Bật Mí

Chương 62




Sau khi hoàn thành bài kiểm tra hàng tuần vào thứ bảy, Hạ Chiêu duỗi lưng xoay cổ một cách chậm rãi, hỏi:
  • “Cậu tính tặng gì cho sinh nhật của Tả Nhuế vậy?”
Dịch Thời hầu như chẳng có kinh nghiệm tặng quà cho ai gì cả, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện chuẩn bị quà cáp, cậu sẵn đáp:
  • “Không biết, cậu tính tặng gì?”
“Tớ tính tặng cái loa Bluetooth, loại nhỏ nhỏ xinh xinh í.” — Hạ Chiêu nói.

“Còn tôi?” – Dịch Thời hỏi.

“Cậu ấy hả. Cậu tặng cái gì cậu ấy cũng thích hết.” – Hạ Chiêu nhẹ nhàng nói, giọng điệu như đang trêu.

Dịch Thời nhíu mày một cái, không đáp.

“Đùa thôi mà, tớ sai rồi, tớ sai rồi, ” – Hạ Chiêu lại bắt đầu giảng hòa- “Tớ nghĩ cậu có thể tặng… Hay là cậu tặng loa Bluetooth đi, tớ nhường nó cho cậu.”

Dịch Thời vẫn quăng cậu cục lơ.

La Hạo đeo cặp táp đứng ngoài nhìn thấy hết và nhún vai với Hạ Chiêu. Đã biết Dịch Thời không thích đùa kiểu này rồi mà chẳng hiểu làm sao Hạ Chiêu lại cứ thích khua môi múa mép.

Hạ Chiêu chỉ cười cười và vẫy tay tạm biệt cậu đi ra lớp.

Sau buổi tối hôm đó, Hạ Chiêu bình tĩnh lại. Cả hai ngày nay đều cố gắng hết sức kéo về hình thức đôi bên trước đây, giấu hết mọi tâm tư tình cảm dễ tự ngã ngựa đi, che đậy những cảm xúc ưu phiền. Tự nhắc mình không được tỏ ra bất thường một cách quá đột ngột như kẻ xa lạ.

Đã là bạn bè thì nên sắm vai bạn tốt mới phải.

Vốn nên như thế.

Đáng ra như thế.

Trên đường đi mua quà, Hạ Chiêu đã luôn trong trạng thái chẳng thể nào mở lời. Dịch Thời lạnh mặt làm lơ cậu.

Cuối cùng, Dịch Thời mua một cái loa Bluetooth thật, Hạ Chiêu thì lại mua một cái khăn quàng cổ làm quà.

Trong lúc đi, Hạ Chiêu sờ bụng, Dịch Thời liếc thấy:
  • “Đói à?”
Dịch Thời bao giờ cũng vậy, dễ giận nhưng không làm mặt lạnh được lâu.

Thật ra thì Hạ Chiêu không đói bụng mà chẳng qua bụng hơi sôi xíu thôi. Nhưng cậu vẫn gật đầu như cậu ấy nói:
  • “Đói.”
Dịch Thời nhìn quanh quất:
  • “Muốn ăn gì?”
“Lẩu.” – Hạ Chiêu liếm mép.

Hình như Dịch Thời thở dài một hơi. Gần đây Hạ Chiêu đổi avatar WeChat thành nồi lẩu cũng được mấy hôm rồi. Giờ cứ hễ hỏi cậu ấy muốn ăn gì cũng là lẩu hết.

Nhưng cậu vẫn bật điện thoại lên tìm kiếm quán lẩu gần đó.

Có một ông già lái chiếc xe đạp điện chạy ngang qua, Dịch Thời nhẹ ngước đầu kéo tay Hạ Chiêu vào bên trong.

Hạ Chiêu rụt tay vào ống tay áo, sẵn nhìn lướt qua trang kết quả tìm kiếm một loạt quán lẩu trên điện thoại Dịch Thời rồi tiện thể nói ra một cái tên quán.

Dịch Thời tìm tên quán:
  • “Hơi xa.”
“Tớ chỉ muốn ăn ở đây thôi.” – Hạ Chiêu nói.

“Ừ, tôi gọi xe.” – Dịch Thời bật ứng dụng gọi xe lên nhìn lên kiến trúc làm mốc và nhanh chóng định vị vị trí.

Đến nơi mới biết quán lẩu này thật sự rất là đông khách, xếp tới cả tận tá bàn đang chờ.

Dịch Thời nhìn về phía Hạ Chiêu với ý hỏi, Hạ Chiêu nói:
  • “Không ăn nữa. Hay là tụi mình về nhà gọi giao đồ ăn đi?”
Dịch Thời không hề nghĩ ngợi:
  • “Được.”
Hai người họ, ăn gì uống gì cũng là Hạ Chiêu quyết hết. Dường như thể Dịch Thời đã quen với việc làm theo yêu cầu của cậu ấy.

