Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 54




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Tranh thủ được nghỉ một ngày, Dương Thịnh dẫn theo vài huynh đệ của mình ra ngoại thành Biện Châu, đến thôn Sĩ Giáp ở Phù huyện cách đây mười dặm về hướng Đông Nam.

Thôn Sĩ Giáp này chỉ là một thôn nhỏ dân cư thưa thớt không đến trăm người. Sau vài phen chiến loạn, dân làng càng thưa dần, ruộng đồng hoang phế.

Sau khi Tấn Việt hầu áp dụng chế độ quân công nhận tước, quy hoạch mảnh đất này lại ban cho sĩ ngũ lấy được quân công, đạt được tước vị trong chiến tranh để sử dụng.

Vì thế, nó được đổi tên là thôn Sĩ Giáp.

Trong thôn, năm nhà thành một ngũ, trăm nhà thành một lý, láng giềng sống gần nhau.

Mỗi một lý quy hoạch thành một đường, xây dựng nên một cánh cổng đơn giản. Cứ một lý sẽ có người quản lý mọi việc trong cổng.

Mười dặm xây một đình, năm đình thành một thôn, vài thôn tạo thành một huyện.

Trong thôn đã sớm làm xong giấy tờ cư trú cho Dương Thịnh. Thế nhưng Dương Thịnh mới tới nên thôn trưởng phải kiểm tra chứng minh thân phận mà Dương Thịnh đưa ra rồi nhiệt tình tiếp đãi hắn, đưa tới chỗ Lý chính của Hứa thổ lý mà Dương Thịnh định cư. Y dẫn Dương Thịnh đến xem nhà và ruộng của hắn.

Lý chính là một nam tử được ba mươi niên kỷ, y vừa dẫn nhóm Dương Thịnh đi, vừa quay sang Dương Thịnh thi lễ nói: “Dương thượng tạo có thể ngụ tại Hứa thổ lý chúng ta, thực là phúc của quê nhà chúng ta. Hứa thổ lý chúng ta chỉ có vài người bậc công sĩ và binh sĩ bình thường, còn đứng hàng quan bậc hai như Dương thượng tạo là người đầu tiên đấy.”

Dựa theo tân chính, chức vị thôn trưởng và lý chính, vốn do người có tước vị bậc thấp đảm nhiệm.

Nhưng qua tân chính, người có tước rất ít, chỉ có thể tạm tuyển vài người xuất thân từ dân thường, nên bọn họ khá niềm nở với Bách phu trưởng tước vị bậc hai như Dương Thịnh.

Xưa nay, Dương Thịnh chính là một người rất biết bắt chuyện với người khác. Mấy phen lân la làm thân, hắn ta đã quen thuộc với Lý chính.

Hắn ta giữ tay Lý chính, trong lúc trò chuyện vui vẻ thì tùy ý đút một ít tiền vào tay y: “Huynh đệ ta là kẻ đơn chiếc, không có cha mẹ, cũng không có thê tử, ngày ngày ở trong quân điểm mão [1]. Mấy chuyện “nhập gia” này vẫn nhờ ca ca giúp đỡ nhiều hơn.”

[1] điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc

Lý chính nở nụ cười ha ha, mấy phen từ chối, mới cố nhận lấy túi tiền, dẫn bọn hắn vào lý môn [2].

[2] ý nói là cánh cổng ngăn cách các thôn với nhau (tác giả có giải thích ở trên).

Biện Châu là nơi được gầy dựng lại sau chiến tranh, tuy quy hoạch ra một số lượng lớn thôn huyện, nhưng trên thực tế nhân khẩu vẫn rất thưa thớt, còn rất nhiều đất hoang vô chủ.

Lý chính dẫn nhóm Dương Thịnh đi đến trước một căn nhà cũ nát.

Ngôi nhà này tường được làm bằng đất nện, phía trên còn trải vài bó rơm để làm mái nhà, mấy chỗ như buồng, mái hiên và mái che vân vân thậm chí vẫn còn lớp ngói.

Tuy nhiên bởi vì đã lâu không người ở, mặt tường xuất hiện vết nứt, cỏ tranh trên mái nhà bị thổi tróc, lộ ra chỗ trống trên mái nhà, nhưng đây vẫn xem như là một tòa nhà bằng đất nện đẹp nhất trong Hứa thổ lý rồi, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với mấy ngôi nhà mà các binh sĩ ở trong thành.

