Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 52




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

“Nghe được rồi, ta nghe được rồi.” Lục hầu nhi Dương Lục Hậu chạy về không kịp thở.

Giờ phút này là lúc toàn đội chỉnh đốn lại, Dương Thịnh và vài phu trưởng khác đang ngồi xổm dưới đất thảo luận, nghe vậy đều đồng loạt quay đầu lại.

“Sao hả? Bọn họ chịu nói cho ngươi biết à?”

“Lục hầu nhi ta đã ra tay thì một cũng thành hai.“ Dương Lục Hậu dương dương tự đắc: “Ta tìm một đồng hương ở đội Bính, lân la làm quen, hắn đã kể bí quyết của đội ngũ cho ta biết đấy.”

Mọi người đều chụm đầu lại với nhau.

“Là vầy, nếu muốn đứng thành hàng vừa nhanh vừa chỉnh tề thì...”

A Nguyên chạy trở về đội hình của mình.

“Thế nào rồi? Thăm dò được không?” Bách phu trưởng Hàn Thâm quay qua hỏi y.

“Đã... thăm dò rồi.” A Nguyên lau mồ hôi trên trán, trước đó trong chiến dịch, y đã cố gắng chặt được một cái đầu của quân địch.

Mặc dù khoảng cách để đạt tới tước vị công sĩ bậc một thì hơi xa. Nhưng may thay y đã trở thành một phu trưởng.

Người có thể gom đủ mười đầu của kẻ địch quả thật rất ít. Hơn nữa, y to cao lực lưỡng, thân là sĩ ngũ bình dân, còn vừa chém được đầu người, nên y đã lập tức đảm nhiệm vị trí phu trưởng trong đội ngũ này.

“Bọn họ cũng không cố giấu diếm, ta chỉ đến hỏi, họ đã tỉ mỉ chỉ dạy cho ta.”

“Được, ngươi nói rõ cho chúng ta nghe nào. Đội hình của chúng ta là sĩ ngũ có kinh nghiệm, chỉ cần biết phương pháp, sao có thể thua những tên nô lệ thấp hèn kia chứ.”

Hàn Thâm này là lão binh đã trải qua cuộc chiến thủ thành, lập nên chiến công. Gần đây, gã được đề bạt trở thành Bách phu trưởng, xoa tay nóng lòng muốn thể hiện một phen.

Lúc Hạ Lan Trinh đến thì mặt trời đã lặn về tây.

Các đội trên sàn vật khác sớm đã giải tán từ lâu.

Nhưng trên sân của Mặc Kiều Sinh, mọi người vẫn tập luyện, hô hào ầm ĩ.

Tuy nhiên, điều khiến y cảm thấy kỳ lạ là các giáo quan trên trận đều quát to mấy câu gì đó khá kỳ quái.

“Mẹ nó, lại sai vị trí, heo còn thông minh hơn ngươi, ngươi có muốn ăn thịt không? Có nghĩ đến thịt không đấy hả?”

“Đứng thẳng lưng lên cho lão tử, eo thẳng xem nào! Nhìn đội khác xem, rồi nhìn lại các ngươi đi. Ngày mai muốn bị ăn đòn hả? Ngươi đến đỡ người này đi, lão tử thua rồi!”

Mặc Kiều Sinh nhìn thấy Hạ Lan Trinh đến, chạy tới, cúi chào.

“Ngươi đang luyện theo kết và giải à.” Hạ Lan Trinh vỗ vai của hắn: “Binh dùng trị làm gốc. Kiều Sinh, con đường này của ngươi không tệ. Lúc trước, ta lo ngươi chỉ quan tâm đến đấu võ, chú trọng thao luyện kỹ thuật vật lộn, quên đi trận pháp. Hôm nay xem ra lo lắng của ta đều dư thừa rồi. Nhưng ngươi cũng đừng quá nóng vội, phải biết căng trùng vừa phải. Sắc trời đã sắp tối rồi, nên cho các binh sĩ nghỉ ngơi thôi.”

“Khởi bẩm Hạ Lan tướng quân…“ Mặc Kiều Sinh ôm quyền nói: “Ta đã kêu gọi thu binh rồi, những đội ngũ còn ở đây, là tự muốn ở lại tập thêm.”

“Hả? Vậy sao?” Hạ Lan Trinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Năm Thiên phu trưởng, nhìn thấy thống lĩnh toàn quân Hạ Lan Trinh đến, đều chạy tới tham kiến hành lễ.

Trong đó, một người là Lương thiên phu tuổi đã ngoài năm mươi, và Lý thiên phu - trên miệng có hai cọng râu cá trê đều là bộ hạ cũ của Hạ Lan Trinh.

