Bất Ngờ Được Kết Hôn

Chương 55: Nụ Hôn Của Người Đẹp






Thí nghiệm tối nay tiến hành rất thuận lợi, số liệu dự đoán trước đó đều chính xác, kết quả thí nghiệm bước hai còn cần một thời gian dài nữa mới có, vì vậy Hạ Phong rời khỏi phòng thí nghiệm sớm hơn mọi khi.
Buổi tối mùa xuân mặc dù vẫn mang chút hơi lạnh, thế nhưng lại có mùi hoa nhàn nhạt bay trong không khí, Hạ Phong giơ tay nhìn đồng hồ, tính tính thời gian thì vừa vặn có thể đón vợ mình tan ca.
Con đường vào buổi sáng đông đúc người qua lại đã trở nên trống trải, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, Hạ Phong lái xe qua con đường khác thì thấy ở ven đường có một cửa hàng tiện lợi mở 24h, hắn đi vào mua hai ly thức uống nóng.
Vu Đông đạp đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa đài phát thanh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Phong mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cầm hai ly nước đứng dưới bậc thang cười với cô.
Ánh mắt Vu Đông sáng lên, cô chạy cộp cộp cộp đến: "Sao anh đến đây mà không nói với em một tiếng?"
"Em mang giày cao gót đừng chạy nhanh như vậy!" Hạ Phong vừa dặn dò vừa đưa ly thức uống nóng trong tay mình cho cô.
Vu Đông cầm ly, đẩy lỗi lại cho hắn: "Còn không phải vì anh đột nhiên xuất hiện sao."
"Được rồi, đều là lỗi của anh!" Hạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, bằng lòng nhận lỗi.
Vu Đông hài lòng uống một ngụm thức uống nóng, nhận ra đây là một ly nước chanh ngon miệng: "Đã trễ như vậy rồi còn có chỗ bán nước chanh sao?"
"Đúng lúc anh phát hiện ra một chỗ bán." Hạ Phong thấy Vu Đông uống vui vẻ, hắn cũng uống một ngụm, quả thực rất ngon.
"Vậy chúng ta uống xong rồi về nhà." Vu Đông đề nghị.
Hạ Phong đương nhiên sẽ không ý kiến, hai người đi dọc theo con đường, chậm rãi bước về phía trước, đường phố được lá xanh điểm tô, so sánh với khung cảnh ngày đông vắng lặng thì lại đẹp theo một kiểu khác.
"Hình như chúng ta...!đều gặp nhau vào lúc đêm khuya." Vu Đông bỗng nhiên cảm thán một câu, sau đó lại hơi khó chịu bổ sung: "Sao câu nói này giống hai ta đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thế?"
Hạ Phong cũng bị Vu Đông chọc cười, có điều cô nói cũng không sai, mỗi ngày hắn tỉnh dậy đi làm thì Vu Đông đang ngủ, còn mỗi lần Vu Đông làm việc xong về đến nhà thì đã rạng sáng.


Cho dù hôm nay hai người gặp mặt vào đêm khuya cũng là do hắn cố tình điều chỉnh thời gian làm việc.
"Ngược lại thì anh rất thích thời gian này." Hạ Phong nói: "Lúc cả thành phố này đang ngủ say, một chỗ rộng lớn thế này chính là thế giới hai người của chúng ta."
"Anh..." Đột nhiên nghe được lời ngon tiếng ngọt, Vu Đông kinh ngạc nói: "Bỗng nhiên sao miệng anh ngọt thế, học từ ai vậy?"
"Cố ý nói ra thì mới là học, nói thật lòng thì phải xem là nói với người nào rồi." Hạ Phong nói xong thì cho Vu Đông một nụ cười sủng ái.
Vu Đông nghe vậy thì lập tức yếu lòng, trái tim thiếu nữ chộn rộn cả lên, cảm giác bản thân mình đã trở về tuổi mười sáu mê trai, cô không chịu nổi la lên: "Anh...!Anh đứng nói mấy câu thế này nữa được không, em chịu không nổi đâu."
"A..." Hạ Phong cảm thấy dáng vẻ này của Vu Đông rất đáng yêu, hắn không nhịn được mà trêu cô: "Lúc phát sóng trực tiếp em đã từng nói, em bảo hai người đã yêu nhau thì càng phải thường xuyên bày tỏ mà?"
