Hạ Chiêu phút chốc ngơ ngác.
Không phải là cậu có ý kiến với việc bà lão ngủ lại, mà Trương Giang Dương ngủ phòng cậu, bà ngủ phòng Trương Giang Dương, vậy còn cậu thì sao?
Chiếc xe dừng lại thật êm, ngay khi Dịch Thời toan mở cửa xe ra thì Hạ Chiêu đã kéo cậu lại, chắp tay đáng thương mà:
– “Anh Dịch nhân hậu, Bồ Tát sống ơi, giúp người giúp tới chốn, đưa Phật đưa đến Tây. Tối nay cho tớ ở nhờ một đêm đi.”
Dịch Thời dừng lại một lúc:
– “Được.”
Một cách thẳng thừng đơn giản, thậm chí không hỏi nguyên nhân.
Nếu như Dịch Thời mà hỏi thì Hạ Chiêu chưa chắc đã trả lời thật lòng, nhưng cậu ấy không hỏi thì cậu lại càng muốn nói.
Cả hai bước vào đợi thang máy, Hạ Chiêu nói:
– “Tớ mới được nhắn là bà nội Trương Giang Dương muốn ngủ lại. Thật ra thì tớ ngủ chung với Trương Giang Dương cũng được nhưng vì tớ đã bảo là mình sang nhà nội nên giờ mà quay về chen nhau căn phòng với Trương Giang Dương thì kỳ lắm.”
Dịch Thời không tỏ vẻ gì:
– “Ừ.”
Hạ Chiêu bị sặc, trong lòng thoáng lên nỗi nghi vấn, lạ vậy ta, sao mình lại hay lắm mồm với cái tên Dịch Thời trái tim băng giá và thiếu lòng thấu cảm này thế nhỉ?
Rõ ràng Mập hiểu lòng người mới đi được guốc trong bụng cậu mà.
Nhắc tới Mập, không biết hôm nay Mập đang làm gì nhỉ.
Nghỉ lễ Quốc khánh mới qua một ngày thôi mà Hạ Chiêu cảm thấy như cách cả đời rồi vậy.
Hạ Chiêu nhắn ngay cho La Hạo:
Bố mẹ cậu đi du lịch rồi hở?
Mập nhắn lại rất nhanh:
Đi rồi, tính nói cậu nè. Mai tớ qua nhà cậu hơ?
Hạ Chiêu:
Lên tầng 7 kiếm tớ này, bần tăng đang tá túc chỗ thí chủ Dịch Thời rồi.
Mập:
Tại sao?
Coi nè, như vầy mới đúng là quan tâm đến bạn bè nè.
Thấy Hạ Chiêu hất hàm khích mình, Dịch Thời vừa nhìn sang, chưa kịp hỏi han gì thì Hạ Chiêu đã hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục gõ chữ.
Dịch Thời:
– “…”
Hạ Chiêu:
Một câu thôi, bà nội của Trương Giang Dương đang ở đây…
Mập:
Bà ấy thì làm sao vậy? Bà lão hiền từ đáng mến mà nhỉ? Không lẽ còn đuổi cậu đi hay sao.
Hạ Chiêu sực nhớ mình chưa kể với La Hạo chuyện nhà Trương Giang Dương.
Từ đó đến giờ La Hạo luôn sống trong tình thương của mẹ, La Quế Lan bao giờ cũng sẽ tự loại bỏ những thứ mà dì ấy cho là không tích cực, không có lợi cho sự phát triển của cậu ấy, việc học hành là quan trọng nhất và không cần quan tâm đến cái khác. Cuộc đời La Hạo giản đơn đơn thuần, kể cả khi cậu ấy bước vào tuổi trưởng thành thì, theo một cách nào đó, vẫn như một đứa trẻ, có phần ngây ngô không hiểu sự đời gian nan. Cậu ấy chưa bao giờ gặp một bà lão chanh chua, cho rằng tất cả những người già dãi dầm sương gió ai cũng tốt bụng hiền từ, như một lẽ đương nhiên.
