Trong lúc Hạ Chiêu và Dịch Thời thu dọn mấy thứ linh ta linh tinh thì hỏi:
“Hồi nãy cậu nghe được bao nhiêu?”
“Không nhiều.” Dịch Thời nói.
“Không nhiều cũng đủ nhiều rồi. Mẹ với dì ấy đang nói cậu hợp làm rể lắm.” Hạ Chiêu nói – “Dì Mã nhí muốn cậu làm rể đó. Dì Mã nhí là con gái bà Mã, con gái dì là Tiểu Cần. Chắc là dì Mã nhí giống bà Mã nhỉ? Tiểu Cần thì giống dì Mã nhí, gen nhà họ mạnh lắm, có đi đường cũng nhận ra dù chưa từng gặp nữa.”
“Và?” Dịch Thời hỏi mà mặt không thay đổi.
Hạ Chiêu ở trong phòng trên tầng 7 cùng vị trí với tầng 6, mà bố cục thì hoàn toàn như nhau. Trương Bằng và Trương Giang Dương đang lắp binh binh bang bang cái gì không biết trong đó mà tiếng rất lớn.
“Và gì?” Hạ Chiêu nghiêng đầu nhoẻn cười – “Mẹ tớ cũng thấy cậu làm rể được lắm nữa. Nhưng tiếc là mẹ tớ không con gái, hay là cậu chọn một trong hai tớ với Trương Giang Dương vậy?”
Dịch Thời đặt đồ lên bàn ăn và tính lấy khăn ra lau chùi, nghe vậy thì quay sang nhìn Hạ Chiêu. Sau mấy giây, cậu đưa tay búng nhẹ một cái lên trán cậu ấy.
Hạ Chiêu đưa tay che trán. Rõ là bụng mở cờ nghiện mà ngại, cậu vừa nói vừa cười rõ ra:
“Tay cậu có sạch không đó? Cầm bao nhiêu là thứ mà đi sờ mặt tớ vậy à?”
“Không sạch.” Dịch Thời nói.
“Sao cậu lại như vậy với tớ chứ?” Hạ Chiêu nói.
Tiếng trong phòng ngừng lại, Dịch Thời đi tới xem thử thì Trương Bằng với Trương Giang Dương đã sắp gọn bàn, ghế, giường, và tủ cả rồi. Dịch Thời ra ban công con con ngoài bếp lấy cái thau vào phòng tắm hứng nước chuẩn bị vào lau chùi.
Hạ Chiêu chắp tay sau lưng, lẽo đẽo đi theo cậu ấy như một vị giám sát.
“Để chú làm cho để chú làm cho.” Trương Bằng quệt mồ hôi mỏng trên trán, ra chiều định lấy thau nước lẫn giẻ lau trong tay Dịch Thời.
“Để cháu đi ạ.” Dịch Thời nói.
“Chú đi nghỉ đi ạ. Để tụi con lau sơ xíu là được rồi ạ.” Hạ Chiêu hùa theo.
“Để Hạ Chiêu tự lau đi, sáng giờ ổng chả làm gì hết toàn nằm giường thôi. Đây mệt chết luôn.” Trương Giang Dương nóng quá kéo kéo cổ áo len.
“Rồi rồi rồi, hai người vất vả rồi. Hai người xuống lầu nghỉ đi, bao giờ xong thì con xuống.” Hạ Chiêu nói – “Chú cũng không được nghỉ lâu nữa, cũng sắp tới giờ nấu cơm trưa mà còn thì đói rồi.”
“Ừ ừ ừ.” Trương Bằng cười đồng ý, lúc này mới xuống lầu cùng Trương Giang Dương.
Căn phòng không có bẩn, chẳng qua lâu ngày không ai ở lại còn mới chuyển đồ đạc mới vào cho nên mới đóng lớp bụi mỏng thôi.
Dịch Thời cầm chổi quét sàn quét sạch một lượt trước, Hạ Chiêu đứng ở cửa huýt sáo:
“Công nhận giỏi đó. Vừa hợp làm rể mà về làm dâu cũng được luôn.”