“Dương thượng tạo xem, nhà này là vốn là của một nhà giàu có, cả nhà này đã mất trong chiến loạn. Dương thượng tạo quân vụ bận rộn, chắc hẳn tạm thời cũng không nhàn rỗi để dựng nhà mới. Huynh đệ đây đã tự làm chủ giao tòa nhà này cho thượng tạo sử dụng, cho phép làm nơi đặt chân. Sau này thượng tạo rảnh rỗi, lại từ từ sửa chữa tân phòng cũng không muộn.”

Câu này vô cùng khéo léo, ý của y là, người khác đều chỉ được phân một cái nền đất, nhưng ta lo ngươi không có người nhà hỗ trợ, nên đã quyết định cho ngươi một tòa nhà cũ. Tuy đã bị hủy hoại, nhưng dọn dẹp một chút là có thể dùng, đỡ cho ngươi quá bận bịu mà không thể sửa chữa lại.

Dương Thịnh liên tục cảm ơn.

Đợi sau khi Lý chính rời đi, Dương Lục Hậu và mấy người còn lại hoan hô thành tiếng, đẩy cánh cửa gỗ đã cũ nát quá mức và bị lệch qua một bên ra để đi vào.

Tòa nhà nho nhỏ, chia thành hai gian, đất nện ở xung quanh tạo thành một cái sân nhỏ, ở dãy đầu có ba phòng lớn, phía sau là chuồng lợn và nhà xí vân vân.

Trong sân có giếng nước và một bộ bàn đá. Một cây táo cao lớn đứng sừng sững cạnh tường viện.

Tuy trên tường có vài vết nứt, nóc nhà bị thủng, trong phòng đã bao phen bị cướp sạch, rất hỗn loạn, nhưng họ như vẫn đè nén cảm giác hưng phấn và kích động trong lòng.

Một tháng trước, bọn họ còn chen chúc trong doanh nô lệ như cái chuồng heo, vì có thể cướp được một chỗ ngủ khô ráo, đi theo Thịnh ca đánh vô số trận “giành địa bàn”.

Họ nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể có phòng ốc của mình, ruộng vườn của mình.

Hôm nay, tuy chỉ có một mình Thịnh ca có nhà ở, nhưng đối với bọn họ đây chính là một giấc mộng có thể thành hiện thực. Vì để thực hiện giấc mộng này, họ nguyện ý lấy mạng đi liều mạng.

Vài nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng nhanh chóng hành động. Họ cắt, bó rơm lại, mượn công cụ. Sau đó là tu sửa nóc nhà, trát tường, quét dọn phòng ốc, khí thế ngất trời vực dậy cuộc sống.

Dương Lục Hậu gánh hai thùng nước lớn vào phòng. Vừa để xuống, gã lăn ra nền đất, tứ chi giang rộng ra, ngửa mặt nằm bất động. Dương Lục Hậu nhìn qua nóc nhà bị thủng, thấy Dương Thịnh cũng đang ngồi trên đó nghỉ ngơi.

“Tốt quá, Thịnh ca.” Dương Lục Hậu nói: “Có một tòa viện như vậy, cưới một lão bà, lăn lên giường, sinh vài tiểu tử mập mạp. Lão tử ở tiền tuyến đánh giặc, kiếm tiền, kiếm ruộng, gửi về nuôi sống bọn họ.”

Dương Thịnh khẽ hừ. Hắn ta không nói gì, tầm mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Ngày mai, tự mình khiêng cây đi đấy.”

Dương Thịnh cúi đầu nhìn gã, từ trong khe hở vứt xuống một cây cột gỗ.

“Đúng rồi Thịnh Ca...” Dương Lục Hậu ngồi dậy: “Vừa rồi ta đi mượn công cụ, phát hiện cả lý này đều khá vắng vẻ. Những thửa ruộng kia của ca, khá là tốt đấy, nên tìm người để cày thuê đi.”

...

Dưới chân núi phía tây có một lão nông, dẫn theo người nhà của lão, đang bận rộn trên ruộng đồng.

Một quý công tử mặc y phục đẹp đẽ quý giá, ngồi bên bờ ruộng mỉm cười chào hỏi ông lão.

“Lão trượng, năm nay hoa màu thế nào? Là năm được mùa chứ?”

Vị quý công tử này có dung mạo tuấn tú, thần thái hòa nhã. Sau lưng y có một thị vệ mặc hắc y đứng hầu với vẻ mặt cảnh giác. Cách đó không xa, một chiếc xe đang đậu, người đi theo trùng trùng điệp điệp, phô trương khác thường, chắc là quý tộc lão gia trong thành ra ngoài đạp thanh.

Ông lão cũng không sợ hãi.