Hạ Chiêu nói qua loa:
Chuyện dài lắm, bà muốn ngủ lại qua đêm, mà dù sao thì tớ cũng đã giả vờ qua nhà ông bà nội, đang trốn ở chỗ Dịch Thời nè.
Mập:
Hiểu ùi, đã ghi nhận. Đảm bảo không hé mồm.
Hạ Chiêu:
Đáng tin cậy
Mập:
Mai tớ mang bánh quy nhà làm của mẹ tớ sang cho, ngon lắm.
Hạ Chiêu:
Mẹ cậu biết làm đồ ăn không tốt sức khỏe như này à?
Mập:
Mẹ nói tớ ăn ba thứ đồ hàng quán còn không bằng ăn bách bích quy dinh dưỡng của mẹ
Hạ Chiêu:
Bánh quy dinh dưỡng á? Đồ ăn gì cứ thêm “dinh dưỡng” vô là hết ngon được nửa rồi. Mà nói chứ sao đồ ăn dinh dưỡng không làm ngon ngon chút được vậy?
Mập:
Chắc sợ bị ăn nhiều bị tuyệt chủng
Hạ Chiêu:
Chí lý, Darwin mà nghe cũng phải likey cho cậu
Mập:
Ở nhà chán quá đi, lên trường vui hơn
Hạ Chiêu:
Chịp, cậu bị trường học tẩy não lâu quá giờ được ngày nghỉ sung sướng còn không chịu luôn rồi đó hả
Mập:
Tự dưng không lên trường tớ thấy trống vắng quá
Hạ Chiêu:
Anh bạn trẻ à cậu lật mặt hơi bị giỏi đó hen? Cậu còn nhớ tháng trước giả bệnh hại tớ đi đường xa mang bài tập đến cho cậu không hả?
Mập:
Ahihi không có tớ là cậu đã không gặp anh Dịch rồi. Nghĩ thử coi, cậu tình cờ được gặp bạn cùng bàn tương lai đó thôi.
Hạ Chiêu vui vui:
Eh hóa ra tớ đi lòng vòng cả dặm còn phải cảm ơn cậu đây à?
“Thay dép đi.” Dịch Thời đứng ở cửa yêu cầu.
“Rồi rồi, tớ có phải không thay đâu. Đợi xí tớ thay.” Hạ Chiêu cầm điện thoại không ngẩng lên.
“Sợ cậu nhắn say sưa quá quên.” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu lấy dép mình hay đi trong tủ giày:
– “Không quên đâu, lòng yêu sạch sẽ và ngăn nắp nó ăn trong xương trong gen tớ mà. Đúng rồi, Mập nói mai qua chỗ tụi mình chơi, có cả bánh bích quy với cả Búa Tạ đi chung nữa.
“Cậu đang nhắn tin với La Hạo à?”- Dịch Thời hỏi.
“Ừa, cậu biết nó nói gì không? Nó nói nghỉ lễ chán quá muốn đi học. Trong khi mới đó còn giả bệnh nghỉ ở nhà, cái hôm mà tớ gặp cậu là đi đưa bài tập cho nó đó.” – Hạ Chiêu nói rồi thấy vui – “Hồi đó nó là mầm non triển vọng của lớp đó, mấy thầy cô nghe tin nó nghỉ ốm, sợ không theo kịp bài học nên ai nấy cuống quýt cộng nhiệt tình soạn sẵn cho nó bài tập trong lớp đó. Thế là nó sợ tới nỗi nói với mẹ là mình khỏi ốm, mà mẹ nó nào phải kiểu người dễ lừa gì cho cam. Mẹ cậu ấy tra hỏi thì phát hiện nó giả ốm rất nặng, suýt thì xảy ra thảm án bạo lực gia đình rồi.”
