Căn hộ Hạ Chiêu có ý cho thuê là căn hộ trước đây cậu với mẹ ở, ngay trên tầng trên căn hiện tại.
Vốn Hạ Chiêu ở với mẹ ở tầng 7, Trương Giang Dương ở với cha ở tầng 6, hai nhà gộp thành một nên dọn về một nhà, căn trên tầng 7 bỏ trống.
Hồi đầu Lâm Bội Linh tính bán căn hộ này đi, nhưng rồi lại không nỡ. Hạ Chiêu với dì đã chung sống trong căn nhà này nhiều năm rồi, họ tự tay trang trí từng li từng tí, từ nho nhỏ như thảm trải sô pha đến lớn lớn như kệ sách, đầy ắp những hồi ức nương tựa nhau.
Hạ Chiêu mở cửa, quen thuộc gạt công tắc bật đèn lên, ý bảo Dịch Thời vào xem.
Nhà đã lâu không có người ở, nhưng mỗi khi rảnh rỗi Lâm Bội Linh sẽ lên dọn dẹp nên trông rất sạch sẽ ngăn nắp. Sô pha, kệ TV còn được bọc vải có họa tiết hoa nhã nhặn để chống bụi.
Dịch Thời đứng lại cửa, không cất bước vào trong.
Hạ Chiêu nói:
– “Không sao đâu. Vào đi. Giày tớ cũng ướt còn đi vô được mà, có hơn gì cậu đâu.”
Căn chung cư bên ngoài trông thì cũ kỹ, nhưng trong phòng lại khá được, dễ thấy phòng được bỏ công trang trí. Từ sàn nhà được quét sáp, giấy dán tường màu nhạt, thảm dày mà thanh lịch, đèn chùm lộng lẫy, nội thất tông xuyệt tông… Có rất nhiều món đồ vụn vặt nhưng không hề lộn xộn mà đơn giản sáng sủa, mang chút phong cách ấm áp bình dị của miền quê nước Anh.
Hạ Chiêu đi thẳng vào trong, người đi tới đâu là bật đèn tới đó, sẵn mở cửa phòng ngủ ra luôn.
Hạ Chiêu hỏi:
– “Cậu có ở chung với ai không?”
Dịch Thời đi theo phía sau cậu, thấp giọng đáp:
– “Một mình.”
Hạ Chiêu quay lại nhìn cậu ấy, như đang tự hỏi, cuối cùng thở dài:
– “Tuy tớ rất là muốn bán căn hộ này đi nhưng ít ra thì cậu là bạn cùng lớp, tớ không muốn thiệt hơn với cậu. Thật ra gần Trung học số 6 mình có nhiều chỗ cho thuê lắm mà còn gần trường hơn nhiều. Với lại ở đó có nhiều khu dân cư mới khu nhà mới để chọn hơn, có dành cho học sinh thuê ở một mình hoặc ở ghép, mà phụ huynh ở chung kèm học cũng có luôn. Chắc những nơi đó phù hợp với cậu hơn đó.”
Căn hộ cũ ở khu dân cư cũ như nhà cậu giá thành không cao, có lẽ có người mua đấy nhưng giá cho thuê lại không tốt. Nói là gần trường thì không hẳn là gần lắm, hơn nữa các chỗ thuê gần đó còn mọc lên như nấm mà vừa rẻ vừa đẹp, giá cả phải chăng. Ít nhất thì Hạ Chiêu đăng tin cho thuê nhà lên mạng cả nửa năm nay rồi chỉ có lác đác mấy người tới xem nhà thôi. Xem xong còn rôm rả ý bảo nhà cũng được nhưng khu nhà này cũ quá, mong muốn được hạ giá thêm. Nhưng giá thấp quá thì Hạ Chiêu lại không chịu cho thuê.
Một câu thôi, làm chủ nhà cũng khó lắm.
“Mà tất nhiên là, ” Hạ Chiêu chuyển chủ đề, “Nhà này có ưu điểm bự là chủ nhà tốt, ở ngay gần đây luôn, có vấn đề gì muốn gọi tới bất cứ lúc nào 24/24. Ngoài ra còn tọa Bắc triêu Nam*, phong thủy tốt nè. Lên chức lên lương không thành vấn đề, học sinh vào ở cũng lên thành tích vèo vèo như gió kia. Mà tầng này là tầng cao nhất, trên có gác mái như khu vườn của riêng mình nữa nè.”
