Bật Mí

Chương 52




“Tại tớ sợ nếu mà tớ nói là mình đun thì cậu chả dám uống đó chứ.” – Hạ Chiêu giải thích khô queo.

Dịch Thời liếc cậu ấy một cái, không nói gì mà đi thẳng luôn vào phòng.

Tính cả cái hôm Hạ Chiêu bị ốm, đây là lần thứ hai Dịch Thời bước vào phòng cậu ấy.

Số lần Hạ Chiêu vào nhà Dịch Thời đã đếm không xuể. Giờ đổi lại thì cậu thấy hơi bồn chồn khó hiểu.

Cậu lướt nhìn chăn mền chưa gấp nhăn nhúm, trên giá sách có quyển sách khổ nhỏ cậu để đại lên đó. Trên chiếc bàn con sát mép giường có cả lego với mấy khối chơi xếp gỗ dở hồi năm ngoái.

Căn phòng không lớn lắm hơi bừa bộn, biết vậy cậu đã thu dọn một chút rồi.

Dịch Thời nhìn lướt qua, hỏi:

– “Tôi ngồi ở đâu?”

“Ngồi trên giường ấy.” – Hạ Chiêu đáp.

Dịch Thời sẵn tiện cầm sbt Lý trên bàn cậu rồi ngồi xuống mép giường lật lật sách:

– “Bắt đầu từ câu này?”

Cơ bản là Hạ Chiêu nào có thấy cậu ấy đang chỉ câu nào, đành gật gật theo phản xạ:

– “Được.”

Cậu chống chân một phát trượt cái ghế xoay lại gần Dịch Thời.

Mùi hương trên người Dịch Thời nhẹ len lỏi vào đầu mũi cậu, chắc là mùi sữa tắm, nó thoang thoảng hương rất thơm.

Không biết là mùi gì nhỉ. Hạ Chiêu sờ nhẹ đầu mũi mình.

Dịch Thời lấy bút vẽ vào nháp một hình đơn giản. Cậu ấy cúi đầu, mái tóc hơi rối, chiếc áo len bản rộng cổ tròn khoét hơi sâu lấp ló đường xương đòn xinh đẹp.

Hạ Chiêu không nghe nổi chữ nào Dịch Thời nói những gì sau đó. Ánh mắt cậu lia từ hàng mi dài, sống mũi cao cao, đến cặp môi mỏng có màu rất nhạt của Dịch Thời. Cậu không dám nhìn chằm chằm vào môi cậu ấy quá lâu nên dời xuống bàn tay của Dịch Thời. Bàn tay ấy xương xương mà rất đẹp.

Bàn tay ấy trong trí nhớ không hề mềm mại, hơi lành lạnh. Nhưng được cái là chúng thật ấm áp vào đêm sao băng ngày hôm đó.

“Cậu đang nhìn gì đấy?” – Dịch Thời gõ bút lên nháp.

Bấy giờ Hạ Chiêu mới hốt hoảng hồi hồn. Vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của Dịch Thời.

Chắc vì cậu trông bối rối quá, gương mặt lạnh băng của Dịch Thời dịu đi chút:

– “Chưa hiểu à?”

“Ừa, chưa có hiểu.” – Hạ Chiêu cúi đầu và dời mắt đi, không dám nhìn cậu ấy nữa.

“Tôi nói lại lần nữa vậy.” – Dịch Thời vẽ lại hình khác và nói chậm lại – “Không hiểu chỗ nào thì nói.”

Hạ Chiêu gật đầu.

Dịch Thời lặp lại không chỉ nói chậm hơn mà còn nói đến đâu dừng lại đến đó. Cậu hỏi một cách tưởng chừng không kiên nhẫn thực chất rất là kiên nhẫn:

– “Chỗ này có hiểu không?”

Hạ Chiêu hơi xấu hổ, Dịch Thời tốt với cậu quá chừng. Bận nguyên ngày, chả có thì giờ để mà thở mà còn dành thời gian kèm cặp cậu tận tâm đến vậy. Trong khi đó cậu lại lo ra nghĩ ngợi linh tinh.

Không hay gì cả.

Dịch Thời biết tỏng cậu đang mất tập trung nên chỉ phân tích mỗi câu này:

– “Bao giờ cậu cần hiểu những câu khác thì cứ hỏi tôi.”

Thế này là tính về đó hả? Hạ Chiêu chớp mắt.

