Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trong phòng nghị sự vẫn vang lên tiếng người huyên náo.
Ngoài phòng, trời bất chợt nổi cơn mưa.
“Trời mưa rồi.” Trình Thiên Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, trong bóng tối nàng trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Xung quanh người đó tản ra một màu xanh lam nhàn nhạt, hắn không cử động, dường như đã đứng trong mưa rất lâu rồi.
Trình Thiên Diệp nghiêng người thấp giọng nói với Du Đôn Tố: “Kiều Sinh ở bên ngoài, ngươi gọi hắn vào đây.”
Mặc Kiều Sinh đi theo sau lưng Du Đôn Tố bước vào, bộ y phục màu đen mới vừa đổi của hắn bị nước mưa dội ướt, sợi tóc đen bết chặt vào gò má, đọng lại những giọt mưa.
Hắn yên lặng đến sau lưng Trình Thiên Diệp, cúi đầu, không nói câu nào.
Trình Thiên Diệp nghiêng đầu nhìn gương mặt không có chút cảm xúc của hắn, trong lòng biết rõ chắc chắn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì rồi.
Tiểu Mặc tuyệt vọng đến thế.
Thấy Lý Văn Quảng cùng một đám mưu sĩ, các tướng lĩnh đều ở đây, Trình Thiên Diệp không nói gì.
Nàng lặng lẽ vươn tay ra khỏi thành ghế, chạm vào tay Mặc Kiều Sinh, véo nhẹ, tay kia vừa ướt vừa lạnh, khẽ run.
Ai đã ức hiếp hắn thành như vậy.
Trình Thiên Diệp cảm thấy trong lòng chợt tức giận.
Vào lúc này, Hàn Toàn Lâm dẫn theo người của ông ta, che dù, từ ngoài phòng nghênh ngang đi vào.
“Ha ha, hai vị hiền đệ khổ cực rồi.” Hàn Toàn Lâm cười ha ha: “Việc này muôn đầu nghìn mối, trong lúc nhất thời có nóng lòng cũng không được, hay cứ nghỉ tạm trước đã.”
“Được thôi.” Trình Thiên Diệp đứng dậy, ôm quyền nói với Lý Văn Quảng: “Hôm nay tiểu đệ cũng mệt mỏi rồi, tạm thời cáo lui, việc còn lại chờ đến mai lại bàn tiếp.”
Hàn Toàn Lâm nói: “Hiền đệ chờ đã, ngu huynh còn có một việc riêng, muốn thương lượng với hiền đệ.”
Trình Thiên Diệp quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Kiều Sinh vẫn không phản ứng gì mà chỉ đờ đẫn nhìn xuống đất.
Nhưng Trình Thiên Diệp biết rõ, trong lòng hắn đang xuất hiện một sự sợ hãi mãnh liệt và vô cùng tuyệt vọng.
Hóa ra lại là lão thất phu (kẻ ngu dốt) Hàn Toàn Lâm ngươi gây chuyện cơ đấy.
Trình Thiên Diệp thầm mắng “đồ bẩn thỉu”.
Một ngày nào đó, ta sẽ tính sổ hết với ngươi.
Nàng ngồi lại: “Hàn công có chuyện gì, kính xin nói thẳng.”
“Ha ha, lão phu có một yêu cầu quá đáng, muốn mời hiền đệ bán cho tên nô lệ này với...”
“Không bán.” Trình Thiên Diệp ngắt lời ông ta.
“Hiền đệ, ngươi còn chưa nghe điều kiện của ta mà.”
“Điều kiện gì cũng không bán.” Trình Thiên Diệp lật tay, chạm vào tay Mặc Kiều Sinh, tay kia của hắn bỗng run rẩy dữ dội.
Trình Thiên Diệp dùng sức nắm chặt nó lại.
Nàng quay đầu nhìn về phía Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh vẫn không cử động, cúi đầu xuống, nhưng dưới mái tóc là một đôi mắt đỏ hoe, một đôi môi mỏng mím lại thật chặt.
“Ta nghĩ Tấn Việt hầu hãy nghe ta nói xong đã, rồi từ chối lão phu cũng không muộn.” Hàn Toàn Lâm lộ vẻ không vui.
“Nếu ta đổi Kỳ huyện cho ngươi, dùng nó để lấy một tên nô lệ thì sao?”
Toàn trường vang lên tiếng hít vào, ngay cả Lý Văn Quảng cũng nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc.
Trương Phức bỗng hơi cựa mình, khẽ kêu một tiếng: “Chúa công.”
Mặc Kiều Sinh giãy tay ra.
Trình Thiên Diệp nắm chặt tay hắn, không cho hắn giãy giụa.
“Không bán, thật xin lỗi. Bất luận là gì cũng không thể mua hắn từ ta.”
Toàn trường xôn xao.
Một kẻ vì một tên nô lệ mà ném ra một tòa thành trì, còn một người khác thì không chịu đồng ý.
Hàn Toàn Lâm nhíu mày: “Ta chỉ muốn thân thể của hắn, nếu ngươi sợ bên cạnh ta có thêm một viên mãnh tướng, vậy cứ đánh gãy gân tay chân của hắn, rồi đưa ta là được.”
Trình Thiên Diệp lười phải nể mặt, nàng đứng dậy, ôm quyền thi lễ với mọi người trong sảnh, kéo Mặc Kiều Sinh đi ra ngoài.
Trương Phức và Du Đôn Tố theo ra, đi đến chỗ không người, Trương Phức lại ngăn cản Trình Thiên Diệp.
Y nhìn thoáng qua Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói với Trình Thiên Diệp: “Chúa công, Kỳ huyện thật sự là...”
