Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 100




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

A Ám cảm thấy sự đau đớn mà thân thể phải chịu đã đến cực hạn, nhưng những đợt tra tấn tiếp theo cho hắn biết rằng mình lại sai rồi.

Hắn thậm chí không khống chế nổi cổ họng mình mà phát ra một âm thanh ngắn ngủi không rõ ràng.

Nhưng hắn không có mở miệng cầu xin tha, giáo huấn khắc vào xương cốt nói cho hắn biết, cầu xin tha thứ lúc này không có bất kỳ tác dụng nào mà chỉ lãng phí thể lực.

Chỉ có thể nhịn, bất luận được hay không cũng phải chịu đựng.

Nữ nhân trước mắt đang giày vò hắn chẳng lớn hơn hắn là bao.

Nhưng nàng ta giống hệt sư phó, có kinh nghiệm tra tấn phong phú, có thể sử dụng vết thương nhỏ nhất tạo thành nỗi đau đớn nhất.

Mặt nàng ta không hề gợn sóng, lãnh khốc vô tình,

Nhiều lần dùng cực hình với thân thể hắn.

Đây là tình huống tồi tệ nhất. A Ám thầm nghĩ.

Với tử thị, sau khi rơi vào tay địch nếu không thể kịp thời tự vẫn, hoặc cũng hi vọng ít ra có thể bị giết chết sớm một chút.

Đáng sợ nhất chính là rơi vào tay một kẻ địch có thủ pháp chuyện nghiệp như vậy.

Hắn ta sẽ bắt ngươi chịu tra tấn nhiều lần, rồi cho ngươi muốn chết không được, chỉ có thể ở trong vô tận thống khổ, sự nhẫn nại bị giày vò nhiều lần, chỉ cầu xin được chết sớm một chút.

Vì để sau này nếu bọn họ bị bắt sống sẽ không dễ dàng bị địch nhân bức ra khẩu cung thì từ nhỏ khi bọn họ làm sai chuyện, sư phụ đã tự tay trừng phạt họ bằng đủ loại hình, để cơ thể bọn họ có thể chịu được đau đớn, quen với thống khổ.

Kiểu trừng phạt ngoại trừ tra tấn thân thể ra thì còn tàn phá về mặt tinh thần.

Có một lần, hắn thất thủ, sư phó lại chẳng làm gì, chỉ đưa cho hắn một ly rượu.

Chén rượu kia đã cho hắn trải qua địa ngục thật sự.

Từ đó, hắn không còn phạm sai nữa, không còn thất thủ một lần nào.

Có lẽ ta nên thấy may mắn, người này vẫn chỉ tra tấn thân thể của ta. A Ám nhếch đôi môi nứt nẻ, cười khổ.

“Không tệ, còn có thể cười được. Là ta quá nhân từ rồi, so ra kém đại nhân kia của Tống quốc các ngươi?”

Nữ tử trẻ duỗi ngón tay dính máu tới, bắt lấy cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.

“Xem ra ta phải nghiêm túc hơn rồi.” Ác ma vô cảm lạnh lùng nói.

A Ám nhắm nghiền hai mắt.

Lúc này, hắn nghe một tiếng vang rất kỳ quái, tựa như có cái gì lăn lăn.

Sau một lát hắn nhớ ra, đó là tiếng bánh xe lăn trên những phiến đá không đều trong lao ngục.

“A Giáp cô nương, hạ thủ lưu tình. Chúa công đã nói không cần thẩm nữa.”

“Tại hạ có một chút việc riêng muốn hỏi hắn, mong cô nương tránh mặt.”

“...”

A Ám lờ mờ nghe được một giọng nam dịu dàng đang nói, trong đó còn xen lẫn vài câu lạnh tanh của nữ tử kia.

Sau đó, có người cởi trói đưa hắn xuống khỏi giá treo, cầm máu băng bó vết thương, kéo về phòng giam thuộc về hắn.

Tiếng bánh xe lăn dừng trước mặt hắn.