“Rất tốt, đây là 100 mẫu, dự định có thể sản xuất ra 200 thạch túc, còn có dư đấy.”

“200 thạch? Ít vậy sao?” Trình Thiên Diệp hơi sửng sốt, thốt ra.

Tuy ở hiện đại nàng sống ở thành phố từ nhỏ, không hiểu nhiều về nông nghiệp, nhưng trong ấn tượng của nàng một mẫu thì có thể cho ra sản thượng một hoặc hai ngàn cân lương thực mới đúng.

Trong thời đại này, sao lại sản xuất ra ít thế?

“Công tử, ngươi là quý nhân, không hiểu được mấy chuyện đất đai này.” Lão nông cũng lơ đễnh, dừng cuốc, nói chuyện với Trình Thiên Diệp: “Còn phải xem cả mưa có thuận gió có hòa không, già này còn phải trông nom từng mảnh đất mới có thể cho ra nhiều sản lượng.”

“Lão già sống ở ngọn núi phía tây cũng có 100 mẫu. Vì gần Biện Thủy nên đất đai phì nhiêu sung túc, ngược lại có hi vọng cho ra 300 thạch.”

“Lão trượng, nhà các ngươi có nhiều vậy không?”

“Nhà ta chuyển từ Trịnh Châu tới, sao có thể có nhiều như vậy. Dựa vào ân đức của Chúa công, chúng ta được nhập tịch vào Tấn quốc, có được 30 mẫu ruộng, hàng năm còn phải giao địa tô, người nhà của ta khá đông, đây chẳng phải là phí sinh hoạt của cả nhà sao?” Ông lão kéo khăn vắt trên vai lau mồ hôi.

“Ở đây có nhiều quân hộ, có một đội sĩ ngũ ngụ tại thôn. Những sĩ ngũ này gần đây có được không ít quân công, đã được phong tước, chia ruộng. Vợ con còn chưa có, đất này không ai trồng, lão già tôi thuê một lần hai trăm mẫu để làm đấy.”

“Như vậy có thể xoay sở nổi không?” Trình Thiên Diệp cười hỏi.

“Ài, có gì mà không nổi, có ruộng, còn đỡ hơn là phải chịu đói. Cả nhà cùng bắt tay vào làm, cậu xem, ngay cả mấy tiểu tôn tử của tôi cũng được gọi tới để hỗ trợ.” Lão hán chỉ vào vài tiểu hài tử ở truồng đang bận rộn trên đồng ruộng.

“Năm nay là năm đầu, Chúa công chúng ta nói, không thu địa tô. Chỉ cần chịu đựng được qua năm nay, chúng tôi để dành ít tiền mua trâu bò, sang năm là tốt rồi.”

Trình Thiên Diệp đứng dậy, phủi tay, hành lễ: “Đa tạ lão trượng giải thích cho ta.”

“Ôi này này, quý nhân đừng khách khí, cái này thì có là gì.”

Trình Thiên Diệp liếc nhìn Mặc Kiều Sinh, trở lại đoàn xe.

Mặc Kiều Sinh móc ra một túi tiền từ trong ngực, đặt trên bờ ruộng.

“Lão mua cho bọn nhỏ bộ y phục đi.”

Đoàn xe đến biệt viện suối nước nóng ở Tây Sơn.

Trong nguyệt thần tuyền mây khói lượn lờ.

Mặc Kiều Sinh tự giác cột một miếng vải đen ở mắt, vịn lan can đi xuống suối.

Bên cạnh hắn vang lên tiếng động có người xuống nước.

Một bàn tay ẩm ướt dắt tay hắn, dẫn hắn đến thành hồ, ngồi trên bậc thang trong nước.

“Thư giãn nhất vẫn là khi được ngâm suối.” Một giọng nói vang lên bên cạnh hắn: “Ta thật sự rất muốn mỗi ngày đều cùng ngâm với ngươi.”

“Kiều Sinh.” Người đó nhẹ nhàng nói: “Ngươi có muốn tháo vải trên mắt xuống không?”

Mặc Kiều Sinh lại càng hoảng sợ, cuống quít muốn đứng dậy.

Dưới chân bị trơn, hắn lập tức chìm xuống nước.

Trình Thiên Diệp đưa tay đỡ lấy nam nhân đang hoảng sợ kia, kéo hắn ra khỏi mặt nước.

“Ngươi làm gì sợ vậy.” Nàng cười nói.

Gương mặt bị miếng vải đen bịt mắt chợt đỏ bừng, ngay cả hai tai hắn cũng ửng hồng.

