đến cùng đi. “
Hôm nay bọn họ đã gặp qua Hà Lạc, Giản Việt cũng không tiện giấu như bảo bối.
“Hứa Nhân biết cậu trăm phương ngàn kế như vậy không?” Giản Việt ngước mắt lên.
“À, cậu không thể nói như vậy.” Trương Hạo mặt dày mỉm cười: “Dù sao cây vạn tuế nghìn năm của cậu đơm hoa, không phải tôi đây muốn chúc mừng sao. Nhưng mà Hà Lạc là người ở đâu vậy? Nhìn không giống như người địa phương lắm, tôi nhớ hình như dì vẫn luôn hy vọng cậu có thể tìm được một người vợ là người địa phương nhỉ, cái này cậu có nghĩ tới không…”
“Bà ấy nghĩ như thế nào, là chuyện của bà ấy.”
Nghe giọng nói của anh không tốt, Trương Hạo lúc này mới nhớ ra, trong khoảng thời gian này Giản Việt cùng gia đình náo loạn tương đối khó coi, mặc dù trên ngoài mặt còn khách khí, nhưng rất ít liên lạc với nhau
Nói cách khác, Giản Việt cũng không đến mức mỗi ngày đều cắm ở tiệm trái cây nho nhỏ này.
“Mấy hôm trước dì chơi mạt chược với mẹ tôi, mấy người già đều mạnh miệng mềm lòng, tức giận nhưng qua hai ngày sẽ tiêu tan, có lẽ…”
Giản Việt cúi đầu sắp xếp lại danh sách hàng hóa: “Trương Hạo, điểm không tốt ở con người cậu chính là nói quá nhiều. ”
Trương Hạo gật gật đầu, giơ tay lên làm hành động khóa trên miệng.
OK, cái gì không nên nói cũng không nên hỏi, tuyệt đối không nói không hỏi.
——
Đầu tiên Giản Việt gọi điện thoại thông báo cho Hà Lạc, sau đó tự mình lên đón cô.
“Giản Việt, em mặc cái này thế nào?” Hà Lạc nhìn cái váy kia, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy quá long trọng, buổi tụ tập giữa bạn bè thì nên mặc đồ giản dị hơn.
“Rất lo lắng sao?’’
“Đúng vậy, không biết tại sao, rõ ràng hôm nay em đã chào hỏi rồi…” Hà Lạc thở dài: “Em nói chuyện vụng về lắm, nếu em biểu hiện không tốt, bạn anh cảm thấy em ở cùng một chỗ với anh là kéo chân sau anh thì làm sao bây giờ? ”
“Ăn một bữa khuya mà thôi, thả lỏng một chút đi, Lạc Lạc.”
“Nói như vậy không sai…”
“Người khác suy nghĩ gì về em, đối với anh mà nói không quan trọng.”
Giản Việt nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp trong nháy mắt khiến lòng cô thoải mái không ít.
Hà Lạc vẫn loay hoay một hồi, cuối cùng quyết định mặc chiếc váy hoa màu sáng kia, ít nhất phải để cho người ta lưu lại một ấn tượng tốt.
Mọi người đã tụ tập đông đủ rồi.
Dưới sự giới thiệu của Giản Việt, Hà Lạc lần lượt chào hỏi Trương Hạo, Hứa Nhân và Lâm Diệu Dương.
Bạn gái của Trương Hạo là Hứa Nhân, có mái tóc ngắn gọn gàng, trông rất mát mẻ
Cô ấy ném chìa khóa xe cho Trương Hạo: “Hôm nay em mệt chết đi được, anh lái xe đi. ”
“Tuân mệnh, nữ vương đại nhân của anh.” Trương Hạo nhìn về phía Lâm Diệu Dương ‘’Cậu muốn ngồi xe của ai? ”
Rất tốt, câu này hoàn toàn khiến Lâm Diệu Dương nghẹn họng.
Bởi vì cậu ngồi trên chiếc xe nào, cậu cũng sẽ là một bóng đèn sáng nhất.
“Hình như chỗ đó cũng không xa, em có xe đạp, em có thể tự đi là được…”
“Đừng, đi đạp xe cả người đầy mồ hôi lắm, làm sao có tâm trạng ăn cái gì nữa.” Hứa Nhân mở cửa sau cho cậu: “Lên xe đi. ”
Nói đến đây, Lâm Diệu Dương cũng không thể từ chối được, sau khi lên xe, cậu di chuyển ngồi đến ở một góc để tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Trương Hạo ngồi vào ghế lái, thấy trạng thái Hứa Nhân không tốt, bèn mở miệng bảo cô ấy tiến lại gần
“Làm gì? Có chuyện gì không thể nói trực tiếp được à?’’ Hứa Nhân có chút không kiên nhẫn.
Trương Hạo nắm cằm cô ấy, triền miên hôn thật sâu.
‘’Cổ vũ cho em nè, đừng xị mặt nữa nào, vợ’’
Hai má Hứa Nhân đỏ bừng, lại mắng: “Cút đi! Ai là vợ của anh chứ! ”
Lâm Diệu Dương cảm thấy: Cậu nên ở dưới gầm xe chứ không phải ở trong xe.
Nơi thế giới mà chỉ có một mình cậu chịu tổn thương