A Ám cố mở mắt ra, trước mắt là một xe lăn bằng gỗ, trên đó là một người nam nhân.

Người nam nhân kia cầm một chén sứ, bên trong đó có chút nước gì đó. Y cúi người, tay áo mềm mại rũ xuống sàn nhà dơ bẩn, đặt cái chén kia trước mắt hắn.

Đây là ý gì? Cuối cùng là cho ta uống loại thuốc linh tinh gì sao? A Ám cảm thấy trái tim gần như không tồn tại của hắn đột nhiên hơi chật vật.

Không ngờ vẫn tránh không khỏi loại tra tấn này.

Hắn không phản kháng, thậm chí chủ động miễn cưỡng ngẩng đầu, tiến đến miệng chén, uống một hơi hết bát thuốc đắng ngắt.

Hắn biết rõ chống cự không có ý nghĩa, càng thuận theo, càng đờ đẫn, hứng thú tra tấn của người khác có lẽ sẽ giảm đi.

“Đây là thuốc, có lợi cho vết thương của ngươi.” Giọng nói ấm áp của nam nhân vang lên.

A Ám từ từ nhắm hai mắt, nằm xuống đất. Hắn không có sức để đi đoán mục đích của người này.

Nhưng thân thể của hắn tựa hồ không xảy ra triệu chứng gì đặc biệt, trái lại chất lỏng nong nóng này tiến vào tràng vị trống rỗng của hắn khiến hắn thư thái hơn.

“Ngươi có thể kể cho ta về A Dương không?” Giọng nói kia lại vang lên.

A Ám mệt mỏi mở mắt ra, nhìn người ngồi trên xe lăn.

Người này là Chu Tử Khê.

Dương ngu xuẩn kia đã chết vì người này.

Hóa ra y cũng nhớ rõ A Dương.

“Về chuyện của nàng, cái gì cũng được. Ta muốn biết quá khứ của nàng.” Chu Tử Khê nhìn kẻ tù tội nằm dưới đất: “Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ cầu xin Chúa công đình chỉ việc tra tấn ngươi.”

Trăng rằm nhô cao trên bầu trời đêm, xuyên qua cửa sổ, rọi vào nhà tù u ám.

Ánh sáng lướt qua hai đầu gối của người ngồi trên xe lăn, chiếu vào toàn thân kẻ tù tội đầy vết thương trên người.

Có lẽ là đớn đau quá lâu, chờ mong có thể thở một hơi hoặc có lẽ vì một nguyên nhân nào khác.

Sau một lát, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên trong phòng giam.

“Lúc còn rất nhỏ, ta cùng A Dương được phân đến cùng nhóm. Nhóm chúng ta ban đầu có hai mươi hài tử, cuối cùng chỉ có A Dương và ta còn sống.”

...

A Giáp đứng hầu trước bàn Trình Thiên Diệp.

“Ừ, Tử Khê cầu tình, ta đã đồng ý với hắn.” Trình Thiên Diệp vùi đầu vào công văn, không ngẩng đầu lên. “Chỉ cần biết là thích khách Tống quốc cũng đủ rồi, sớm muộn ta cũng sẽ tính sổ với bọn chúng.”

A Giáp không nói gì.

Trình Thiên Diệp liếc nhìn nàng ta: “Sao vậy?”

“Nhưng những thích khách kia có thể còn đang mai phục trong thành.” A Giáp nói.

“Đã qua lâu ngày như vậy, mặc dù cô cạy được miệng hắn nhưng tin tức hỏi ra có lẽ không còn tác dụng nữa.” Trình Thiên Diệp lơ đễnh đáp.

Chúa công mềm lòng thì thôi, ngay cả Chu đại nhân cũng như vậy. Một thích khách muốn lấy mạng y mà y còn đi cầu tình, thật sự là lòng dạ nữ nhân. A Giáp oán thầm.