“Ngươi không muốn, vậy thì thôi.” Trình Thiên Diệp sờ đầu hắn: “Ngươi sắp xuất chinh rồi, đợi sau này ta nói cho ngươi biết cũng được.”

Hắn đáng yêu thật.

Trình Thiên Diệp cắn môi, chậm rãi vuốt đầu hắn.

Hắn chẳng nói gì, nhưng trong lòng có một tình cảm vô cùng mãnh liệt.

Từng đóa, từng đóa nở rộ trước mắt ta, như một sự thông báo trong thầm lặng.

Trình Thiên Diệp bỗng nhướng mày.

Tay nàng dần dần lướt theo sợi tóc màu đen của hắn, sờ lên lông mày rậm, phác họa khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve đôi môi hắn.

Trong làn hơi mờ ảo, nam nhân dựa vào thành hồ, hơi nhướng môi, không nhúc nhích, miếng vải đen bịt kín mắt, sắc mặt đỏ ửng.

Bảo sao ta cứ muốn bắt nạt hắn đây.

Trình Thiên Diệp khép hờ mắt, hôn lên trán hắn, cẩn thận hôn khắp lông mày, mắt, mũi, đến vành tai đỏ bừng của hắn.

Mặc Kiều Sinh hơi rụt người lại.

Trình Thiên Diệp giữ cằm hắn, không cho hắn giãy dụa.

Nàng dán bên tai hắn, dùng hơi thở nói rõ toan tính của lòng mình, vươn đầu lưỡi ra chậm rãi làm hắn bối rối.

Trên đôi môi như có sợi lông nhẹ nhàng vuốt ve. Đến khi, làn môi kia trở nên lạnh buốt vì quá hưng phấn.

Nàng đột nhiên dừng tay, chỉ dùng một giọng nói mê hoặc lòng người ghé vào tai hắn nói: “Có muốn... ta hôn ngươi không?”

Hồi lâu, nàng thấy hàm dưới của người trước mắt khẽ động.

Vì vậy, nàng mạnh mẽ phủ lấy môi nam nhân này, đầu lưỡi tách môi hắn ra, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, tùy ý làm bậy.

Mặc Kiều Sinh run rẩy cả người, vươn tay muốn cự tuyệt.

Trình Thiên Diệp giữ chặt cổ tay hắn trong nước, ép vào thành hồ, tiếp tục hôn sâu.

Mặc Kiều Sinh run rẩy, đột nhiên đẩy Trình Thiên Diệp ra, xoay người ra khỏi hồ, chạy đi xa. Hắn vô cùng bối rối, trong mắt lại không thể thấy gì, thậm chí còn đụng trúng một cành cây khô. Hắn giật miếng vải đen trước mắt xuống, không quay đầu lại mà chạy biến vào trong rừng cây.

Ai dà. Ta đã làm sai điều gì rồi.

Trình Thiên Diệp nhìn mặt nước, sờ cằm nghi hoặc.

Trở lại thành Biện Châu. Diêu Thiên Hương hưng phấn chạy vào tẩm điện của Trình Thiên Diệp.

“Thế nào rồi? Xong rồi hả?”

“À...” Trình Thiên Diệp xấu hổ.

“Cái gì!” Diêu Thiên Hương ngạc nhiên: “Ngươi chỉ hôn mà hắn đã tước vũ khí rồi ư?”

“...”

“Chẳng lẽ hắn trông thế mà không dùng được?” Diêu Thiên Hương nói.

Hai nữ nhân ngồi ở bàn, nhìn ánh nến, lâm vào suy tư.

“Không đúng. Trước đó, chính là cái đêm chúng ta thành thân.” Diêu Thiên Hương đẩy Trình Thiên Diệp: “Ngươi bắt nạt hắn mấy lần? Nói thật đi.”

“À.” Trình Thiên Diệp đỏ mặt: “Hai... ba lần gì đấy.”

“Vậy thì không sao, có lẽ hắn rất vui sướng. Chắc do sướng quá đó mà.”

Trình Thiên Diệp chống má, nhìn ánh nến: “Haiz, ta vốn nghĩ sẽ hôn hắn một chốc thôi, nhưng hắn cứ luôn như thế: nước mắt lưng tròng, khiến người ta vừa muốn yêu thương hắn vừa chỉ muốn ức hiếp hắn. Ta không ngờ mình đã làm hơi quá tay.”

“Nghe cũng có lý.” Diêu Thiên Hương dường như phát hiện tân thế giới: “Hôm nào ta cũng thử xem, làm cho Tư Mã Đồ khóc một lần mới được.”