Bật Mí

Chương 50




Để chúc mừng Hạ Chiêu mạnh khỏe về trường, các giáo viên bộ môn đã nhiệt thành gửi lời hỏi thăm kèm tài liệu.

Hạ Chiêu tâm như tro tàn gấp tài liệu lại. Lớp trưởng Tả Nhuế đang đứng trên bục thông báo tin tốt, thứ Hai thứ Ba tuần sau thi giữa kỳ, sau khi thi thì đi chơi thu mà chơi thu về là đến hội thao.

Như vậy có nghĩa, tuần sau không cần phải đi học chi sất.

Cả lớp ùa lên hò reo nhao nhao ầm ĩ.

Hạ Chiêu lắc đầu, cất giọng suy ngẫm mà hỏi:

– “Tại sao có quá nhiều thứ cản lại tớ siêng năng vậy ta? Từ khi tớ quyết định tập trung phấn đấu học hành là cứ bị bao nhiêu là thứ làm phân tâm thôi, kế hoạch của tớ hết cái này tới cái kia. Nó y như là tớ đang cày ải ấy, phải qua một cửa khoai khoai mới được học. Tớ yêu học hành mà, tớ không muốn chơi bời đâu.”

“Mang tính chất tự nguyện, không nhất thiết phải đi.” – Dịch Thời nói.

“Không có được, không có được. Sao mà tớ có thể chơi lạc loài thế chứ?” – Hạ Chiêu nói – “Không hề là xì tai của tớ đâu nhé.”

Đùa à, mấy hoạt động ngoại khóa như vậy sao lại không tham gia?

Cậu đang giả bộ làm giá xíu thôi.

Tả Nhuế bước xuống bục và đi thẳng xuống chỗ Hạ Chiêu cầm tờ đăng ký theo:

– “Hạ Chiêu, nhảy cao?”

[hezhao-tiaogao]

Hạ Chiêu nói yoyo:

– “Vần ghê.”

“Đừng có tào lao nữa nghiêm túc xíu coi. Có nhảy hay là không?” – Lớp 11B3 thích thể thao đấy nhưng tham gia thì không. Cứ có kỳ thao nào là cũng phải “ép” tham gia mới chịu, Tả Nhuế muốn bó tay nhẹ luôn:

– “Như năm ngoái ha. Hạ Chiêu, nhảy cao; Khương Lâm, chạy 200m; La Hạo, cử tạ. OK không?”

Khương Lâm:

– “Năm ngoái tui thi 200m đứng thứ nhất từ dưới lên, tui còn 200m chi?”

La Hạo:

– “Năm ngoái tui thi cử tạ đứng thứ nhì từ dưới lên, tui còn cử tạ chi?”

Hạ Chiêu:

– “Năm ngoái tui thi nhảy cao đứng nhì, tui còn nhảy cao chi?”

Tả Nhuế mặc xác họ, viết tên mỗi đứa vào mỗi hạng mục thi đấu trên tờ đăng ký rồi nhìn sang Dịch Thời:

– “Dịch Thời, cậu có muốn tham gia không. Cậu xem thử…”

Tả Nhuế đặt danh sách môn thi đấu lên giữa bàn Hạ Chiêu với Dịch Thời.

“Sao cậu ấy thì được chọn mà tớ bị ép phải tham gia hả? Sao vip lại được đãi ngộ đặc biệt vậy?”

“Đúng đó, sao anh Dịch là vip nên được đãi ngộ đặc biệt thế?” Khương Lâm cười hùa, cố tình dài giọng lại còn mờ ám – “Lớp trưởng à, có phải bà…”

Hà Sùng Sơn tình cờ đi lại báo danh thì ù quao:

– “Gì đấy gì đấy, mị nghe mùi gì đó à nghen.”

Tả Nhuế nhìn thoáng qua Dịch Thời một cái, vừa có chút xấu hổ vừa lúng túng, thế là nổi sùng:

– “Rồi rút cuộc mấy ông có báo hay không đây hả!”