Trình Thiên Diệp nhìn Trương Phức, nàng hiểu Trương Phức đang nghĩ gì, vì vậy nàng kiên nhẫn giải thích: “Trương huynh, ta không phải đang giảng đạo lý với ngươi. Ngươi hãy nhìn hắn đi. Nhìn người này.”
Nàng chỉ vào Mặc Kiều Sinh: “Biểu hiện trên chiến trường của Kiều Sinh, ngươi không thấy sao?”
“Đừng nói chỉ là một Kỳ huyện, dù là mười tòa thành, có một ngày hắn đều sẽ giúp ta lấy được hết.”
Trương Phức suy tư một lát, cúi đầu hành lễ: “Chúa công nói phải, việc này thật sự do ta nhất thời thiển cận rồi.”
Trình Thiên Diệp vỗ vỗ bờ vai của y, đi thẳng về phía trước: “Ngươi đang suy bụng ta ra bụng người rồi đấy, cảm thấy ta bị sắc đẹp mê hoặc hả. Lần sau đừng nghĩ vậy nữa.”
Sắc mặt Trương Phức đỏ bừng, cúi đầu đồng ý.
Trình Thiên Diệp cho mọi người lui, đi nhanh về phía trước, ở sau lưng nàng, Mặc Kiều Sinh yên lặng đi theo.
Đến khi bước vào sương phòng, vào nội thất.
Trình Thiên Diệp soàn soạt xoay người lại, duỗi ngón tay chỉ vào Mặc Kiều Sinh nói: “Ngươi! Ta phải nói gì với ngươi đây hả?”
Người nam nhân này cao lớn, anh tuấn, ngũ quan lập thể, dáng người thẳng thớm, trên sa trường trổ tuyệt kỹ gần như không ai có thể địch lại. Vì sao lại dễ dàng để người ta ức hiếp như vậy?
“Ta không đủ thành khẩn, không đủ tốt với ngươi sao? Ngươi không thể tín nhiệm ta được ư?”
“Ngươi để lão ta làm gì ngươi rồi?” Trình Thiên Diệp tóm lấy cổ áo của hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế: “Ta thích ngươi, nhưng sợ ngươi không vui, ta cũng không dám làm gì ngươi. Sao ngươi có thể để cho người khác tùy tiện chạm vào mình hả?”
“Nói mau.“ Trình Thiên Diệp nhướng mày: “Lão đã làm gì ngươi rồi?”
Mặc Kiều Sinh đờ đẫn, hắn khẽ nhếch môi.
Trình Thiên Diệp nhìn đôi môi mỏng trước mắt này, chỉ cảm thấy máu nóng xông lên não, ta còn chưa hôn đâu đấy. Ta muốn giết cái lão biến thái Hàn Toàn Lâm kia.
“Không có.“ Mặc Kiều Sinh nói: “Ta không cho hắn chạm vào ta, một chút cũng không có.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta chưa từng cho bất kỳ ai chạm vào ta cả, nếu là chủ nhân...”
Nghe được những lời này, Trình Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, cơn tức giận chợt biến mất tăm rồi.
Nàng vì tính tình khó hiểu vừa nãy của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Ta đang tức giận gì chứ? Sao ta có thể có cảm xúc ấy được? Có phải là não bị hỏng rồi.
Kiều Sinh mới là người bị dọa mà.
Nàng xấu hổ cười, đưa tay xoa đầu Mặc Kiều Sinh.
“Ta cáu bẳn chút thôi, xin lỗi Kiều Sinh.”
Trình Thiên Diệp lấy thuốc mỡ từ ngăn kéo ra, nhẹ nhàng thoa lên cổ tay Mặc Kiều Sinh, chậm rãi xoa bóp.
“Ngươi không nên nói mình như vậy, từ hôm nay trở đi, cũng đừng xem nhẹ bản thân mình. Đừng ép buộc bản thân làm loại chuyện mà mình ghê tởm, cho dù đối tượng là ai.”
Nàng kéo Mặc Kiều Sinh: “Ngươi tự nhìn lại mình đi, bây giờ ngươi đang đứng bên cạnh ta, ngươi và ta đều là con người như nhau.”
“Ngươi có muốn một ngày nào đó, ngươi có thể đàng hoàng đứng ở bên cạnh ta chăng.”
Mặc Kiều Sinh cúi đầu nhìn người trước mắt, trong lồng ngực hắn nhen nhóm lên một ngọn lửa, bùng cháy hơn bao giờ hết, lửa kia cháy lan ra đồng cỏ như thiêu hủy bụi gai trói buộc thể xác và tinh thần hắn, khiến lòng hắn tự do nở hoa.
“Kiều Sinh, ta rất thích ngươi, cũng cần ngươi.”
“Cho nên, ngươi có thể ngẩng cao đầu, đuổi theo bước chân của ta không.”
Hắn nghe thấy giọng nói kia đang tiếp tục vang lên.
“Một ngày nào đó, ở trước mắt người đời, đường đường chính chính đứng sóng vai cùng ta.”
“Ta chờ ngươi.”
...
Từ cửa thuỳ hoa, Tiểu Thu bước vào, nhìn thấy một bóng dáng màu đen đi ra từ phòng Chúa công, bóng dáng đó chậm rãi đi vài bước, vịn một cây cột rồi từ từ ngồi xổm xuống.
Là Kiều Sinh ca ca, huynh ấy sao vậy? Không thoải mái sao?
Tiểu Thu lặng lẽ đi lên phía trước vài bước, lén lút thăm dò.
Cô bé thấy một giọt nước mắt, chợt lóe lên rồi rơi xuống đất trước mắt Mặc Kiều Sinh, một giọt rồi một giọt, khiến mặt đất ướt đẫm một mảng.
Ái chà, Chúa công thật sự quá xấu xa rồi, lại làm cho Kiều Sinh ca ca khóc nữa.