“Không làm thì im.” Dịch Thời mặt không hề có cảm xúc gì.
“Làm mà, làm mà, ai bảo tớ không làm đâu.” Hạ Chiêu xắn tay áo vắt tấm giẻ lau Dịch Thời vắt trên thau nước rồi bắt đầu lau bàn.
Dịch Thời quét nhà xong cầm chổi đi ra. Quay lại thấy trên bàn toàn là nước thì cau mày, không nói năng gì giật luôn giẻ lau trên tay Hạ Chiêu.
“Gì mà giật giẻ lau của tớ thế, tớ lau tới bao giờ sạch là được mà.” Hạ Chiêu không chịu.
“Sang bên đi.” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu nghe lời mà lui một bước, Dịch Thời còn bảo:
“Ra phòng khách chơi điện thoại đi, cậu đừng đứng đây.”
Đấy, chê cậu ở đây vướng chân vướng tay kìa.
“Tớ làm sai chỗ nào cơ? Cậu dạy tớ đi, tớ học.” Hạ Chiêu không đi, và còn quay lại.
Dịch Thời khựng lại ngẩng đầu lên. Hạ Chiêu đang nhìn cậu đầy mong mỏi, từ ánh mắt đến giọng điệu đều chân thành, như muốn học lau bàn thật ấy.
“Không cần phải học. Cậu không ở đây là tôi xong nhanh lắm.” Dịch Thời nói.
“Vậy thì thôi, tớ ra phòng khác chơi điện thoại vậy.” Nói tới vậy rồi Hạ Chiêu cũng không lằng nhằng nữa.
Cái thây lười của cậu chả muốn làm việc tí nào. Cậu chỉ muốn ở với Dịch Thời thôi mà Dịch Thời còn chê cậu phiền.
Hạ Chiêu nằm ra sô pha đánh một trận game, cậu duỗi lưng rồi về phòng. Về cơ bản thì căn phòng đã sắp xếp đâu vào đó.
Quần áo được treo lên gọn gàng trong tủ đồ, sách vở được sắp ngăn nắp trên bàn. Cả giường cũng được trải thẳng thớm, trông cả căn phòng thật sạch sẽ gọn gàng.
Hạ Chiêu nhảy lên giường ôm cái chăn yêu dấu của mình:
“Chăn bự êm êm của tao. May mà tao có mày.”
Dịch Thời vào phòng tắm rửa tay, vừa quay lại thì thấy Hạ Chiêu đã làm nhăn nhúm ra giường cậu mới sắp phẳng phiu xong, cậu đứng dựa cạnh cửa:
“Còn thiếu gì không?”
“Chắc không đâu ha?” Hạ Chiêu ngồi dậy từ trên giường.
“Kiểm tra lại lần nữa xem rồi chiều đi mua mấy đồ dùng trong nhà như sữa tắm, dầu gội hay thế đi, có gì cùng đi mua luôn.” Dịch Thời nói.
“Không cần mua đâu, tớ muốn xài sữa tắm của cậu.” Hạ Chiêu tiến lên một bước, đứng rất gần Dịch Thời hít một hơi. Thật sự ngửi thấy mùi cơ thể Dịch Thời – “Tớ luôn thấy sữa tắm cậu thơm lắm, rất dễ chịu.”
Dịch Thời hơi mở to mắt, mặt lạnh đơ ra nhìn cậu và không nói gì.
Hạ Chiêu như thấy cái vẻ bất ngờ này của cậu buồn cười quá nên cười một cái.
Thật ra thì cậu muốn nói gì đó đùa chút chút, ghẹo ghẹo xíu xiu, nhưng trái tim cậu lại nổi trống không chịu nghe.
“Hỏi cậu đó. Cậu xài sữa tắm hãng nào vậy?” Hạ Chiêu lại hỏi.