"Em..." Vu Đông cảm thấy Hạ Phong đêm nay rất kỳ lạ, cứ liên tục nói lời âu yếm, cô vừa vui vẻ lại vừa xấu hổ, muốn ngăn cản nhưng lại không nỡ thì phải làm sao bây giờ.
"Anh phát hiện ra từ lúc anh gặp ba mẹ vợ thì em đã không bày tỏ với anh nữa, vì vậy anh đành phải bày tỏ với em thôi, anh..." Hạ Phong còn chưa mở miệng, câu nói tiếp theo đã bị nụ hôn của Vu Đông chặn lại trong cổ họng.
Vu Đông cảm giác nếu mình tiếp tục nghe thì trái tim thiếu nữ của cô sẽ nổ tung mất, Vu Đông không khống chế được bản thân mình nữa, cô nhón chân lên hôn lên môi của Hạ Phong, trong khoang miệng đều là vị nước chanh, càng lúc càng ngon miệng.
Sau khi Hạ Phong kinh ngạc xong thì hắn liền chiều theo mà ôm eo Vu Đông, hắn hơi cúi đầu xuống, nhắm lại đôi mắt tràn đầy ý cười, cuối cùng chìm đắm trong bóng đêm yên tĩnh.
Quả nhiên vợ nói rất đúng, càng yêu nhau thì càng phải bày tỏ.
Lúc về đến nhà thì đã hơn ba giờ, cũng may sáng mai hai người không cần dậy sớm.
Hạ Phong đi tắm trước rồi bước ra, lúc này Vu Đông mới cầm áo ngủ đi vào, sau đó Hạ Phong dựa vào đầu giường cầm một quyển sách vừa lật xem vừa chờ Vu Đông đi ngủ cùng.
Ước chừng mười phút sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Phong, hắn tưởng là bệnh viện có chuyện gì nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại, vừa nhìn lại thì phát hiện là ba mình.
Bình thường lúc có việc đều là mẹ gọi điện thoại cho hắn, ba thì rất ít khi chủ động gọi cho Hạ Phong, không lẽ mẹ hắn có chuyện?
Hạ Phong sốt ruột nhận cuộc gọi: "Ba!"
"Không đánh thức con chứ." Ba Hạ đè thấp giọng.
"Con vẫn chưa ngủ." Ba hắn vẫn còn tâm trạng hỏi có đánh thức hắn không, chắc không phải là chuyện gì lớn.
"Con còn ở bệnh viện à?"
"Con mới về đến nhà." Hạ Phong hỏi: "Đúng rồi còn ba nữa, trễ như vậy rồi sao ba vẫn chưa ngủ?"
"Khụ...!Mẹ con bắt ba mua vé máy bay cho bà ấy." Giọng nói của ba Hạ mang vẻ bất đắc dĩ.
"Vé máy bay? Ba mẹ muốn đi đâu?" Hạ Phong nghi ngờ hỏi.
"Về Thượng Hải." Ba Hạ giải thích: "Lúc nãy mẹ con mới ngủ mơ, bà ấy nói mơ thấy ánh sáng chớp sáng một cái thì một đứa bé mặc cái yếm đỏ xuất hiện, gọi bà ấy là bà nội.

Sau đó mẹ con nửa đêm không chịu ngủ, nói con dâu đã mang thai, làm ồn lên bảo phải về Thượng Hải."
"Cái gì?" Hạ Phong lập tức dở khóc dở cười.
"Thằng nhóc này con nói thật với ba đi, thật ra thì có hay không?" Ba Hạ hỏi.
"Ba à, nếu có thì sao con lại giấu ba chứ." Hạ Phong không còn lời nào để nói.
"Ba cũng nghĩ vậy, nói chung ba thông báo cho con biết, chuyến bay ngày mai đó, hai đứa tự xử lý đi." Ba Hạ nói xong câu đó thì dứt khoát cúp điện thoại.

Lúc này Vu Đông đã tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm ra, cô thấy Hạ Phong cầm điện thoại cười khổ thì không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Phong quay đầu, thấy dáng vẻ như hoa sen mới nở của vợ mình, lặng lẽ nuốt nước miếng, ánh mắt dần sâu thẳm, hắn giả vờ tùy ý để điện thoại lại trên tủ đầu giường, Hạ Phong nói chậm rãi:
"Lúc nãy ba mới gọi điện thoại cho anh, nói mẹ mơ thấy cháu trai của mình, đang ồn ào muốn về vào ngày mai."