“Tả Nhuế mắc cỡ  tai đỏ hết lên rồi kìa. Mấy cậu đừng chọc bả nữa.” – La Hạo trêu.

“Hả?” – Lưu Hiểu Vân đi WC ngay khi vừa hết tiết, mới bước vào đã nghe La Hạo nói vậy thì đi tới – “Sao Tả Tả lại đỏ mặt?”

“Không có, không có! Không có gì hết! Bó tay với mấy ông luôn.” – Tả Nhuế thẹn quá hóa giận.

Rõ ràng người khơi mào chọc ghẹo là Hạ Chiêu, nhưng khi cậu liếc thấy Tả Nhuế đỏ tai thật thì lại thấy trong lòng nao nao.

“Chắc khùng.” – cuối cùng Dịch Thời cũng cất một câu, là nói cho Hạ Chiêu.

Mọi người trong lớp rất năng nổ và thích quậy thích giỡn nhưng đồng thời cũng khá là khép nép, chỉ có Hạ Chiêu là dám lấy cậu ra làm trò đùa. Mấy đứa khác thấy vậy cũng hay ồn ào theo chân cậu ấy.

“Anh Dịch à, cậu bị nhiễm Chiêu Nhi bị lây luôn câu cửa miệng của nó rồi.” – Hà Sùng Sơn chộp cây bút trên bàn Hạ Chiêu rồi điền tên mình vào ô 400m lẫn 3000m nam trong tờ đăng ký.

Hạ Chiêu hay chêm mấy câu “Điên quá”, “Quá điên” khi nói, mọi người cũng quen. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên Dịch Thời nói như thế này.

“Anh mình gieo rắc cho nhiều người quá. Bữa trước tui cãi nhau với má còn lỡ miệng mẹ điên à, thế là bị má cầm chổi vụt cho. Không ngờ luôn đó, đến anh Dịch băng thanh ngọc khiết cũng dính nốt.”

Bị nhiễm…

Hà Sùng Sơn chỉ nói vậy tí thôi, nhưng Hạ Chiêu thấy mí mắt mình giựt giựt luôn.

“Tớ thấy Dịch Thời 1500m được đó,” – Hạ Chiêu chen mồm kéo câu chuyện về – “Bữa trước trong trận bóng rổ ấy thì cậu ấy có thể lực tốt nhất đám đó. 1500m là dễ.”

Cứ mỗi lần có hoạt động thể thao là ít có đứa nào chịu đăng ký chạy cự ly dài lắm. Hạ Chiêu chỉ cố tình trêu Dịch Thời xíu nhẹ thôi, ai ngờ Dịch Thời nhìn lướt qua tờ đăng ký, có vẻ như đang cân nhắc một cách nghiêm túc:

– “Hội thao vào ngày nào?”

“Thứ Sáu với thứ Bảy.”

Dịch Thời:

– “Hai ngày hôm đó tôi phải học đi học bồi dưỡng.”

“Học bồi dưỡng? Bồi dưỡng gì?” – Hạ Chiêu thắc mắc nhẹ.

“Ừ nhỉ, Hạ Chiêu tuần trước cậu không đi học nên chưa biết. Anh Dịch qua hết vòng sơ khảo cả 3 môn Toán-Lý-Hóa nên vào đội tuyển. Sau đó mấy thầy cô bồi dưỡng riêng cho họ để thi tiếp vòng bán kết. Hội trâu bò 3 môn đó.” La Hạo cảm thán.

