Bất Ngờ Rung Động - Nhất Chi Độc Tú

Chương 17: Ngực của chủ nhà vừa trắng vừa lớn




Cả đêm Hà Lạc ngủ rất ngon, lúc mở to mắt thấy ánh nắng ban mai ở ngoài chiếu vào cửa sổ, cô còn tưởng rằng mọi chuyện đêm qua chỉ là mơ, bên giường trống trơn, không một bóng người, cô có chút mơ hồ, giấc mơ có thể chân thật vậy sao?

Nhưng rất nhanh, cảm giác nóng rát giữa hai chân truyền tới.

Ôi, không phải mơ, là thật đấy!

dương v*t khủng của Giản Việt cọ xát bé bím của cô, còn bắn tinh ra nữa, ký ức tối hôm qua dần dần hiện rõ, đối với Hà Lạc mà nói có hơi hỗn loạn, bởi vì có rất nhiều chuyện vội vàng đã xảy ra. Còn chưa kịp làm gì, sau đó Giản Việt thấy cô đã ngủ liền đi về trước, cô lục soát nửa ngày, chỉ nhớ rõ một chuyện, Giản Việt thật sự rất tốt…

“Tỉnh rồi sao? Tôi mua bữa sáng cho em rồi đây. ”

Mới nhớ đến Giản Việt thì thấy tin nhắn của anh. 

Hà Lạc nghe thấy hai chữ bữa sáng, bụng bèn kêu lên, đúng là đói bụng thật, vẻ mặt cô cảm động trả lời: “Giản Việt anh tốt ghê, sao anh biết tôi đói bụng vậy, ôiiiii ~”

“Tôi muốn thù lao.”

Giản Việt lại nói thêm một câu: “Ngoại trừ tiền. ”

Hà Lạc dường như hiểu được ý của anh, cô nhìn màn hình điện thoại, giương mặt đỏ bừng.

Vì để thuận tiện cho việc ra vào chuyển đồ đạc, cửa nhà Hà Lạc mở toang, mấy công nhân đang ở trong phòng bếp khởi công, chắc là tiếng ồn quá lớn, nên không ai chú ý Giản Việt cầm bữa sáng đi vào

“Ê, ông Lý, hôm qua ông có nhìn thấy chủ nhà đưa trái cây cho chúng ta không?”

“Thấy, sao vậy?”

“Lúc mang trái cây ra đây thì bộ ngực đó cứ lắc lư, vừa trắng vừa lớn luôn.”

“Chậc, ông nhìn xuyên qua quần áo của người ta hay gì, sao biết người ta trắng vậy?”

“Ông xem chân cô ấy lộ ra là biết ngực của cô ấy chắc là trắng lắm đó.”

Hai người công nhân liếc mắt nhìn nhau tôi một câu anh một câu, nói đến đây, hai người ngầm lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Người công nhân mặt béo phì vừa dứt lời, thì cảm thấy trước mắt tối sầm, bị một cước đá vào sau lưng, cả người hắn nhào vào trong đống cát nhỏ trước mặt

“Mẹ nó!” Miệng gã ngậm ăn cát, còn không đợi gã đứng lên, cả người lại bị Giản Việt đạp dưới chân, nằm im ở đó.

Sức lực kia rất lớn, căn bản không thể cho người ta giãy giụa được

“Này, anh trai, anh có chuyện gì cứ từ từ nói, sao lại động thủ đánh người vậy chứ?!”

“Được, nói tao nghe cái mày nhìn thấy cái gì?” Giọng điệu Giản Việt lạnh nhạt, lại có cảm giác lạnh lẽo không nói lên lời. 

Người công nhân mập mạp lúc này mới ý thức được là lời nói vừa rồi của mình đã rước họa vào thân, lại thấy người đàn ông nọ có thân hình cao lớn, gã vội vàng cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm thôi, chúng tôi cũng chỉ là bí mật đùa giỡn tí, không có ý gì đâu…”

Giản Việt mặt không chút thay đổi, “Hôm nay cút ra khỏi đây, đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Nhưng giọng điệu càng bình tĩnh, càng khiến da đầu người ta tê dại.

Người quản lý nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến lên khuyên bảo, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, trên mặt ông ta vô cùng xấu hổ, cuối cùng đuối lý, không muốn sự việc làm loạn lên, ông ta liên tục xin lỗi Giản Việt: “Chúng tôi vô cùng xin lỗi, bên tôi lập tức sắp xếp người khác đến đây, về sau cam đoan tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa. ”

Hà Lạc ở phòng toilet rửa mặt, nên không biết những trò khôi hài vừa xảy ra, lúc cô mở cửa ra nhìn thấy Giản Việt, trên mặt cô nở nụ cười vui vẻ, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, tâm trạng hình như không tốt lắm.

Trong phòng khách có rất nhiều bụi, Hà Lạc ăn bữa sáng Giản Việt mang đến ở trong phòng ngủ, luôn cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm. 

Giản Việt đứng ở ngoài cửa hút thuốc, chờ cô ăn xong mới mở cửa vào, rồi đóng lại

“Em đến đây.”

Vẻ mặt Hà Lạc mờ mịt, đứng trước mặt anh, trong lòng có chút thấp thỏm, “Sao thế anh?”

Anh ghì chặt sau đầu cô, cúi người hôn lên đôi môi cô, trực tiếp tách môi cô ra Hà Lạc không kịp phòng bị, hàm bị cạy ra, trong nụ hôn còn có mùi thuốc lá.

Triền miên một hồi, sau khi tách ra, ngực Hà Lạc hơi phập phồng, tại sao khi cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Giản Việt có cảm giác là mình kiếm được hời nhỉ? ……

“Đây là thù lao tôi muốn.”

“Lạc Lạc.”

“Ơi?”

Giản Việt nói “Bên kia chỗ tôi có một căn phòng trống.”

“Em qua đó ở tạm mấy ngày, chờ bên này sửa xong rồi hẵng dọn về đây”