"A?" Vu Đông ngẩn người: "Mai mẹ phải về? Mấy giờ, chúng ta đi đón ba mẹ."
"Trọng điểm không phải là đón." Hạ Phong nở nụ cười: "Cháu trai mới đúng."
Lúc này Vu Đông mới để ý thấy ánh mắt mập mờ của Hạ Phong, cô lập tức trở nên không được tự nhiên.
Hạ Phong xuống giường, bước từng bước một đi đến trước mặt Vu Đông, khóe miệng hơi cong, dùng một tay nhẹ nhàng tháo sợi dây lưng trên bộ đồ ngủ của Vu Đông ra, bộ đồ bằng tơ lụa trượt qua làn da bóng loáng của cô rồi rơi xuống mặt đất.
Vu Đông bị Hạ Phong ôm lấy còn có thời gian nghĩ ngợi, bộ đồ ngủ mới mua này đã đi được một đoạn đường xa nhất chính là từ cửa phòng tắm đến đây.
"Nghĩ gì vậy?" Hạ Phong cắn cô vợ đang suy nghĩ lung tung của mình.
"Đang nghĩ sao anh vẫn còn mặc đồ ngủ." Vu Đông phản xạ có điều kiện mà trả lời.
"Vậy em giúp anh cởi..." Hạ Phong cười vui vẻ, cùng lúc đó cũng đưa tay Vu Đông đến chỗ dây lưng trên bộ đồ ngủ của mình.
Mặt Vu Đông đỏ lên, nhưng tay cô lại rất tự giác mà cởi chiếc dây lưng trên đồ ngủ của Hạ Phong, sau đó dọc theo sống lưng cường tráng của hắn, đặt tay trên cổ đối phương.
Bức màn cửa của phòng ngủ chính rất dày, đối với hai người thường xuyên làm việc ngày đêm điên đảo thì bức màn này có thể để bọn họ ngủ đến hết biết trời đất gì.
"Mấy giờ rồi?" Cảm giác được tiếng động của Hạ Phong, Vu Đông nhắm mắt hỏi.
Hạ Phong cẩn thận rút tay mình ra khỏi đầu của Vu Đông, nhấc chăn che lại bờ vai trần trụi của vợ mình, động tác của hắn đã cẩn thận từng chút một rồi nhưng vẫn đánh thức Vu Đông.
"Chín giờ rưỡi, em ngủ tiếp đi." Hạ Phong nhẹ giọng nói.
"Ừ!" Vu Đông mơ mơ màng màng lật người qua.
Hạ Phong nở nụ cười, rời giường xong thì bắt đầu mặc quần áo, sau đó lại vào phòng tắm rửa mặt, đợi làm xong hết mọi việc, Hạ Phong quay lại phòng ngủ chính thì đã thấy Vu Đông lúc nãy vẫn chưa ngủ đủ giờ đã ngồi dậy.
Chỉ có điều từ ánh mắt mơ màng, dáng vẻ mệt mỏi thì vẫn có thể biết được cô đang rất buồn ngủ.
"Anh bảo em ngủ tiếp rồi mà? Sao lại dậy?" Hạ Phong hơi đau lòng hỏi.
"Em mới nhớ ra, hôm qua anh đã nói ba mẹ sẽ về Thượng Hải vào hôm nay đúng không?" Vu Đông xoa mắt: "Chuyến bay lúc mấy giờ? Em và anh đi đón họ."
"Không cần đâu, anh đi là được rồi." Hạ Phong hơi cảm động xoa mái tóc đã rối tung vì ngủ của Vu Đông.
Lúc trời vừa sáng thì Hạ Phong đã nhận được tin nhắn của ba mình, thông báo hai người họ đã lên máy bay, khoảng mười một giờ sẽ đến Thượng Hải, có điều cũng dặn hai người không cần phải đến đón.
"Anh chờ em một lát, em rửa mặt một cái là được." Vu Đông mơ mơ màng màng xuống giường, lảo đảo bước vào phòng tắm, chốc lát sau phòng tắm đã truyền ra tiếng nước ào ào.
Hạ Phong chợt nhớ đến quyển sách đã đọc trước đây, làm sao để phát hiện ra có người quan tâm chính mình?