Trên cơ bản thì Trung học số 6 chưa có học sinh thi giải nào có giải cấp Thành Phố/Tỉnh cả, không như bên Dự bị. Họ đủ chuẩn để được xếp vào một trong số các trường THPT chuyên tốt nhất quốc gia, có mở các lớp tiên tiến để thi đấu các giải. Trong khi đó bên mình thì không quá hứng thú với chuyện thi đấu, chỉ có các kỳ thi đấu theo nguyện vọng trong thời gian truy bài cũng như rèn luyện  kỹ năng tư duy mà thôi, tham gia theo hình thức tự nguyện. Tới nỗi mà trong các cuộc thi Toán-Lý-Hóa, theo mặc định là cả lớp phân ban A tham gia hết; và các giáo viên cũng sẽ khuyến khích các học sinh có thứ hạng cao ở các lớp phân ban B tham gia, tuy nhiên chỉ số ít học sinh đậu vòng sơ khảo thôi. Thông thường thì khi có kết quả vòng sơ khảo, và số ít trong đó được vào bán kết sẽ tạm thời được đưa vào một nhóm nhỏ bồi dưỡng, các giáo viên ngoài bồi dưỡng còn động viên hỗ trợ các học sinh.

Kết quả thi có trong lúc Hạ Chiêu nghỉ ốm, Dịch Thời không đề cập đến cho nên hiển nhiên là Hạ Chiêu không thể biết được.

Không thể nói rõ là do Dịch Thời không thể tham gia hội thao được, hay vì cậu không biết gì về chuyện Dịch Thời tham gia thi tuyển, hoặc cả hai. Tâm trạng của Hạ Chiêu chợt có chút hụt hẫng.

Nói chứ, hội thao trường khá là vui.

Cậu nhảy cao cũng khá cừ.

Dịch Thời chưa được xem cậu chơi nhảy cao nữa.

Thì ra các thầy cô hay gọi Dịch Thời lên là vì chuyện thi tuyển sao, cậu chưa từng hỏi cho nên đến bây giờ Dịch Thời chưa từng đề cập đến. Thậm chí đến tin tốt rằng cậu ấy đã đậu vòng sơ khảo thi tuyển, cậu ấy chẳng nói cho mình hay câu nào.

Thậm chí, cậu còn chẳng biết Dịch Thời tham gia vòng sơ khảo lúc nào nữa.

Sao có thể trách cậu được, cậu hoàn toàn không hay biết gì về cuộc thi hết mà. Sao mà hỏi?

Nhưng mà, lý do gì để Dịch Thời nói cho cậu chứ?

Nghĩ ngợi linh tinh hồi lâu, cái cảm giác hụt hẫng trong lòng của Hạ Chiêu càng thêm tế nhị.

Nếu là La Hạo hoặc là Khương Lâm hay bất cứ ai trong lớp, cậu đã nói toẹt ra “Chúc mừng nhé đỉnh dữ ta ngộ không biết đó” luôn rồi. Nhưng cậu lại không nói nổi nên lời với Dịch Thời.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp học ồn như cái chợ dần lắng đi, mọi người lục tục về chỗ.

“Mới là vòng sơ khảo. Cậu đang bị sốt, tôi về thì quên mất.”

Phải mất vài giây Hạ Chiêu mới phản ứng lại, Dịch Thời đang giải thích với cậu.

Dịch Thời nhìn ra rồi.

Thình lình trong đầu cậu nhảy ra nguyên hàng chữ to đùng, bị đánh úp cho đơ nhẹ.

Tự nhiên thấy hơi hoảng lạ, Hạ Chiêu vô thức quay đi, Dịch Thời đang nhìn cậu. Cậu ấy có xương mày góc cạnh với cặp mắt đen láy, sâu thẳm và sắc bén. Có lẽ là vì nhận ra Hạ Chiêu đang không yên lòng, rất nhanh, Dịch Thời hạ mắt xuống, lông mi cậu ấy rất dài che đi ánh mắt.

Khương Lâm ngồi trước với La Hạo ngồi cạnh cậu ấy vẫn còn đang tiếp tục thì thà thì thào nói cười vui vẻ, không hề phát hiện tâm trạng cậu thay đổi. Nhưng Dịch Thời thì có, cho nên mới giải thích với cậu.

Hạ Chiêu nghĩ, mình quá rõ hay là do Dịch Thời quá nhạy cảm?

Cậu ấy thấy hết sao?