Nhưng Dịch Thời không hề động đậy. Cậu nhìn Hạ Chiêu và hỏi một cách chậm rãi:

– “Dạo này cậu gặp chuyện gì sao?”

Cuộc thi sắp đến gần, đúng là tuần này cậu rất bận, thời gian lên lớp đã ít mà với Hạ Chiêu càng ít hơn. Nhưng mà cậu mang máng thấy hình như Hạ Chiêu khang khác.

Khó mà nói rõ được, nếu không muốn nói là trở nên sầu muộn.

Bảo là muốn tu thân dưỡng tính, thực chất thì, có phần là mặt ủ mày chau hơn, ít bông đùa hẳn. Trên lớp cũng không còn bấm điện thoại nhăng nhít nữa.

Lâu rồi cũng không đăng lên Khoảnh Khắc nữa.

Tối hôm qua, lúc Khương Lâm nhắn hỏi bài qua WeChat sẵn nói chuyện đi ăn khuya với tụi Hà Đại Tiên. Nói một hồi vẫn chưa nhắc gì đến Hạ Chiêu, cậu không khỏi hỏi một câu:

Hạ Chiêu không đi sao?

Hạ Chiêu thích các cuộc vui, thích tụ tập bạn bè chơi bời các kiểu, nhất là kéo cả đám đi ăn chung.

Khương Lâm:

Không nhen, hổm rày anh tui hơi bị siêng luôn, chăm chỉ học hành dữ lắm.

Siêng năng học hành, hay chỉ là cái cớ?

Dịch Thời không rõ ràng, hỏi Khương Lâm cũng không biết. Chỉ có bản thân Hạ Chiêu là rõ mà thôi.

Suy cho cùng, nếu như cậu chưa từng bước lên sân thượng, hay lên gác mái, có những thứ mà Hạ Chiêu có lẽ cả đời không chủ động nói cho bất kỳ ai. Cậu ấy sẽ chọn cách im lặng vượt qua nỗi buồn một mình. Cho tới tận khi mình gặm nhấm xong xuôi hết, hoặc cho nó qua đi như không, hoặc dứt khoát không hề nhắc đến nữa.

Thoạt trông Hạ Chiêu vẫn cởi mở ung dung như mọi ngày, mà phần lớn thời gian đúng là cậu ấy như vậy thật. Nhưng cậu ấy giỏi che giấu cảm xúc thật lẫn biết cách giả vờ thản nhiên. May thay, cậu ấy vẫn còn nhỏ và chưa lớn hết, đôi lúc yếu lòng vẫn lộ ra vẻ bực bội và dễ bị tổn thương. Tuy nhiên không có ai giữ lại cả, nó cũng tan đi mất.

Suy nghĩ đầu tiên của cậu là, liệu có khi nào ở nơi nào đó cậu không nhìn thấy Hạ Chiêu đã gặp chuyện gì rồi không?

“Hả?” – Hạ Chiêu hơi thắc mắc – “Làm gì có chứ. Tớ có thể gặp chuyện gì được.”

Dịch Thời nhìn cậu ấy dăm giây, tới khi thật sự không nhìn ra bất cứ khác nào mới vỗ đầu một phát:

– “Không có thì tốt.”

“Việc lớn duy nhất là kỳ thi giữa kỳ mà.” – Hạ Chiêu nghiêm túc ngẫm lại.

“Áp lực lắm sao?” – Dịch Thời nhíu mày nhẹ.

“Vẫn ổn, có điều tớ muốn thi cho tốt chút.” – Hạ Chiêu không muốn nói nhiều về việc này, chuyển đề tài một cách tự nhiên – “À mà, có phải Bướm em cũng học chung lớp chuyên đề với cậu không?”

Dịch Thời:

– “Bướm em?”

Hạ Chiêu nhắc cho:

– “Từ Mộng Phàm ấy. Tụi mình từng đi ăn BBQ chung rồi đó, cậu quên rồi à?”

Dịch Thời:

– “Tôi không nhớ. Nhưng đúng là có một bạn nữ tên Từ Mộng Phàm trong đội tuyển.”

Nói là đội tuyển chứ thực ra chưa tới 10 người. Trừ cậu với một bạn nữ tên là Từ Mộng Phàm là lớp 11 ra thì những người còn lại đều là lớp 12 hết, nên cậu chỉ nhớ được mỗi bạn nữ này.