Hai người đón xe về nhà. Lên xe, Dịch Thời hỏi:
  • “Cậu muốn ăn gì? Tôi order.”
Từ đây về nhà mất nửa tiếng, nên là gọi giao hàng giờ là vừa đủ rồi.

“Tớ muốn ăn cháo nồi đất.” – Hạ Chiêu nói.

Cháo nồi đất hơi bị xa với lẩu, Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái nhưng không nói gì mà chỉ hỏi:
  • “Còn ăn gì nữa không?”
“Để tớ xem nào.” – Hạ Chiêu lại gần xem, chỉ chỉ rồi bỏ thêm vài dĩa Dimsum vào giỏ.

“Đủ cho hai người rồi.” – Dịch Thời nhắc.

Hạ Chiêu đưa tay kéo xuống:
  • “Vậy thì thôi.”
Dịch Thời chưa lấy điện thoại về ngay, ngừng lại hai giây rồi nói:
  • “Cậu còn muốn ăn cái gì?”
Hạ Chiêu cong cong khóe môi, chẳng thể biết được tâm trạng của cậu:
  • “Cậu bảo đủ cho hai người rồi mà?”
Nhìn những món đã đặt trong đơn thì quả thật đã dư sức cho hai người.

Dịch Thời:
  • “Cậu muốn ăn thì đặt thêm cũng được.”
Có gì đâu nào, mai ăn tiếp phần thừa vẫn được.

“Không cần, không cần đâu.” – Hạ Chiêu phẩy phẩy tay rồi vùi mình ở ghế sau chơi điện thoại.

Hạ Chiêu nghĩ có khi mình bị say xe, mà cũng không hẳn, chẳng qua là cái kiểu mà ngồi trên xe thấy buồn ngủ mệt mỏi quá chừng ấy.

Đường xe nửa tiếng ngắn ngủi, cậu lại ngủ thiếp đi.

Cậu có cảm giác Dịch Thời chọt chọt mặt cậu rất nhẹ, nói với giọng thật thấp:
  • “Dậy nào, tới nơi rồi.”
Cậu mở mắt ra, ngáp một cái đờ đẫn xuống xe. Có cơn gió lạnh thổi qua mặt cậu, thế là tỉnh luôn.

Cái đờ mờ.

Hồi nãy hình như Dịch Thời mới sờ mặt cậu thì phải.

Hạ Chiêu phản ứng lại, lập tức cảm giác hai má mình nong nóng bất thường ở nơi Dịch Thời vừa chạm vào

Dịch Thời xuống xe trước. Đi được mấy bước rồi thì phát hiện Hạ Chiêu không đi theo, đứng lại đợi cậu ấy:
  • “Ngủ ngơ rồi?”
Giọng nói cậu ấy vừa trầm vừa thấp, với hình như có chút chút dịu dàng.

Hạ Chiêu đứng hình nhìn Dịch Thời, cậu ấy có vẻ mặt rất bình tĩnh. Như mọi khi thôi, không lạnh lùng, mà cũng không thấy tí nét dịu dàng nào ở đó cả.

“Mặt cậu hơi đỏ, ” – Đợi cho Hạ Chiêu đi tới gần, Dịch Thời đưa tay sờ trán Hạ Chiêu. Nó bất ngờ đến độ Hạ Chiêu chưa phản ứng lại kịp – “Có phải không thoải mái không?”

Tất nhiên là không rồi!

Giờ cậu còn nóng thêm!

“Không mà, không mà. Tớ không ốm không sốt gì hết, mà tại tớ mới ngủ dậy nên hơi nóng thôi à.” – Hạ Chiêu bọc áo khoác, vội vã lên lầu.

Hạ Chiêu sực nhớ lại cái lần trước mình đổ bệnh, cậu với Dịch Thời ngủ chung với nhau. Không chỉ Dịch Thời sờ trán cậu mỗi ngày mà còn cho cậu ăn mấy thứ nữa.

Chắc từ đó quen luôn ha, đang không đi sờ trán cậu như đúng rồi thế cơ mà, bảo sờ là sờ.

Nói chứ nghĩ lại thì… Bị ốm cũng hơi bị được.

Không, không, bây giờ thì không được. Lỡ mà giờ thêm một trận nữa là không hạ sốt nổi luôn đó.

Bên giao hàng Dịch Thời gọi chỉ chậm hơn họ có vài phút. Lúc Hạ Chiêu mở hộp ra thì phát hiện Dịch Thời đã bỏ thêm cánh gà mà cậu chần chừ không thêm vào.

Cái cảm giác nong nóng trên má như chạy xuống và bao lấy con tim.