Thấy Hạ Lan Trinh thắc mắc, họ cười trả lời: “Cách trị quân của Mặc tướng quân rất độc đáo, gãi đúng chỗ ngứa của quân sĩ. Những tân binh này, còn khá hơn so với trong tưởng tượng của ty chức, cả đám đánh hăng như được uống máu gà, thu binh rồi mà còn chưa chịu đi.” Lương thiên hộ nói.

“Tướng quân, người điều ta tới đây, lòng ta vốn không mấy tình nguyện. Nhưng chỉ mới một ngày, lão Lý ta đã chịu phục Mặc tướng quân rồi.” Lý thiên hộ ôm quyền: “Chịu phục rồi.”

Hạ Lan Trinh chỉ tay vào họ: “Ta nói cho các ngươi biết, Tiểu Mặc là huynh đệ của ta. Các ngươi phải giúp đỡ hắn, sau này sẽ có cơ hội thăng quan phát tài.”

Lương, Lý gật đầu đồng ý.

Còn lại ba vị Thiên phu trưởng, mặc dù trong lòng có ý mâu thuẫn với Mặc Kiều Sinh nhưng Hạ Lan Trinh có xuất thân quý tộc, chiến công hiển hách, lại là tâm phúc của tân Chúa công, bọn họ không dám đắc tội, đều cùng hô đồng ý.

“Đi, ta mời các ngươi đi uống rượu. Thứ nhất các ngươi nên làm quen với nhau, thứ hai cũng xem như ăn mừng Mặc tướng quân được thăng chức.” Hạ Lan Trinh quàng tay qua vai Mặc Kiều Sinh, mời mọi người đi ra khỏi sàn vật.

Gần đây, Biện Châu thắng trận nên trong thành càng có nhiều binh lính trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, mỗi người đều có tiền thưởng cất trong ngực áo.

Mấy ngày nay, trong thành, bất luận là các cô nương ở Thiên Hương các hay Bách Hoa lâu, hay là tiểu quan ở Sở Hoài quán, Tần Phong lâu vân vân đều đông như trẩy hội, hàng đêm sênh ca.

Đèn hoa vừa lên, xóm làng chơi đã bắt đầu nâng chén, treo đèn.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, phụng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, yêu cơ tụ tàng hương, lang quân hỉ tương phùng [1].

[1] Được trích trong bài “Thanh Ngọc án” của Tân Khí Tật. Dịch: Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa, Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao. Tiếng tiêu phượng uyển chuyển, Ánh trăng sáng lay động. Hai câu sau “yêu cơ tụ tàng hương, lang quân hỉ tương phùng” được tác giả sáng tác thêm: ý nói là Tay áo người đẹp nức hương thơm, vui mừng gặp lại lang quân.

Mặc Kiều Sinh đứng trước cửa Thiên Hương các, dừng bước. Hắn không ngờ Hạ Lan Trinh đề nghị uống rượu, là uống thế này. Với hắn, bất luận là thanh lâu, hay là tiểu quan quán, đều là những nơi khiến hắn vô cùng không khỏe, làm hắn nhớ tới khoảng thời gian đen tối thuở thiếu thời, bản thân mình nhỏ bé như lớp bùn nhơ trong tiểu quan quán, liều mạng vùng vẫy để sống.

“Sao vậy Tiểu Mặc, đi thôi.” Hạ Lan Trinh cùng vài Thiên hộ kề vai sát cánh đi đằng trước, thấy hắn ngừng lại, quay đầu lại kéo hắn theo: “Là nam nhân thì đừng có nhăn nhăn nhó nhó, hôm nay ca ca sẽ dẫn ngươi đi trải nghiệm.”

Bọn họ bao hết nhã gian lầu hai, có thể nhìn xuống xem biểu diễn ca múa ở lầu dưới, vừa không cần phải chen chúc với những người đầy mùi mồ hôi trong đại sảnh kia.

Vài cô nương có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cạnh, rót rượu chia thức ăn, ân cần và chu đáo.

Dưới lầu có vài binh sĩ ngồi chung một bàn, có hơi men nên đã quên mất bản thân mình, miệng đầy nước bọt, cao giọng bàn về tình hình chiến dịch lần này.

“Ta nói cho mà nghe, trận này ta chỉ phục một vị Mặc hiệu úy kia thôi.“ Một binh sĩ với gương mặt đầy râu quai nón nói: “Lúc ở chợ phía đông, ta tận mắt nhìn thấy, một mình hắn dắt hai con ngựa, hai bên yên ngựa treo đầy đầu người Khuyển Nhung. Con ngựa kia đi qua chỗ ta, máu trên đầu người con vương vãi đầy đất, hai thầy ký đều đếm không xuể, chậc chậc.”

“Hừ, ngươi không có cốt khí, lại phục một tên nô lệ.” Một đại hán mặt đỏ khác vỗ bàn: “Mặc Kiều Sinh này chẳng qua chỉ là một loan sủng của Chúa công thôi, được Chúa công sủng hạnh, mới có được chút ít quân công thế, ta không phục.”