Cậu ấy biết hết sao?

Cậu ấy đã biết gì rồi?

“Cậu thích Tả Nhuế à?” – một hồi im lặng, Hạ Chiêu bỗng hỏi.

Lớp trở nên im lặng hơn so với vào giờ ra chơi, nhưng vẫn rì rà rì rầm làm việc riêng.

Lưu Hiểu Vân đang hỏi bạn cùng bàn soi môi mình có đậm quá lộ liễu quá không; Khương Lâm và La Hạo đang bàn nhau bên lớp A có những ai vào lớp bồi dưỡng; Hà Sùng Sơn thì ngồi ở xa hơn, đang vứt cái gì đó cho Ngô Tranh;… Hạ Chiêu thấy và nghe hết những gì họ nói và làm. Nhưng ngay cái lúc vừa hỏi câu ấy xong, cậu vẫn cảm giác như thể chung quanh mình im ắng, yên tĩnh đến độ cậu nghe thấy cả nhịp đập trái tim mình.

Tựa hồ mọi thứ trở nên im lặng, tất cả đang đợi câu trả lời của Dịch Thời.

“Cái gì?” – Dịch Thời hơi bất ngờ.

“Rõ ràng cậu có nghe.” – Hạ Chiêu nói.

Sau một lúc, Dịch Thời:

– “Không thích.”

Hạ Chiêu nắm chặt cái nắp bút trên tay:

– “Với kinh nghiệm người từng trải, chắc nhỏ thinh thích cậu đấy.”

Dịch Thời nhíu mày một thoáng:

– “Từng trải?”

Hạ Chiêu chỉ ừ một tiếng thật khẽ, không nói nữa.

Hạ Chiêu và Tả Nhuế từng học chung lớp trước khi chia khối tự nhiên và xã hội. Tả Nhuế luôn phóng khoáng, chơi được với cả nam lẫn nữ. Hôm nay Hạ Chiêu chỉ đùa đùa vậy thôi, không có ngờ nhỏ lại xấu hổ.

Hạ Chiêu đã quen biết nhỏ được thời gian dài, đùa giỡn với nhau cũng chẳng e dè gì, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhỏ như vậy.

Trước từng có một cô nàng gửi thư tình tỏ tình với Hạ Chiêu, điệu bộ y như đúc nhỏ.

Nhất định là Tả Nhuế phải lòng Dịch Thời.

Nói thật, Tả Nhuế thích Dịch Thời thì liên can gì đến cậu đâu? Cậu không có lý do gì để lắm mồm cả.

Con trai con gái ở tuổi này sinh lòng rung động với khác phái là một chuyện rất bình thường. Huống hồ Dịch Thời lại giỏi giang như vậy, được cảm nắng cũng hết sức hiển nhiên.

Hạ Chiêu không thích bao đồng chuyện người ta, càng không thích đưa mồm đi xa sau lưng người khác. Thay vì nói cậu tôn trọng cái nhìn và lựa chọn của người khác, cậu tôn trọng cảm xúc của họ mới đúng.

Tình yêu là quyền của tất cả mọi vật sống, chẳng phân độ tuổi. Những tâm tư tình cảm rung động trong khó đoán ấy vốn dĩ chả cần bất cứ ai định nghĩa một cách lý trí cả, càng không cần ai tọc mạch.

Cậu không nên nói cho Dịch Thời mới phải, cậu không kìm được.

May thay, cậu đã kìm được không nói ra những xúc động lo âu nổi lên vô cớ.

“Nhỏ thích cậu.”

“Đừng tới gần nhỏ như vậy.”

“Đừng cho nhỏ cơ hội.”

“Đừng thích nhỏ.”

Nhưng song song đó, trái tim như treo trên dây trời xui đất khiến đáp xuống đất, Dịch Thời không nhạy cảm đến vậy, còn hơi chậm chạp trong phương diện này.