Dịch Thời đang ở trong bếp đun nước, Hạ Chiêu đi vào:
  • “Anh Dịch à, cậu tốt với tớ quá.”
Cậu nói khẽ vô cùng, Dịch Thời không thể nghe được rõ:
  • “Cái gì?”
“Tớ nói là, anh Dịch à, cậu tốt với tớ quá đi!” – Hạ Chiêu lớn giọng lặp lại lần nữa.

Dịch Thời nhìn thoáng qua cậu ấy, đáp một cách từ tốn:
  • “Ừm.”
Hạ Chiêu cười hền hệt. Kể thì cậu rất vui khi được thấy Dịch Thời mỗi ngày. Lâu lâu cậu sẽ có chút cảm xúc khang khác, mà mấy cái đó để sau. Cậu nhìn thấy Dịch Thời chỉ có niềm vui, tuy là ngày nào cũng gặp nhưng vẫn vui lắm.

Cậu thấy trong này hơi nóng, chà chà mặt:
  • “Mặt tớ còn đỏ không?”
“Vẫn ổn.” – Dịch Thời đi ra, đun có cái ấm không cần đến tận hai người đứng bếp.

Hạ Chiêu cũng ra chung với cậu ấy, ngồi vào chỗ đối diện.

Trời lạnh, thức ăn được giao tới đã hơi nguội rồi. Dịch Thời bỏ từng phần thức ăn vào lò hâm.

Ngoài kia sương mù âm ẩm làm ánh sáng buổi đêm trở nên mờ ảo, vừa lạnh, vừa ướt, lại còn tối. Nhưng điều hòa trong phòng thì rất ấm áp, như cái lò sưởi vậy, ấm mà yên tĩnh.

Trong cơn ngẩn ngơ Hạ Chiêu có cảm giác như nơi này là căn chồi nhỏ của cậu và Dịch Thời vậy, ngăn cách băng và tuyết đầy trời ngoài kia. Khi lắng nghe thật kỹ sẽ có mang máng tiếng lách ta lách tách của lò sưởi, đó là trái tim cậu đang trộm rung động.

Cảm xúc rung rinh lẫn với tí ti khó chịu, tựa như chút ấm áp ấy chỉ là cướp về vậy. Có vô vàn tình cảm trong sáng không thể nào cân đo đong đếm được, Hạ Chiêu đã không đi đào sâu tìm hiểu chúng nữa từ lâu theo cơn mách bảo rồi. Bố mẹ, người thân, bạn bè, chung quy vẫn khó mà hoàn toàn xử sự thật lòng được. Nhưng cậu luôn luôn muốn mình và Dịch Thời có thể sáng trong, đừng vội vã nóng vội, mà cứ thẳng thắn và không dối gạt bản thân.

Xíu xiu kích động ấy khiến cậu gần như muốn bật thốt “TỚ THÍCH CẬU, CẬU CÓ THÍCH TỚ KHÔNG?”. Cứ cho rõ ràng hết đi, sống hay là chết, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng đón nhận hậu quả.

Cậu vẫn sợ, sợ không có được kết quả như mong đợi.

Sợ một khi mình nói ra lời thì đến vờ vĩnh cũng chẳng còn tư cách nữa.

Họ quá thân thiết, thân thiết đến mức Hạ Chiêu không muốn có chút khoảng cách nào.

Hạ Chiêu lúc nào cũng hay lo nghĩ đến cảm nhận của Dịch Thời mà chẳng thể kiềm chế. Muốn cậu ấy vui, muốn cậu ấy thấy thoải mái, đấy là cách mà cậu thích một người.

Dịch Thời không muốn được cậu thích, có buồn đấy nhưng vẫn hiểu cho lời chối từ của Dịch Thời. Cậu không trách ai hết, chẳng qua cậu chưa nghĩ ra rằng nếu như điều ấy xảy ra, tình yêu của cậu nơi trao không nhận thì biết làm gì đây.

Cậu dè chừng như thế, cẩn thận đến vậy, nhưng cậu lại không ngờ rằng sẽ có người dũng cảm và thẳng thắn đủ để đi trước một bước.

Bố mẹ Tả Nhuế mở một nhà hàng Hồ Nam, không lớn nhưng bán cũng gần 20 năm rồi. Mẹ Tả Nhuế bảo là sau khi kết hôn với ba của Tả Nhuế thì hai vợ chồng cùng mở quán, cũng không ngờ lại bán lâu đến thế.

Bố mẹ Tả Nhuế tròn trĩnh, rất hàm hậu và hiền lành. Họ đứng trước cửa đón tiếp họ làm rất có cảm giác như chiêu đãi bạn bè người thân trong đám cưới của Tả Nhuế vậy, cứ bắt tay với cả bọn hoài:
  • “Cám ơn mấy đứa đã đến chung vui. Cám ơn mấy đứa đã quan tâm đến Tiểu Nhuế.”
Trên tầng hai nhà hàng chỉ có 3 phòng riêng, phòng to nhất là dành cho tiệc sinh nhật của Tả Nhuế, trên tường có treo bong bóng chúc mừng sinh nhật.