Dịch Thời nhìn gương mặt Hạ Chiêu. Cậu ấy có da rất trắng, khuôn mặt thanh tú như tạc với hàng mi mảnh dài đổ bóng vụn trước mắt. Cậu ấy cứ vừa nhìn mặt cậu vừa nói, như thể cậu ấy đang quan sát biểu cảm của cậu vậy. Giọng điệu cậu ấy nhẹ nhàng ngậm chút cười, mỗi cái sắc hồng bên tai làm lộ cái sự căng thẳng lẫn ngượng ngùng của cậu hết.
Thời gian như tạm dừng một cách ảo diệu, hoặc dường như dài hơn. Hạ Chiêu thấy Dịch Thời mím mím đôi môi mỏng ấy, không tự chủ được cứ nhìn đắm đuối vào môi Dịch Thời. thậm chí cậu còn quên mất mình cố tình thả câu thử mồi, quên luôn việc quan sát phản ứng của Dịch Thời.
Cậu cố tình vượt qua giới hạn an toàn giữa bạn bè, xem Dịch Thời có thấy phản cảm và khó chịu gì không.
Hai người mỗi lúc một gần thêm, gần tới mức cái mùi thơm thơm ở Dịch Thời bay bay đầy mũi. Cái mùi hương nhạt ấy thôi thúc Hạ Chiêu, khiến cho cậu vô thức thở nhẹ lại.
Cái cảm giác bị nhìn vào môi đắm đuối rất ư là mạnh, yết hầu Dịch Thời trượt nhẹ. Nhưng rất nhanh, cậu trông ngang qua khóe mắt về phía cửa ra vào chưa đóng, bàn tay to to đưa lên mái tóc Hạ Chiêu và xoa nhẹ.
Nó như một cách xoa dịu kéo Hạ Chiêu hoàn hồn bất chợt, không đến nỗi buồn bã hụt hẫng.
Sau vài giây yên lặng, Dịch Thời hỏi:
“Uống nước không?”
“Ừa, tớ muốn uống nước lạnh.” Dịch Thời đi về phía tủ lạnh, Hạ Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hồi nãy, suýt chút nữa là hôn rồi.
Lúc này Hạ Chiêu mới thấy nong nóng trên má. Khi mà Dịch Thời đưa cậu chai nước suối lạnh, cậu còn chẳng dám nhìn cậu ấy. Cậu vặn nắp và uống một hơi hết nửa chai.
Sau đó mọi người cùng dùng bữa trưa dưới tầng 6, Lâm Bội Linh vào giúp Hạ Chiêu lấy mấy thứ một lúc.
Đáng lý ra đồ đạc của Hạ Chiêu đã được chuyển lên tầng 7 rồi, nhưng cả chiều hôm đó Hạ Chiêu đã không về trên tầng.
Tới tận tối 9 giờ Hạ Chiêu mới về.
Dịch Thời tắm xong, Hạ Chiêu bỗng xuất hiện trong nhà.
“Cậu ăn cơm chưa?” Dịch Thời hỏi.
Dịch Thời hỏi thế là vì hồi chiều cậu có xuống tầng 6, Lâm Bội Linh bảo Hạ Chiêu ra ngoài rồi.
Rõ ràng là Hạ Chiêu mới ra ngoài về chưa kịp cởi áo khoác. Người cậu ấy còn vương hơi lạnh chưa tan.
“Ăn rồi nhé.” Hạ Chiêu giơ 3 hũ rượu lên cho cậu xem. Dịch Thời nhận ra đây là rượu mà Hạ Chiêu đã cho cậu xem trong hình và bảo là ông bà ngoại mình ủ.
Dịch Thời:
“Rượu hoa quế?”
“Ừa, tớ đem về hồi lần trước về thăm ông bà ngoại đó. Tớ tính mang sang tặng cậu nhưng quên mất tiêu. Tối nay tụi mình uống mừng bên n-, à chung phòng đi.” Hạ Chiêu vui từ cái mày cái mắt – “Tớ đi tắm hen.”
Hạ Chiêu tắm xong đi ra, Dịch Thời đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách đọc sách.
Ba hũ rượu hoa quế cậu mang sang được đặt trên bàn và hai chiếc ly rượu vang kế bên.