“Nếu trong thành có thích khách, A Giáp, trong khoảng thời gian cô ở cạnh Chu đại nhân đi.” Trình Thiên Diệp dừng bút, ngẩng đầu nhìn A Giáp: “Chu đại nhân phụ trách áp dụng tân chính, hắn rất cần cù. Thường xuyên tìm hiểu thành trấn, khảo sát dân tình. Hắn đi đứng không tiện, nếu không có một người tín nhiệm ở bên, ta không yên tâm.”

A Giáp không nói nhiều, ôm quyền lĩnh mệnh.

Trình Thiên Diệp lại để bút xuống, đánh giá nàng ta: “Cô không muốn?”

Theo bản năng, A Giáp sờ lên mặt của mình, giật mình nghĩ. Lại bị Chúa công nhìn ra? Ta thật sự thụt lùi vậy sao? Không còn sư phó đốc thúc, hiện tại cả tâm trạng cơ bản nhất đều không che giấu được?

Trên thực tế, nàng ta hận không thể lôi một cái gương đồng ra nhìn xem nét mặt bây giờ của mình, rốt cuộc là bại lộ ở đâu.

Trình Thiên Diệp nhìn ánh sáng phỉ thủy đậm màu trước mắt mà cảm thấy có chút buồn cười.

Vẻ mặt nàng ta ngớ ra nhưng cảm xúc trong nội tâm lại cực kỳ sinh động, liên tiếp dao động.

“Cô không thích Chu đại nhân sao?” Trình Thiên Diệp cười nói. “A Giáp, cô không cần che dấu bản thân, có ý kiến gì cô có thể nói thẳng.”

“Ta... Ta không có.” A Giáp hiếm khi lắp bắp. “Ta là một tử thị, mệnh lệnh của Chúa công là suy nghĩ của ta.”

Trình Thiên Diệp đặt bút xuống, vẫy vẫy tay, bảo A Giáp nhích lại gần mình một chút: “Mệnh lệnh của ta chính là xin ngươi đừng gượng ép bản thân, nói ra suy nghĩ trong lòng.”

A Giáp đảo mắt, đột nhiên không biết nên bày vẻ mặt gì.

“Chu đại nhân, hắn... quá chính nghĩa. Ta, ta có chút không quen.” Cuối cùng, nàng ta cũng quyết định mở miệng.

Một khi đã nói thì nàng ta không cẩn thận mà nói hơi nhiều: “Hắn quá đứng đắn, cái gì cũng chú ý lễ giáo, mọi mặt đều tuân theo lời thánh nhân, quả thực chính là một cái cọc đạo đức điển hình. Người như ta khi ở trước mặt hắn thì toàn thân không được tự nhiên. Ta dùng hình với tù phạm, hắn lại cảm thấy ta vô cùng nghiêm khắc, ta và hắn thật sự là không cùng thế giới.”

A, hóa ra nói thẳng lòng mình ra sẽ sảng khoái như vậy.

A Giáp thở dài một hơi, cảm thấy cả sắc trời đều tựa hồ sáng lên.

Trình Thiên Diệp cười lắc đầu: “Được rồi, cô ở cạnh Tử Khê vài ngày. Mấy ngày nữa chúng ta về Biện Kinh rồi, ta sẽ lại xem xét một người thích hợp rồi đổi với cô.”

...

Trong địa lao u tối, A Ám nằm trên đống cỏ khô.

Trong phòng giam trống rỗng không có người nào.

Từ sau khi bị bắt, hắn không biết mình bị nhốt trong này bao lâu, là một tháng, hai tháng, hay ba tháng?

Qua vài cuộc đối thoại của ngục tốt với nhau, hắn lờ mờ biết rõ Khuyển Nhung tháo chạy về thảo nguyên phía bắc, các quân vương chư hầu đang chia cắt địa bàn Khuyển Nhung để lại. Quân đội Tấn quốc đoạt được không ít thành trì, hôm nay lại một đường chiếm cứ Phong Đô phía tây.

Thế cuộc thiên hạ không ngừng biến hóa.

Có quốc gia nhanh chóng cường đại lên.