Dù là Liễu Hồi hay Tả Nhuế, dường như Dịch Thời không cảm nhận thấy tình cảm của các cậu ấy. Hoặc đúng hơn là, không phải là không thấy mà là cậu ấy không để tâm.

Dịch Thời hẳn là không có vấn đề gì trong việc nắm bắt cảm xúc mà chẳng qua cậu ấy không đi sâu vào những ai hay những việc mà cậu ấy cho là không đáng. Hạ Chiêu nghi có khi tới bây giờ cậu ấy còn chưa nhớ hết tên tuổi mặt mũi cả lớp nữa.

Ngày đó, ý định cố tình nhờ cậu ấy dẫn đường đến sports city của Liễu Hồi rõ ràng như vậy, cậu ấy lại bảo mình không hề nghĩ tới việc đó.

Có thứ gì cậu ấy quan tâm để mà nghĩ tới?

Vật lý? Toán học? Hóa học? Cuộc thi?

Nghĩ vậy, Hạ Chiêu cảm thấy sao mà buồn cười, tự nhiên cái vui lên lại.

“Cậu có nghĩ mình phải xem toán với hóa như nờ y để có động lực học không?” – Trong giờ học, Hạ Chiêu bỗng hỏi.

Giáo viên anh đang giảng về ngữ pháp, Dịch Thời chăm chú nhìn lên màn hình chiếu suốt nửa tiết không hề nhúc nhích miếng nào, chả biết có nghe hay không nữa.

Dịch Thời mặt không thay đổi ngó cậu một cái, trông có phần hết nói:

- “Cậu nghĩ gì trong đầu vậy?”

Vầy chắc đang không tập trung nghe giảng rồi, Hạ Chiêu nghĩ. Cậu nói nhỏ vậy mà Dịch Thời đã nhanh chóng đáp lời rồi.

Hạ Chiêu đã nhiều lần thấy vẻ nghiêm túc của Dịch Thời, những lúc ấy vô cùng tập trung và còn tự động ngăn cách với thế giới bên ngoài, cùng lắm hỏi thêm câu “cái gì”, “cậu vừa nói gì” thôi.

“Tớ đang nghĩ, trời lạnh vầy, không biết dàn mướp của bà Mã trên sân thượng có lớn nổi không.” – Hạ Chiêu nói.

Dịch Thời nhìn lại cậu lần nữa, cậu ấy từ hết nói sang ngạc nhiên.

Qua hồi lâu, Dịch Thời mới thấp giọng nói:

- “Trùm nilon có thể giữ ấm.”

Hạ Chiêu gật đầu một cái:

- “Tối nay tớ về nhắc bà Mã.”

Dịch Thời:

- “Chắc bà có biết.”

Hạ Chiêu:

- “Ừ nhỉ, bà ấy giỏi mà, trồng cây rau nhỏ mát tay thế kia.”

Cũng giống như cuộc đối thoại về mướp và cá diếc, nó ngẫu nhiên mà chẳng có chủ đề gì, cùng kết thúc một cách đột ngột.

“Cậu làm sai câu 3 rồi.” Im lặng một lúc, Dịch Thời nhắc.

Hạ Chiêu đang lén làm hóa lập tức kiểm lại câu 3, sẵn bảo:

- “Cậu ngó trộm tớ làm bài làm chi?”

“Không có nhìn trộm.” – Dịch Thời nói – “Tình cờ tôi thấy.”

“Xạo ke, tình cờ thấy mà biết tớ làm sai à?” – Hạ Chiêu nói.

“Không xạo.” – Dịch Thời nói với giọng rất thấp.

Hạ Chiêu tính lại. Đúng thật, tính sai thay đổi nồng độ chất rồi.

“Cậu thật sự không học mỹ thuật nữa?” – Lại im lặng một lúc, Dịch Thời bỗng hỏi tiếp.

Hạ Chiêu khựng lại đầu bút:

- “Tớ làm sai nhiều lắm à?”

Sao Dịch Thời mới xem cậu làm hóa một lúc thôi mà đã khuyên cậu tiếp tục đi theo mỹ thuật vậy?