Hạ Chiêu:

– “Chính nhỏ. Bạn cùng lớp hồi cấp II của tớ đó. Thành tích cũng đỉnh lắm, hồi THạ ChiêuS đứng hàng cấp thánh nữa là, tớ nghe nói nhỏ cũng đậu nữa. Trâu bò hết sức.”

Dịch Thời:

– “Cũng được.”

Hạ Chiêu:

– “Cái gì được?”

Dịch Thời:

– “Thành tích.”

“Oh…” – Hạ Chiêu hỏi một cách tinh quái – “Thành tích cỡ Bướm em mới là được trong mắt cậu thôi, thế thì còn tớ thì sao?”

Học sinh kém hạng yếu à?

Dịch Thời rủ mắt nhìn cậu ấy:

– “Cậu… Thế nào cũng được hết.”

Hạ Chiêu không chịu:

– “Như nào cũng được hết là như nào cơ?”

“Cậu có ra sao cũng được hết,” – Dịch Thời chêm thêm – “Muốn học thì học, không muốn thì thôi.”

Không cần phải tự ép mình.

“Bản thân cậu cố gắng thế kia mà bảo tớ không thích học thì thôi à, ý gì đó hả? Sợ tớ đuổi kịp cậu à.” – Hạ Chiêu hấc cằm nói đùa.

Dịch Thời nói không rõ ràng lắm nhưng cậu hiểu ý của cậu ấy. Dịch Thời không lấy con điểm ra đánh giá cậu, cậu ấy muốn mình vui vẻ. Nhưng cậu cứ cố tình hiểu sai đấy thì thế nào.

“Cậu không cần đuổi theo. Tôi ở đây.” – Dịch Thời nói với giọng thật thấp.

Như có cọng lông vũ quét nhẹ vào trái tim ngưa ngứa, nhưng chẳng bao lâu sau đã nghe Dịch Thời nói nốt câu kế

:- “Điểm cậu như vầy có đuổi cũng không kịp.”

Hạ Chiêu:

– “…”

Làm người ai có ai lại nói thế không?

“Sao cậu không phải ba tớ nhỉ. Chưa biết chừng nào thì ba tớ mới nói với tớ giống cậu được nữa.” – Hạ Chiêu quay ghế.

Dịch Thời:

– “…”

“Sau giờ truy bài tối tôi có thời gian.” – sau một hồi im lặng, Dịch Thời nói.

“Cậu nói cậu có là có à, tổ trưởng khối có cho phép không?” – Hạ Chiêu nói.

Hai hôm trước cậu lên văn phòng thì nghe tổ trưởng khối với ông Chu đang nói chuyện với nhau về học sinh đặc biệt như Dịch Thời cần nhiều thời gian tự do hơn. Chẳng hạn như có vài chương trình học đối với cậu ấy mà nói chỉ đáng phí phạm thời gian các loại.

Sống bao nhiêu năm trên đời thành phần pro nhất mà Hạ Chiêu biết là lmt, thứ cún chuyên gia trong lớp chả buồn nghe giảng mà ra thi vẫn điểm cao; nhưng có bá hơn nữa thì cũng chỉ nằm trong việc thi cử. Trong khi đó có vẻ như Dịch Thời còn bá hơn, không chỉ bá cái kiểu điểm thi cao chót vót thôi đâu. Chứ không thì tổ trưởng khối đã không vui mừng đến vậy rồi.

Hạ Chiêu không biết gì về cuộc thi cả, rời khỏi văn phòng thì nhắn WeChat hỏi lmt, chú có thi Toán-Lý-Hóa không? Chú có vào bán kết không?

Lmt nhắn lại:

Thi cái mốc xì. Thi cái này còn khó hơn cả thi đại học nữa, vả lại ít nhất cũng phải học hết chương trình lớp 11 mới đi thi được chứ?

Dịch Thời còn chưa luôn.

Hạ Chiêu:

Chú là thiên tài tự phong mà?

Lmt:

Thế giới bao la, tôi là thiên tài trong số những người bình thường, người bình thường nhất trong số thiên tài cơ.

Hạ Chiêu:

Dịch Thời với Bướm em đậu bán kết môn Lý đó.

Lmt:

Bướm em đỉnh đó giờ mà, càng lúc càng bá lên.

Hạ Chiêu:

Sao chú thấy Dịch Thời không bất ngờ gì hết vậy?