Chợt nghe một tiếng phịch, một ly rượu từ trên cao nện xuống, đập vào bàn của bọn họ, rượu và thức ăn văng tung tóe khắp nơi.

Mấy đại hán đó nhảy bật lên, đang muốn quát mắng, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thấy một vài nam tử ăn mặc kiểu của tướng soái đang ngồi trong nhã gian, màn trướng che hủ, không nhìn rõ gương mặt, nhưng cũng không phải là người mà đám tiểu tốt như bọn họ có thể đắc tội nổi. Trong nháy mắt, họ như chim cút co cổ lại, ấp úng không nói gì.

“Này tên mặt đỏ kia, ngươi chém được bao nhiêu đầu người trong trận lần này?”

Binh sĩ nọ cúi đầu xuống, rụt rè đáp: “Bẩm... bẩm thượng quan, tiểu nhân lấy được một, một cái.”

Trong căn phòng trang nhã đó vang lên tiếng cười lạnh của vài nam nhân. Còn trong đại sảnh đều đồng loạt cười ầm lên.

“Ta còn tưởng rằng là cường giả, dám khiêu chiến với Mặc hiệu úy. Hóa ra còn chưa bằng số lẻ của người ta.”

“Cười người ta là nô lệ, còn bản thân thì chẳng bằng một gã nô lệ nữa kìa.”

“Có thể nói Mặc hiệu úy là Sát thần của quân ta, cả người đầy sát khí. Hắn đi qua bên cạnh ta, chân ta còn muốn mềm nữa là. Còn ngươi ở đây chỉ mới chặt được một cái đầu, dám nói ẩu nói tả, so ra còn kém cả ta nữa cơ đấy.”

“Huynh đệ được mấy cái đầu?”

“Để các ca ca bị chê cười, ta cố lắm chỉ có ba cái mà thôi. Không dám khoe khoang.”

“Không tệ không tệ, tại hạ cũng ba cái. Ha ha.”

Người nam nhân mặt đỏ đó đứng trong đám người, mặt dính đầy rượu, muốn lau cũng không dám lau. Đẩy mọi người ra, mặt gã đỏ bừng, nhanh chóng bỏ đi.

Trong căn phòng trang nhã phía trên, Hạ Lan Trinh nâng chén: “Tiểu Mặc, ngươi đừng để ý, con đường của ngươi còn rất xa và rộng, tài hoa của ngươi sẽ được thế nhân chứng kiến, những lời đồn đãi nhảm nhí này, sớm muộn cũng sẽ bị chôn vùi thôi.”

Mặc Kiều Sinh nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Bên cạnh hắn có một cô nương áo đỏ đang hầu hạ. Làn da của vị nữ tử kia nõn nà, mềm mại hơn tuyết, khẽ nâng ngân bình rót thêm rượu cho Mặc Kiều Sinh. Mặc Kiều Sinh một tay giữ thành chén, một tay giữ đáy chén, khẽ gật đầu với nàng ta. Nàng kia chuyển ống tay áo che môi anh đào, mỉm cười.

“Quân gia thật sự là người lịch sự, giữ lễ với ta như vậy, hoàn toàn khác với những binh hán thô tục kia, không hổ là Hiệu úy.”

Nói xong, nàng ta nhẹ lắc eo thon, dựa sát vào Mặc Kiều Sinh.

“Nô tỳ tên là Tri Hoa, không biết tối nay có thể có may mắn được phục thị đại nhân không.”

Một bàn tay cứng như kìm sắt, trong nháy mắt giữ chặt cổ tay của nàng ta, ngăn cản hành động của nàng ta. Sức mạnh ấy rất lớn, khiến Tri Hoa phải than khẽ.

Mặc Kiều Sinh không nói câu nào, nhưng sức lực trong tay hắn đã thể hiện rõ sự từ chối của hắn.

Tri Hoa phẫn nộ ngồi thẳng người, không vượt quy củ nữa. Những binh lính vừa bước ra khỏi chiến trường giết chóc, có không ít người tính tình bạo ngược và thô lỗ, nàng ta tình nguyện không trêu chọc đến loại người như thế.

Nàng ta lặng lẽ xoa cổ tay đau xót, lòng tiếc hận, tưởng rằng là quan gia, có thể hưởng chút may mắn, xem ra là uổng phí thời gian rồi. Chỉ trông mong những người này mau mau đi đi để lão nương lại chọn một kim chủ có tiền khác để phục thị vậy.

Mặc Kiều Sinh không phụ sự mong đợi của nàng ta, rượu qua ba tuần thì đứng dậy cáo từ. Hạ Lan Trinh cố giữ lại nhưng không được, chỉ đành phải đi theo hắn.

Ra khỏi vùng đất của nhuyễn ngọc ôn hương, ngư long loạn vũ này.