*Hướng tốt nhất là tọa Bắc triêu Nam, tức là nằm ở phía Bắc nhìn về hướng Nam, đông ấm hạ mát, đủ năng đủ gió, vận khí cực thịnh.
src: lichvansu
Dịch Thời:
“…”
Hạ Chiêu thấy cậu nhìn về phía căn phòng nhỏ trong góc thì giải thích:
– “À, đó là phòng vẽ của tớ. Nếu cậu thuê thì tớ sẽ dọn dẹp lại.”
Bố cục căn hộ này giống với tầng dưới, cũng 3 phòng ngủ 2 phòng khách. Phòng của Lâm Bội Linh là phòng ngủ thứ 2, hồi trước có để một bàn trang điểm rất lớn, giờ thì được chuyển xuống tầng dưới rồi. Hạ Chiêu ở phòng ngủ chính, trong có một kệ sách lớn sát trần sát sàn, một bàn học kế cửa sổ, ngoài ra còn có một sô pha đơn loại nhỏ, nội thất kể cả giường ngủ vẫn được giữ nguyên. Chủ yếu là Trương Bằng với Lâm Bội Linh kết hôn, Hạ Chiêu lại ngại chiếm phòng ngủ chính. Mấy thứ đồ không mang vào phòng hiện tại được thì vẫn để lại đây.
Còn căn phòng nhỏ ấy được dán giấy dán tường màu trắng cả căn phòng, trên tường có mấy vệt màu bắn lên, một cái giá dựng dựa vào tường chất đầy dụng cụ vẽ, cọ vẽ và giấy vẽ. Bảng vẽ được dựng ngay cửa sổ, dưới chân giá còn đặt vài bức tượng thạch cao méo méo, để chặn trên một xấp giấy vẽ.
Dịch Thời nhận ra Lâm Bội Linh không dọn dẹp căn phòng này.
Sau vài lần cho thuê thất bại Hạ Chiêu học được mấy chiêu ngốc xít trên mạng, cho khách thuê tiếp theo đến thử dao. Nhưng rồi đối tượng lại là Dịch Thời, bạn cùng lớp của cậu, nên hạ thủ thì không hay lắm. Huống hồ còn là một người bạn quốc tế không quen thuộc với giá thị trường nữa chứ.
Hạ Chiêu ơi là Hạ Chiêu, ai kêu cưng là người tốt bụng lương thiện chứ.
Hạ Chiêu nói nhỏ:
“Thật ra cũng không sao. Cậu không phải ngại từ chối đâu, tớ chỉ dẫn cậu tới xem nhà cái thôi. Cậu muốn thuê hay không thì cậu quyết định.”
Nói xong tự cậu cảm thấy giọng điệu sao mà chua chát quá.
Nói thế thôi chứ cậu thật sự mong là có người thuê căn nhà này. Ai cũng được. Có người thuê là thoát khỏi cảnh bán đi, nhưng đã 3 tháng rồi mà chỉ có Dịch Thời ghé qua thôi.
Đi tham quan sơ sơ, Hạ Chiêu tắt đền phòng ngủ cái một, đóng cửa lại rồi dẫn ra phòng khách.
Chợt, Dịch Thời nói:
– “Tôi muốn thuê.”
Hạ Chiêu nghe vậy lập tức lên tinh thần, xác nhận lại:
– “Gì cơ? Cậu nói muốn thuê hả?”
Dịch Thời đáp một cách ngắn gọn chắc nịch:
– “Phải.”
Hạ Chiêu chần chừ, bộ cậu tỏ ra thèm khát cho đi rõ thế á? Cậu bạn Dịch Thời này là người tốt đó chứ, chứ không cậu í đã không giúp đỡ mẹ mình rồi.
Nghĩ vậy, cậu hơi xấu hổ:
– “Hay là cậu nghĩ lại thêm đi?”
Dịch Thời rủ mắt nhìn cậu:
– “Chắc chắn, giá bao nhiêu?”
Cậu ấy chắc chắn nhưng Hạ Chiêu thì có phần ngơ ngác, bao tiền giờ, cậu đăng trên mạng là 10,5 tr/tháng*3k yuan, nhưng bị người ta kêu đắt.
Cậu nhìn biểu cảm của Dịch Thời, do dự nỏi:
– “10,5 triệu? Nếu cậu thấy đắt thì cứ nói, chúng ta lại…”
Cậu chưa kịp nói “thương lượng” thì Dịch Thời đã gật gật đầu:
– “Được.”
Nhanh thế?
Thế là thuê rồi hả?
Hạ Chiêu chạy một loạt các bước, tiếp theo làm gì nhỉ? Hình như hết rồi mà.