Lmt:

Cậu ta là tên súc vật, dở dân như chú chắc không hiểu đâu. Nói vầy đi, cậu ta chắc chắn là một trong các thủ khoa dự bị thi đại học cao đẳng năm tụi mình luôn đó. Mấy thầy cô bên Dự bị tụi tôi ai cũng biết trường số 6 mấy chú phát hiện báu vật hết.

Mặc dù lmt hay chém gió hơi mạnh nhưng không đưa mồm đi xa đâu.

Thủ khoa dự bị thi đại học ư? Thủ khoa thi đại học?

Hạ Chiêu chỉ mới thấy cụm từ này trên báo chí nhà sách thôi. Cậu biết Dịch Thời giỏi đấy nhưng không biết cậu ấy giỏi đến thế. Nếu như Dịch Thời lấy được giải Nhất, cậu có nên xuất bản quyển sách kiểu “Tháng ngày tôi  ngồi cùng bàn với thủ khoa thi đại học”, “Thủ khoa thi đại học sống tầng trên nhà tôi” không ta?

Căn tầng trên đem đi quảng cáo thành vị trí đắc địa được nè. Nhà mà thủ khoa đại học từng ở, đảm bảo là các quý vị phụ huynh lại chẳng tranh nhau thuê cho con ôn luyện.

Cơ mà dễ bị Dịch Thời thủ tiêu trước khi làm lắm.

“Không cần đến tổ trưởng khối cho phép đâu.” – Dịch Thời nói như chẳng hề gì.

Bộ mấy vị cao thủ này đua nhau nổi loạn à. Lâm Mậu Tu cúp học yêu sớm, Dịch Thời tuy không cúp không yêu sớm nhưng không thể nói là vâng lời thầy cô răm rắp. Lúc tổ trưởng khối nói về Dịch Thời với ông Chu, thay vì tự hào thì bó tay lẫn hơi tức giận là nhiều. Giống như thể Dịch Thời là cục đá cứng đầu cứng cổ nặng nhẹ không xi nhê vậy.

Đúng thật, dễ mà Dịch Thời nói là nói thẳng với tổ trưởng khối luôn lắm.

“Tsk, tsk, tsk.” Hạ Chiêu cảm thán mấy bận.

“Muộn rồi, tôi về đây.” – Dịch Thời đứng lên – “Cậu cũng nghỉ sớm đi.”

“Đi thong thả không tiễn nhé.” – Hạ Chiêu quay ghế xoay về lại bàn học.

Nào ngờ, Dịch Thời vừa mở cửa thì va phải Lâm Bội Linh mang 2 ly nước trái cây mới vắt đi vào, thế là đổ ra hết người Dịch Thời.

“Ôi xin lỗi xin lỗi.” – Lâm Bội Linh luôn miệng nói xin lỗi.

“Không sao ạ. Lau chút là được.” – Dịch Thời đỡ Lâm Bội Linh lại ngay lúc mình va phải dì.

Hạ Chiêu nghe tiếng thì quay lại, thấy vệt ố vàng trên chiếc áo trắng tinh của Dịch Thời cũng như nước dây ra khắp sàn:

– “Úi.”

“Ướt hết cả rồi. Tiểu Chiêu ơi, con đi lấy bộ nào đưa cho Tiểu Dịch thay đi con…” – Lâm Bội Linh tự giác khép cửa phòng lại – “Mấy đứa khoan hẵng ra, để dì lấy cây lau lau chỗ cửa đã.”

Hạ Chiêu và Dịch Thời nhìn nhau mấy giây, sau đó mới kéo hộc bàn lấy một bịch khăn ướt ra bỏ lên bàn:

– “Lau cái đi nè.”

Cậu đứng dậy đi về phía tủ đồ, chọn cái áo len màu đen cũng cổ tròn hao hao cái Dịch Thời đang mặc:

– “Cậu thấy cái này…”

Hạ Chiêu vừa quay sang, nói được nửa thì bay đi đâu hết chỉ biết nhìn Dịch Thời trân trối, gần như quên cả chớp mắt.

Dịch Thời cởi luôn bội đồ ở nhà hở cổ duy nhất trên người, đang lau nước dính trên người bằng khăn ướt. Cậu ấy cao gầy có khung xương cao to, vừa rất gầy mà lại không mảnh mai với lườn rõ nét, nhưng không phải kiểu quá khổ. Khung xương của tuổi mới lớn mang nét đẹp rất riêng bên dưới tầng cơ bắp vừa căng vừa nét.