Có quốc gia vẫn nhỏ yếu như Tống quốc bọn hắn.

Tuy nhiên, những chuyện này chẳng liên quan gì đến một tên vô danh tiểu tốt như hắn, điều duy nhất hắn có thể quan tâm chính là ngày nào mình sẽ chết.

Chu Tử Khê không gạt hắn. Từ lần đó, hắn không thấy ai dụng hình với mình nữa.

Trong phòng giam trống rỗng, ngoại trừ ngục tốt mỗi ngày đúng hạn đưa cơm tới thì không ai hỏi đến hắn.

Cứ một khoảng thời gian, vào buổi tối, tiếng bánh xe lăn lốc cốc lại vang lên, quan lớn nho nhã quý khí của Tấn quốc đó sẽ đến chỗ hắn, cùng hắn trò chuyện về người mà cả hai đều quen biết.

A Ám đã vô thức nói rất nhiều chuyện cũ. Hắn thậm chí không ngờ trong cõi đời chán chường của mình cũng có nhiều hồi ức như vậy.

“Có một lần ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, sư phó trói ta trong phòng, phạt ta năm ngày không được ăn cơm. Đến tối ngày thứ ba, ta đói bụng đến mức choáng đầu hoa mắt, A Dương đã lén ném vào một cái bánh qua cửa sổ nhưng lại ném lệch, ta hoàn toàn với không tới. Nếu bị sư phó phát hiện, hai chúng ta sẽ xong đời, lúc ấy hai chúng ta đều sợ khiếp vía.”

“Lần đầu tiên A Dương chấp hành nhiệm vụ suýt nữa đã thất bại. May mắn ta trùng hợp đi ngang qua, giúp nàng cắt cổ mục tiêu, nàng bị dọa khóc thét. Khi đó ta cảm thấy nữ nhân này thật sự quá yếu, đoán chừng sống không được bao lâu. Ai ngờ nàng vẫn sống thật lâu, trong khi tất cả mọi người dần dần chết sạch thì nàng vẫn còn sống. Đáng tiếc cuối cùng chỉ còn lại một mình ta. Không, có lẽ ta cũng không còn bao lâu nữa.”

Có đôi khi hắn sẽ nói liên miên rất nhiều, có chút là chuyện của A Dương, có chút là của mình.

Thế nhưng, người nam nhân với đôi chân tàn phế này chưa bao giờ cắt lời hắn, chỉ ngồi trên xe lăn, ngấc đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ mà lẳng lặng nghe.

Có đôi khi A Ám không muốn nói chuyện, chỉ qua loa vài câu. Người kia cũng không trách cứ gì nhiều, yên lặng nán lại một hồi rồi tiếng bánh xe lăn lốc cốc lại vang lên, dần dần đi xa.

Đã vài ngày, người nam nhân kia chưa tới rồi.

Nằm trên đống rơm, A Ám nhìn trần nhà ẩm ướt.

Vết thương trên người hắn đã được đại phu xử lý, đỡ hơn nhiều rồi.

Mỗi ngày đúng giờ có người đưa thức ăn tới, không để hắn đói bụng.

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như chưa bao giờ có khoảng thời gian yên lặng thế này.

Nếu không phải đang trong đại lao của kẻ địch, hắn thậm chí cảm thấy cứ vậy luôn sẽ không tồi.

Ngục tốt đưa cơm nhét thức ăn qua khe hở của cửa sắt như thường lệ.

A Ám nghe thấy vài tiếng gõ rất nhỏ.

Da thịt của hắn trong nháy mắt căng thẳng, đó là ám hiệu hắn và đồng bọn đã định ra.

Ngục tốt đưa cơm kéo thấp vành mũ, dung mạo lờ mờ hơi khác biệt với ngày thường, gã khom lưng duỗi ngón tay khô ra điểm điểm gì đó vào chậu cơm.

A Ám biết rõ ý tứ của gã, đồ ăn này đã bị động tay động chân, có thể cho hắn lập tức kết liễu bản thân.