Khương Lâm vừa vào đã vui quá trời mà cười lớn:
  • “Hồi nãy anh tui còn bảo, cứ như lớp trưởng kết hôn mình đi ăn tiệc cưới ấy.”
Tả Nhuế đang cầm mấy thức uống cỡ đại bước vào, nhỏ đã thấy cái đám này ngoài mặt chào hỏi bên trong cười thầm từ đời nào rồi mà.

Nhỏ cũng thấy bố mẹ mình làm hơi lớn quá, vốn đã hơi xấu hổ rồi và giờ thì đặt luôn đồ uống lên chân cậu ấy:
  • “Cậu lắm mồm quá.”
Khương Lâm giữ đồ uống, chỉ sang Hạ Chiêu:
  • “Cậu ấy nói í, tui chỉ nói lại thôi à.”
“Mấy cậu ai cũng phiền hết.” – Tả Nhuế nói.

Hạ Chiêu ngồi phía trong, cười nói:
  • “Rõ ràng là tớ đang khen hôm nay cậu bận váy đỏ đẹp mà, đo đo đỏ đỏ.”
Giống đám cưới không chỉ vì bố mẹ Tả Nhuế nhiệt tình mà còn vì Tả Nhuế mặc một chiếc váy màu đỏ.

Tả Nhuế trông bất đắc dĩ:
  • “Mẹ tớ bắt mặc đó, bảo là sinh nhật mặt đồ đỏ cho may mắn.”
Hạ Chiêu bật ngón cái, nói mà vẫn vương điệu cười chưa dứt:
  • “Tớ thấy dì nói có lý đó chứ.”
Bố mẹ Tả Nhuế sợ có phụ huynh ở đây thì tụi nhỏ không thoải mái cho nên trừ lúc đón tiếp long trọng ở cửa thì không ra mặt nữa. Đến việc mang đồ ăn lên cũng do chị của Tả Nhuế làm hết.

Trong phòng riêng không chỉ có bàn ăn lớn mà còn có sô pha và máy hát. Cả bọn ăn uống xong xuôi ai tám thì tám, hát hò thì hát; đám trẻ vừa nhốn nháo vừa ồn ào, náo nhiệt ngất trời.

Hát xong một bài, La Hạo nói nhỏ bảo mình phải về, xe của mẹ đã tới dưới lầu rồi.

Cậu đã phải năn nỉ hết lời suốt mấy hôm, mẹ cậu cũng chỉ cho phép cậu được chơi hai tiếng đồng hồ thôi.

Hạ Chiêu nhìn quanh quất, không thấy Tả Nhuế đâu thì bảo:
  • “Ừ, để chút nữa tớ nói với Nhuế cho. Tớ dẫn cậu xuống vậy, sẵn chào hỏi dì luôn.”
Bên ngoài rất lạnh, Hạ Chiêu tiễn La Hạo lên xe mẹ rồi nhanh chân chạy bước nhỏ vào trong. Cậu lấy điện thoại vừa chơi vừa chầm chậm lên cầu thang. Giờ này thì khách khứa cũng về gần hết cả, chỉ còn lại phòng các cậu là còn đang hăng say cười đùa.

Có một khúc rẽ ở giữa cầu thang gỗ chuyển hướng sang một bên khác hoàn tòa, chắc là có ý mới xây thế đi. Hạ Chiêu không biết tại sao mình đi tới đó lại dừng, nhưng cậu đã dừng lại một lúc.

Chỉ trong cái một lúc đó, cậu nghe thấy giọng của Tả Nhuế:
  • “…Lần đầu tiên tớ thích một người như thế này. Tớ cứ có cảm giác nếu như mình không nói, chúng ta sẽ cứ mãi như vậy thôi. Dịch Thời, cậu có bao giờ nghĩ đến việc có bạn gái không?”
Hạ Chiêu trượt tay, suýt chút nữa điện thoại muốn rớt trên cầu thang.

Chuyện gì thế này?

Cậu không thể nhìn thấy được ai từ phía này, nhưng dù cho tiếng trong phòng riêng có ồn ào tới mức nào, cậu vẫn nghe được rõ ràng chút run run rất khẽ trong giọng nói của Tả Nhuế.

Nhỏ rất thấp thỏm, Hạ Chiêu cũng vậy.

Hạ Chiêu gần như nín thở đợi Dịch Thời trả lời.

Sau vài giây im lặng, cậu nghe Dịch Thời nói:
  • “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”