Hạ Chiêu thấy họng mình hơi khô, vô thức nuốt nước bọt.

Dịch Thời không thể nào không phát hiện, phần thân lõa thể bị nhìn trắng trợn như vậy. Cậu lạnh mặt rút áo len trên tay Hạ Chiêu đi.

Dịch Thời mặc áo vào chỉ mất vài giây, che đi nửa thân trên trần.

Hạ Chiêu thích mặc đồ rộng. Tuy là Dịch Thời cao hơn cậu nhưng cậu ấy mặc áo vẫn vừa.

Hạ Chiêu lưu luyến rời mắt, huýt sáo một cái rồi hỏi như đúng rồi:

– “Sao cậu ít vận động mà vẫn có cơ bụng?”

“Ai nói tôi ít vận động.” – Dịch Thời hỏi ngược lại.

“Cậu lén tập thể hình sau lưng tớ hồi nào đấy?” – Hạ Chiêu hỏi.

Từ lúc quen Dịch Thời đến giờ cậu chưa từng thấy cậu ấy tập luyện bao giờ cả.

“Sáng và tối.” – Dịch Thời đáp gọn lỏn.

Hạ Chiêu nghía cơ bắp sau lớp áo của cậu ấy:

– “Ồ…”

Dịch Thời như không đỡ nổi cái nhìn tưởng như lơ đãng mà lại ‘thèm khát’ của cậu thế là mở cửa đi luôn không chào tạm biệt.

“Tiểu Dịch, để dì giặt bộ này cho con hơ. Dì không biết nó có giặt sạch nổi không…”

“Không cần, cám ơn.”

Lâm Bội Linh lau sàn xong và đang lau lại bằng nùi giẻ khô thì thấy Dịch Thời bước ra:

– “Tiểu Dịch phải đang giận không con? Nó thích bộ ấy lắm sao? Ngày mai con hỏi bộ ấy là bộ nào rồi mẹ mua lại cho bạn ấy đi.”

“Cậu ấy giận thật, dưng mà không phải mẹ mà là con cơ.” – Hạ Chiêu thẳng thắn.

“Con làm gì người ta?” – Lâm Bội Linh hơi bất ngờ.

“Con làm gì người ta được. Cậu ấy kèm con mấy lần vẫn không vào nên giận thôi.” – Hạ Chiêu cứ thế mà bịa.

Lâm Bội Linh tin răm rắp không nghi ngờ:

– “Sao con ngốc quá vậy… Cho ăn gì thì bổ não đây ta.”

Hạ Chiêu:

– “Chắc hết cứu nổi rồi mẹ ơi.”

Hạ Chiêu xoay bút, không bao lâu sau cậu sờ bụng mình rồi còn giở áo lên nghía một phát.

Thực chất thì cậu cũng có cơ bụng mờ mờ mà, dưng mà không được múi nào ra múi đó như Dịch Thời thôi.

Giải được nửa câu, cậu ra thẳng phòng Trương Giang Dương đang cắm tai nghe chơi game.

“Chú mày có múi không?” – Hạ Chiêu vỗ bàn.

Trương Giang Dương khó hiểu nhìn cậu ấy một cái, nhưng vẫn giở áo lên, có phần như tự hào lắm:

– “Tất nhiên là có chứ.”

Đúng là có mấy cục thật.

Cơ mà không đẹp như của Dịch Thời.

Tàm tạm đi.

Hạ Chiêu nhân cơ hội sờ một cái, cưng cứng, thấy cũng thường thường. Sau đó cậu buông giọng thất vọng:

– “Thường quá.”

Múi bụng của Dịch Thời dòm sờ đã lắm, chắc sờ còn đã hơn.

Trương Giang Dương có nguyên một dấu chấm hỏi trên đầu:

– “Học nhiều quá lú rồi à?” 

“Đang học môn Sinh nghiên cứu cơ thể con người xíu ấy mà.” – Hạ Chiêu nói bừa.

Không biết bạn game của Trương Giang Dương hỏi cái gì mà cậu nghe Trương Giang Dương nói lúc mở cửa:

– “Không phải đâu. Anh tao đang học Sinh học nghiên cứu cơ thể con người đấy.”

Hạ Chiêu nghĩ, thằng em trai này ngố ghê á, mình nói gì cũng tin.

Phải chi Dịch Thời cũng dễ lừa như vậy thì hay biết mấy.