Trong mắt Dịch Thời cậu hết cứu nổi đến như vậy luôn rồi ư?

“Không phải,” – Dịch Thời chêm thêm – “Về cơ bản là đúng hết.”

“Làm tớ hết hồn à. Phải rồi, chuyện đó thì sao cơ?” – Hạ Chiêu làm tiếp câu khác.

“Không phải là cậu thích vẽ sao?” – Dịch Thời nói.

“Đương nhiên là vẽ vời thì vui và thú vị hơn làm hóa rồi, nhưng đã là người thì sao có thể chọn đam mê mãi được.” – Hạ Chiêu nói.

Sau một hồi lặng im, Dịch Thời thấp giọng hỏi:

- “Nếu không kể đến kinh tế?”

Chắc tại tiết Anh chán lắm nên Dịch Thời mới chủ động nói chủ đề này với cậu đây.

“Tớ vẽ vời cũng không phải là quá xuất sắc, thường thường thôi. Tớ có đi cũng chả mất mát gì cho giới mỹ thuật cả.” – Hạ Chiêu ngẫm nghĩ, nói – “Tớ suy nghĩ rồi, vốn là thành tích của tớ không đến nỗi là tệ, cố gắng xíu vẫn đủ sức vào được trường kha khá mà không nhờ vào mỹ thuật mà. Tớ xem hội họa như một sở thích được vậy, không nhất thiết phải kiếm cơm nhờ nó.”

Sao có thể không kể đến kinh tế được?

Một bữa học trong phòng vẽ tốn tới mấy trăm (hơn 350k), hiện tại Hạ Chiêu học một tuần 2 buổi vào ngày chủ nhật, học phí không hẳn là quá nhiều. Nếu như cậu tính theo trường nghệ thuật và một lòng theo đuổi đam mê của bản thân kể ra khó khăn không thấp đâu. Giả sử, từ học kỳ kế về sau thì một tuần ít nhất cũng phải 5 buổi học luyện thi, thi thử,… Tính ra cũng tốn một khoản kha khá.

Phí sinh hoạt mỗi tháng Hạ Văn Ngạn chu cấp là phải có rồi, Hạ Chiêu không muốn lại ngửa tay xin thêm tiền Hạ Văn Ngạn cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình hiện tại. Từ bỏ mỹ thuật là cách tốt nhất để cậu tiết kiệm chi phí chi tiêu.

Ít nhiều thì vẫn có chút không cam lòng, nhưng đã quyết thì phải làm. Rắc rối lớn nhất là thuyết phục Hạ Văn Ngạn và những người kia.

Nguyên nhân lớn nhất Hạ Chiêu quyết tâm chăm chỉ học hành là bởi vì cậu muốn đạt được thành tích thật tốt, Hạ Văn Ngạn với họ không bắt bẻ và không nói này kia được nữa.

“Ừm.” – Dịch Thời đáp, như chấp nhận cách giải thích này của cậu – “Nếu cậu cần tiền có thể mượn tôi.”

Hạ Chiêu:

- “Thôi khỏi. Tớ có mượn cũng không trả nổi đâu.”

Dịch Thời:

- “Trả tiền thuê trước hạn.”

“Hay là tớ bán luôn căn nhà cho cậu ha?” – Hạ Chiêu đùa.

“Cậu chịu?” – Dịch Thời hỏi.

“Chịu chứ. Kiểu nào tụi mình vẫn lầu trên lầu dưới thôi.” – Hạ Chiêu nói nhẹ tênh, tay đang viết phương trình hóa cũng không tự chủ mà dừng lại, đợi câu trả lời của Dịch Thời.

Nhưng trước khi cậu kịp đợi Dịch Thời trả lời, tiếng chuông hết giờ vang lên.

Ngay lúc Hạ Chiêu cho rằng Dịch Thời không lên tiếng nữa, cậu nghe Dịch Thời bảo:

- “Để sau đi.”