Cậu lấy di động ra, ra vẻ như một vị chủ nhà:
“Kết bạn đi, có vấn đề gì có thể hỏi tớ.”
Nhìn Dịch Thời lấy điện thoại ra trong balo, Hạ Chiêu nói vào:
“Để tớ quét cậu.”
Dịch Thời bật mã QR lên rồi đưa cậu, Hạ Chiêu quét cái rẹt, “bíp” một cái sau đó gửi yêu cầu kết bạn.
Hạ Chiêu cất điện thoại đi:
“Đi nào, tớ tiễn cậu. Cậu về bằng gì?”
Dịch Thời nói:
“Gọi xe.”
Hạ Chiêu khóa cửa rồi cậu lại nóiL
“Không cần tiễn.”
Hạ Chiêu không chịu:
“Tiễn tới giao lộ đi. Thế tớ mới là một chủ cho thuê nhiệt tình chứ.”
Khách thuê cầm lấy ô đặt ở cửa, nhắc nhở chẳng chút nhiệt tình:
“Trời mưa.”
Hạ Chiêu giờ mới nhớ, phải ha, trời mưa, cậu cũng không thể tiễn Dịch Thời ra giao lộ cho đã rồi Dịch Thời lại dẫn cậu về được.
Nghĩ tới cảnh đó, Hạ Chiêu lại thấy vui vui:
“Vậy được, bữa nay chủ thuê của cậu không tiễn đi được. Cậu còn nhớ đường quay lại chứ, cứ đi thẳng ra trước là được. Trên đường nhớ cẩn thận đó, về nhà nhớ nhắn tin về tới nơi an toàn cho tớ nha.”
Dịch Thời nghe vậy bỗng khựng lại, nhìn cậu ấy một cái, Hạ Chiêu tính nhiệt tình chủ động hỏi han sao thế thì cậu đã quay đi, lên tiếng đáp:
“Ừ.”
Chủ thuê mang tâm trạng tốt đứng trên ban công nhà nhìn vị khách trọ ở phía xa xa lên xe rồi mới ngâm nga câu hát chạy vào nhà tắm tắm táp.
20 phút sau, Hạ Chiêu tắm xong bước ra. Lâm Bội Linh đang xem TV, nghe tiếng thì là Trương Giang Dương đang nhập team chơi game trong phòng, hăng máu quá chửi liên tục.
Hạ Chiêu lấy khăn tắm lau sơ tóc:
– “Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ về sớm thế ạ?”
Lâm Bội Linh dán mắt lên TV:
– “Mẹ thấy mưa quá nên về xem quần áo có lấy vào chưa, sao vậy con?”
Hạ Chiêu khẽ thở phào, may mà không phải do không thoải mái trong người.
Cậu cười bảo:
– “Hỏi thế thôi ạ. À phải rồi nói mẹ tin tốt nè, căn tầng trên có người thuê rồi đó ạ.”
Lâm Bội Linh quay đầu nhìn cậu, hơi bất ngờ:
– “Thuê nhà hả?”
Hạ Chiêu gật đầu:
– “Mẹ cũng biết đó. Bạn cùng lớp con, Dịch Thời. Cậu ấy muốn thuê nhà.”
“Vậy sao…” Lâm Bội Linh hỏi, “Thế bây giờ thằng bé nó sống ở đâu? Sao tự nhiên lại thuê nhà?”
Hạ Chiêu nói một cách chậm rãi:
– “Hình như ở với họ hàng thì phải. Cơ mà có hơi xa trường bất tiện.”
Hạ Chiêu trộm nghĩ, chắc là không muốn làm phiền người khác đây mà.
Với cả, cái cảm giác ăn nhờ ở đậu không tốt mấy, với tính tình Dịch Thời sao chịu cho nổi.
Thật ra Hạ Chiêu cũng khó mà nói là hiểu thêm về Dịch Thời được. Nhưng cậu có cảm giác hoặc ít hoặc nhiều có thể hiểu phần nào cậu í.
Hồi tối Hạ Chiêu lên văn phòng ông Chu, vừa đi tới hành lang đã nghe thấy giọng giáo viên Lý rồi:
– “Thầy nói xem ba mẹ thằng bé nghĩ sao vậy chứ. Ném thằng bé về nước tự thân một mình, không quan tâm luôn. Gì thế này, giáo viên muốn mời phụ huynh lên nói chuyện còn phải chờ do lệch múi giờ nữa ư.”