Gió đêm mát mẻ thổi qua mặt, Mặc Kiều Sinh hít một hơi thật sâu, cảm thấy như mình được sống lại. Hắn đi nhanh ra ngoài, vội vã thoát khỏi sự ầm ĩ phía sau lưng, trở lại với bóng đêm - nơi làm hắn an tâm nhất.

Ở ngõ nhỏ ven đường, vang lên tiếng kinh hô của một cô nương và tiếng cười hèn mọn, bỉ ổi của nam tử.

Mặc Kiều Sinh dừng bước lại, hơi do dự.

Dưới ánh trăng, hắn mơ hồ trông thấy vài nam nhân lực lưỡng trong ngõ nhỏ đang ức hiếp một cô nương áo xanh. Trong màn đêm, cô nương ấy bị kiềm chế nên thét lên, tay chân vùng vẫy, trông vô cùng bắt mắt.

Trước đây, mỗi khi chiến sự chấm dứt, khắp mọi nơi trong doanh địa nô lệ, người ta đều có thể thấy những cảnh thế này. Mặc Kiều Sinh không can thiệp, cũng không đủ sức để can thiệp.

Nhưng lúc này đây hắn cũng không biết vì sao mình lại ra tay.

Hắn tung thiết quyền, đánh cho mấy nam nhân trước mắt phải mặt mũi bầm dập.

Sau khi đám nam nhân tháo chạy tứ tán, cô nương bị ức hiếp kia bò dậy. Nàng ta níu lấy y phục màu xanh đã nát vụn, cố gắng che đậy thân thể. Ánh mắt nàng ta sợ hãi nhìn vị nam nhân cường đại trước mắt.

Mặc Kiều Sinh đột nhiên nhớ lại trước đây rất lâu, Lục Tụ trong Sở Hoài quán.

Thiếu niên đó có làn da trắng hơn cả tuyết, rất thích mặc y phục màu xanh. Y làm người cay nghiệt, tính khí táo bạo, thường xuyên đánh mắng Mặc Kiều Sinh – người phụ trách phục thị y.

Thế nhưng trong thâm tâm của Mặc Kiều Sinh vẫn có một phần cảm kích y. Năm đó, bản thân hắn không chịu khuất phục, bị chủ nhân Sở Hoài quán liên tục nhấn nước, phải chịu sự tra tấn trên bờ vực sống chết.

Là Lục Tụ đã xuất hiện, nói thay hắn một lời, vớt hắn ra.

Nhưng không lâu sau, Lục Tụ đã mang theo vết thương đáng sợ chết trước mặt hắn.

Mặc Kiều Sinh nhìn nữ tử cũng mặc áo xanh trước mắt, cởi ngoại bào của mình ra, đưa đến trước mặt nàng.

Thật có lỗi, năm đó ta không có năng lực cứu ngươi. Nếu là hôm nay, ta sẽ không nhìn ngươi chết đi như vậy.

...

Về tới phòng mình, Mặc Kiều Sinh nằm trên giường, hồi lâu vẫn không thể ngủ.

Hôm nay, Chúa công đã có đội ngũ thị vệ của người, đã không cần hắn phải thủ hộ vào ban đêm. Thế nhưng, Chúa công vẫn cho hắn ở cùng tẩm điện, nghỉ ngơi ở buồng trong. Hắn và Chúa công chỉ cách một cánh cửa nho nhỏ.

Cửa gỗ tinh xảo khép hờ, lộ ra ánh nến bên trong, tựa như đang chờ hắn, chờ hắn chủ động đẩy cánh cửa này ra.

Mặc Kiều Sinh thức dậy, lặng lẽ đứng ở mép cửa.

Chúa công đang ngồi trước bàn, tập trung tinh thần lật xem công văn.

Ánh nến trên bàn chiếu vào gương mặt như ngọc của Chúa công.

Tầm mắt của Mặc Kiều Sinh vô thức lưu luyến trên mặt người đó. Hắn lướt từ mi mắt đến mũi, đến... đôi môi hồng nhạt.

Đôi môi.

Mặc Kiều Sinh không dám nhìn nữa.

Ánh mắt của hắn đi xuống, trộm nhìn chiếc cổ trắng muốt, phía dưới là phần cổ áo cao cao.

Chúa công rất thích mặc áo có cổ cao.

Bên dưới vạt áo mềm mại...

Mặc Kiều Sinh cảnh tỉnh bản thân, chạy như trốn trở về giường của mình, đắp chăn che kín mặt.

Chuyên tâm suy nghĩ chính vụ, Trình Thiên Diệp nghe được một tiếng động khe khẽ. Nàng ngẩng đầu, trông qua căn phòng của Kiều Sinh được nối liền với phòng mình.

Kiều Sinh đi đâu vậy, còn chưa trở về à.