Ngoài trời bắt đầu mưa, bầu trời phía bên ngoài cửa sổ tối mù như bị nhuộm mực chẳng chút ánh sáng nào. Nhìn ra xa chỉ thấy mang máng tí tia sáng đâm xuyên qua bóng đêm mà thôi.
Hạ Chiêu ngồi xuống kế Dịch Thời:
“Yên tĩnh ghê. Sao trước tớ không thấy cậu, à đâu, căn phòng này yên tĩnh vậy ta.”
Dịch Thời nghe vậy sẵn bật TV:
“Xem TV không?”
“Cậu trả phí rồi á?” Hạ Chiêu hơi ngạc nhiên.
Tiền cáp TV trên tầng 7 không đóng từ rất lâu rồi. Sau khi Dịch Thời vào ở cũng không xem TV.
“Ừm.” Dịch Thời đáp gọn lỏn.
“Đừng bảo là cậu dành riêng cho tớ đấy nhé?” Hạ Chiêu mới tắm xong, cặp má ưng ửng hồng, cậu nhoẻn cười có phần đắc ý.
“Cậu cứ xem TV, bật nhỏ tiếng chút.” Dịch Thời không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ấy mà quăng remote qua luôn.
“Rồi, biết rồi.” Hạ Chiêu chuyển sang kênh giải trí, nói trong tiếng cười TV phát ra – “Đêm đen gió lộng uống rượu là tuyệt nhất, tụi mình uống đi.”
Dịch Thời rót rượu hoa quế vào hai cái ly đế cao. Hạ Chiêu không đợi được nữa cầm lên hớp một ngụm nhỏ xíu như con mèo đi ăn vụng vậy, cậu cười đầy hài lòng:
“Ngọt ghê, uống ngon phết chứ.”
Hạ Chiêu không nói hồi chiều nay mình đã chạy đi đâu, Dịch Thời cũng không hỏi. Cả hai cùng ngầm không nhắc đến khoảng thời gian trống từ chiều cho đến tối hôm nay.
Không biết có phải do cồn không mà rõ là Hạ Chiêu hơi bị hồ hởi quá, cứ như bị kích thích nhẹ vậy. Chẳng chút e dè gì, nói nhiều cười cũng nhiều. Xem show giải trí cười, nghe Dịch Thời nói chuyện cười mà tự nói tự cười nốt.
Có tiếng sấm nho nhỏ vang lên ngoài cửa sổ, Hạ Chiêu:
“Lạ quá ta, tớ nghe bà ngoại bảo là mùa đông ít có sét đánh lắm, phải đến kinh trập lận. Cậu có biết câu này không? “Sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh”, các loài côn trùng sâu bọ dưới lòng đất tỉnh giấc, vạn vật tới mùa sinh sôi nảy nở đó.”
Lần đầu tiên Dịch Thời nghe câu này:
“Kinh trập?”
“Là một cái tiết, ” Hạ Chiêu nói rồi cười, trong mắt long lanh mờ ảo – “Nghe như con tim ai đó rung động rồi từ đó mở ra cánh cửa đến thế giới mới ha?”
Dịch Thời nhìn cậu ấy hồi lâu. Cậu đưa tay khẽ xoa mặt cậu ấy:
“Cậu say rồi.”
“Làm gì có? Có uống 10 hũ rượu này cũng chả say nổi đâu.” Hạ Chiêu còn bảo – “Tớ lên sân thượng xem dàn mướp của bà Mã, nó mọc dài lắm rồi.”
“Xem lúc nào?” Dịch Thời hỏi khẽ.
“Thỉnh thoảng, ” Hạ Chiêu nhìn cậu ấy, trái tim cậu nổi trống liên hồi như có cánh bướm vỗ cánh ở đó vậy. Cậu hỏi – “Còn cậu thì sao? Cậu có lên xem bao giờ chưa?”
Cả buổi sau, Dịch Thời gật đầu cái nhẹ:
“Có.”
Như được câu trả lời như ý, Hạ Chiêu lại cười. Cười một hồi thì bỗng dưng, cậu hơi tiến lại gần một chút, giọng điệu thật khẽ mà thẳng thắn:
“Tớ hôn cậu được không?”