Có lẽ do giọng điệu giáo viên Lý nghe tức giận quá, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu cứ đứng lại trước cửa văn phòng không đi vào.
Ông Chu từ tốn đáp:
– “Nghe cậu của thằng bé nói nó muốn về nước, thế là mẹ thằng bé đồng ý luôn.”
Giáo viên Lý hơi bất bình thay:
– “Ồ chà, đồng ý là được à? Có cần khen ngợi bà ta tôn trọng ý kiến con trẻ không? Cha mẹ bộ dễ làm thế hả? Ly hôn có gia đình mới rồi không cần quan tâm đến con nữa sao? Làm nghề giáo đúng là kiểu phụ huynh gì cũng thấy, nhưng lần nào cũng tức điên như lần nấy. Tôi đến phục sự bình tĩnh của thầy luôn.”
Ông Chu nói:
– “Dịch Thời có nói là…”
Hạ Chiêu gióng lên hồi chuông báo động mãnh liệt, cậu không nghe thêm nổi nữa. Nếu cậu nghe tiếp có thể sẽ liên quan đến việc riêng tư hoặc chuyện mà cậu ấy không muốn người khác biết được nhất. Ít nhất thì cậu với Dịch Thời chưa thân đến mức đó.
Cho nên là Hạ Chiêu bước vào:
– “Báo cáo, thầy Minh nhỏ thầy gọi em lên ạ?”
Trong văn phòng chỉ có 22 giáo viên là giáo viên vật lý và ông Chu, thấy cậu vào thì thôi không nói nữa.
Ông Chu cười cười:
– “Nhiệm vụ thầy giao cho em đã làm xong chưa?”
Hạ Chiêu cũng cười theo:
– “Dịch Thời nói cậu ấy sẽ tham gia, nhưng em cảm thấy cậu ấy không tình nguyện lắm.”
Ông Chu nói:
– “Em lấy cái ghế lại đây. Chúng ta ngồi xuống tâm sự đi.”
Hạ Chiêu mượn cái ghế trống của giáo viên bên kia, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ông Chu hỏi một cách thân thiết:
– “Em cảm thấy bạn cùng bàn mới thế nào?”
Hạ Chiêu nghĩ nghĩ:
– “Tốt lắm ạ. Em thấy cậu ấy nhất định sẽ rất được chào đón.”
Ông Chu nở nụ cười, Hạ Chiêu nhìn ra nụ cười này là thật lòng đấy, ông Chu hỏi:
– “Được chào đón thế nào?”
Hạ Chiêu không đáp mà hỏi lại:
– “Cậu ấy vừa giỏi giang vừa đẹp trai, chăm chỉ, giỏi chơi bóng rổ nữa. Thầy Minh nhỏ ơi, thầy thấy cậu ấy được chào đón như thế nào đây ạ?”
Nhiều khi, có lẽ do quan hệ giữa thầy cô và phụ huynh, cũng có lẽ do tâm lý đám đông mạnh mẽ trong tiềm thức, thế giới của học sinh giống một cái kim tự tháp nhỏ. Trông thì đơn giản nhưng cũng có quy tắc của riêng nó, ví dụ như thành tích, ngoại hình, năng khiếu, có 1 2 tiêu chí trong đó là càng lên cao, được nhiều bạn quý mến.
Nhìn thế nào thì Dịch Thời cũng đạt chuẩn cả.
Ông Chu nói:
– “Nói năng đàng hoàng coi nào. Trước mặt giáo viên làm ra vẻ cao thâm nhìn thấu vạn vật à Hạ Chiêu.”
Giáo viên Lý nghe vậy không khỏi bật cười, cầm bài thi đi ra văn phòng.
Trong văn phòng chỉ còn 2 thầy trò Hạ Chiêu với ông Chu.
Hạ Chiêu oan quá là oan:
– “Em nói thật mà.”
Ông Chu:
– “Dịch Thời mới chuyển tới đây. Thầy với các thầy cô rất quan tâm đến thằng bé, nhưng có vẻ thằng bé không thích nói chuyện riêng của mình rồi. Mấy đứa là bạn đồng trang lứa với thằng bé, có tiếng nói chung mà cũng không chuyện trò gì sao?”
Hạ Chiêu lắc đầu chắc chắn:
– “Không có ạ.”
Hạ Chiêu nghĩ bụng, thầy cũng biết cậu í không thích nói chuyện riêng của mình cơ.
Ông Chu:
– “Thôi, em cứ để mắt tới cậu ấy giúp thầy. Nhớ giúp đỡ người ta hòa đồng với bạn bè hơn đó.”