So với bạn thì cô ấy còn quan tâm người nhà của bạn hơn.
Tuy vẫn chưa ngủ đủ, thế nhưng chỉ cần trang điểm nhẹ một chút thì nhìn Vu Đông cũng có sức sống, cô vội vội vàng vàng nhìn đồng hồ, gọi Hạ Phong còn đang nhàn nhã pha yến mạch: "Đã hơn mười giờ rồi, chúng ta còn phải lái xe đến sân bay nữa, anh nhanh lên."
Hạ Phong cầm ly yến mạch đã pha xong, đưa cho Vu Đông rồi nói: "Uống đi."
Vu Đông ghét bỏ nhíu mày: "Không uống đâu, đợi đón ba mẹ xong thì chúng ta đi ăn cơm trưa luôn."

"Nếu em không uống thì anh không xuất phát, lát nữa nếu ba mẹ hỏi sao đến trễ, anh sẽ nói là do em không chịu ăn sáng." Hạ Phong nhướng mày.
"Anh là học sinh tiểu học à?" Vu Đông liếc Hạ Phong một cái, nhận ly rồi uống xong trong vòng hai ba hớp.
Hạ Phong thỏa mãn gật đầu, lúc này mới mặc thêm áo khoác rồi ra cửa với Vu Đông.
"Anh chạy nhanh một chút, máy bay sắp đáp xuống rồi." Vu Đông nhìn đồng hồ rồi giục Hạ Phong.
"Không cần gấp, máy bay đáp xuống rồi thì vẫn phải chờ hành lý, không ra nhanh như vậy đâu." Hạ Phong an ủi.
Vu Đông nghĩ một hồi thì thấy cũng phải, cô lập tức yên lặng, cầm điện thoại định gửi tin nhắn cho Hướng Hiểu Nguyệt bảo hôm nay cô phải đi đón ba mẹ chồng nên không đến phòng làm việc.
Hướng Hiểu Nguyệt sảng khoái tỏ vẻ cho cô một ngày nghỉ, Vu Đông cười cười đang muốn cất điện thoại đi, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Mẹ? Vu Đông nhận cuộc gọi: "Mẹ?"
Hạ Phong nghe thấy thế thì nhẹ nhàng quay đầu, thế nhưng hắn cũng không làm phiền Vu Đông nghe điện thoại.
Vu Đông ừ ừ gật đầu, ngẫu nhiên nhìn lén Hạ Phong vài lần, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, nói chuyện khoảng năm phút liền cúp điện thoại.
"Mẹ nói gì?" Hạ Phong hỏi.
"Mẹ em nói bảo anh đừng gửi đồ về nhà nữa, một tháng phải chạy mấy lần đến bưu điện, ba em đã sắp hết tiền đổ xăng luôn rồi." Vu Đông thuật lại.
"Hả?" Hạ Phong ngây ngốc một lát.
"Ba em cũng nói, anh mua thuốc lá hiệu lạ quá, người trong thôn lại không hiểu biết, bảo anh lần sau nhớ mua hàng trong nước." Vu Đông lại bổ sung thêm một câu.
"À!" Hạ Phong hiểu ra nên gật đầu, tỏ vẻ sẽ nhớ kỹ.
"Từ lúc nào anh gửi đồ về nhà em thế?" Vu Đông hỏi.
"Cũng chưa được bao lâu..." Hạ Phong hơi chột dạ cười.
"Cảm ơn anh!" Vu Đông cúi đầu cầm điện thoại, trong lòng đầy cảm động.
"Anh không muốn em nói cảm ơn với anh." Hạ Phong chạy qua khúc cua cuối cùng rồi vào bãi đỗ xe: "Nếu em thật sự không nhịn được, anh không ngại em hôn anh một cái đâu."
Hạ Phong vừa dứt lời thì Vu Đông lại gần hôn hắn một cái.
Hạ Phong sợ đến mức đạp thắng lại ngay, xe đằng sau không nghĩ đến xe phía trước sẽ thắng gấp, suýt nữa thì đụng trúng, chủ xe là người nóng tính nên tức giận xuống xe mắng mỏ: "Lái xe kiểu gì thế?"
Hạ Phong vội vàng khởi động xe lại lần nữa, Vu Đông ở bên cạnh vui vẻ nằm xoài trên ghế.
*** 55 ***.