Hạ Chiêu nghiêm trang đáp:
– Yes, sir.
“Thôi, không nói về Dịch Thời nữa, nói về em đi.” Ông Chu đổi giọng, nghe cực kỳ thản nhiên hòa nhã, “Ba em rất hay gọi đến hỏi thăm tình hình học tập của em, thầy thấy ba em quan tâm đến em đó chứ. Nghe ba em kể em không bắt máy cũng không đi thăm ba, ông ấy rất buồn và mong nhờ các thầy cô hòa giải. Hạ Chiêu à em là một đứa trẻ thông minh sáng dạ, thầy có lẽ xen vào việc riêng nhưng thầy muốn biết cảm nhận của em, em có thể nói với thầy được không.”
Cơn bực dọc quẩn quanh trong lòng đến tận bây giờ từ chiều của Hạ Chiêu bùng nổ luôn:
– “Em không có không nghe hay không đi thăm ông ta. Em chỉ không tài nào theo giờ của ông ta được. Ông ấy là bác sĩ giỏi và bận rộn, nhưng em cũng bận chứ. Em không thể lúc nào cũng rảnh khi ông ấy rảnh cả.”
Luôn luôn tự quyết định, luôn luôn tự cho là làm hết bổn phận, tự cho là đối tốt với cậu, trong khi chưa từng hỏi han cậu thích gì cậu muốn cái gì. Rõ ràng chỉ muốn ép cậu trở thành đứa con trai lý tưởng của ông ấy, thế mà cứ phải đóng vai phụ từ tử hiếu mới chịu.
Cậu chịu đủ rồi.
Ông Chu ngớ ra, không biết là ngạc nhiên với lời cậu nói hay ngạc nhiên vì cậu học sinh luôn luôn ấm áp như ánh mặt trời này đột nhiên kích động.
Nhưng xả nỗi lòng đúng là thoải mái hơn nhiều. Ông Chu nói thêm mấy lời an ủi khuyên nhủ Hạ Chiêu mà cậu chẳng nghe vào tai. Cậu nhìn chăm chăm vào chậu xương rồng cảnh trên bàn ông Chu, nghĩ thầm, hóa ra Dịch Thời giống cậu, bố mẹ ly dị.
Quan hệ với bố mẹ cậu í có ổn không?
Không biết vì sao, Hạ Chiêu có cảm giác như tìm thấy đồng loại vậy.
Hạ Chiêu chưa bao giờ che giấu chuyện gia đình đơn thân, mẹ cậu tái hôn cậu cũng chẳng giấu về gia đình mới của mình. Nhưng cậu cũng không thích người ta tò mò quá về tình huống gia đình cậu, hoặc nói không mong người ta thấy cậu khác biệt.
Trước đi tiệc bạn bè phàn nàn bố mẹ mình tình cảm trước mặt mà tủi, thế là có người nháy mắt ngay, ý bảo đừng nói mấy chủ đề này trước mặt cậu. Hạ Chiêu vốn đang cười đùa xong được quan tâm đầy thiện ý, trái lại không thoải mái trong lòng.
Giống như đang nhắc nhở rằng, cậu khác với họ.
Có gì khác được đây?
Trên đời nhiều đứa trẻ nhiều cha mẹ như vậy, tất cả giống nhau cả sao?
Ít nhất, không phải ai cũng may mắn như thế đi?
Lâm Bội Linh lại hỏi:
– “Thằng bé ở một mình hả con?”
Hạ Chiêu:
– “Chắc vậy mẹ. Tiền thuê nhà…”
Lâm Bội Linh quay lại tiếp tục xem TV, dịu dàng nói:
– “Con cứ thu tiền thuê đi. Bây giờ con học hành nặng cần mua sắm nhiều, con lớn rồi cũng cần tiêu nhiều nữa. Không đủ cứ nói với mẹ.”
Hạ Chiêu gật nhẹ:
– “Dạ.”
Lau tóc xong Hạ Chiêu lên sân thượng phơi giày thể thao ướt mem, phát hiện hình như tạnh mưa rồi.
Trương Giang Dương mang dép bước ra khỏi phòng, lấy lon coca trong tủ lạnh ra, Lâm Bội Linh nhẹ giọng nhắc cậu trên bàn có hoa quả đã cắt, nhớ cầm vào ăn.
Hạ Chiêu nghĩ bụng, “thật ra thì mình may mắn lắm chứ”.
Ông Trời ban cho cậu một người mẹ hiền thục chu đáo trên đời mà, nhỉ?