Dịch Thời mở tủ lạnh ra:
– “Chắc cậu ấy không phải muốn đi học mà là muốn có bạn chơi thôi. Chỉ có nước khoáng thôi, uống không?”
“Hông, tớ muốn uống Nước Tròn Xoe Vui Vẻ thôi!” Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời hỏi:
– “Cái gì?”
“Nước Tròn Xoe Vui Vẻ,” Hạ Chiêu phổ cập khái niệm như đúng rồi – “Nghệ danh của coca đó.”
“Không có.” – Dịch Thời lạnh lùng đóng tủ lạnh.
Không có thì thôi.
Với lại chưa từng nghĩ là có.
Hạ Chiêu ngồi phịch xuống sô pha:
– “Mai tụi mình làm gì đây nhờ, Cục Du lịch có nhắn tin cho mình đó, cậu có nhận được chưa? Bên đó bảo là các khu du lịch thắng cảnh trong thành phố quá đông du khách, đề nghị người dân hạn chế đi lại. Một công dân gương mẫu như tớ thì chắc chắn phải nhường lại cho các vị khách du lịch rồi, nhưng mà ở trong nhà cả ngày thì cũng không được.”
Dịch Thời:
– “Thấy rồi.”
Hạ Chiêu nhìn Dịch Thời một cái, nói một hơi mà cái chính là có nhận được chưa á hả? Dịch Thời có đang nghe cậu nói không vậy ta? Sao cậu ấy lúc nào cũng đáp gọn lỏn vậy?
Dịch Thời hỏi:
– “Sao đấy?”
“Không có gì.” – Hạ Chiêu nói.
Cái cảm giác kỳ kỳ ấy lại tới nữa, tính tình của Dịch Thời là như vầy mà, lạnh lùng và ít nói, có phải mới ngày một ngày hai đâu.
Sao mình cứ mong đợi điều gì đó ở Dịch Thời thế nhỉ?
Mong đợi điều gì?
Mong rằng Dịch Thời nói thêm vài lời với cậu? Mong Dịch Thời đáp lại cậu vừa kiên nhẫn vừa có lòng? Có lẽ thế, có lẽ là không.
Chút suy nghĩ chủ quan ấy thoáng qua như một tia sáng.
Dịch Thời uống nước xong đi tắm, Hạ Chiêu dựa sô pha không nghĩ nữa, chơi ván game.
Dịch Thời tắm xong bước ra thì Hạ Chiêu cũng vừa xong một ván.
“Tớ không có pajamas, không có quần áo sạch, không có gì hết.” – Hạ Chiêu nhìn về phía chủ nhân căn nhà.
“Tự đi lấy trong tủ quần áo.” – Dịch Thời nói.
“Ờm, với tớ cũng không có sịp.” – Hạ Chiêu bổ sung.
“Trong ngăn kéo dưới cùng tủ đồ có cái mới.” – Dịch Thời mặc quần thể thao trong nhà với áo thun rộng rãi, tóc cậu chưa khô trên mái hơi rối. Lúc đi ngang qua Hạ Chiêu thoang thoảng mùi hương, không biết là sữa tắm hay dầu gội đầu, tuy nhạt mà cũng khá thơm.
Hạ Chiêu tự giác đi vào phòng Dịch Thời, căn phòng không có gì thay đổi, vẫn là này đồ đạc, này nội thất trước đây cậu từng ở. Nhưng nó không còn là phòng cậu nữa, nó ngập tràn hơi sống của Dịch Thời.
Tủ quần áo Dịch Thời chia ra mỗi công dụng, đồng phục, quần áo bình thường hay mặc, đồ mặc ở nhà,… vừa nhìn đã thấy ngay. Hạ Chiêu lấy xuống cái quần thể thao với áo thun bên ngăn đồ mặc ở nhà một cách tự nhiên, rồi với cả chiếc sịp mới trong ngăn kéo dưới cùng tủ.
Trong phòng tắm còn vương lại hơi ẩm mong mỏng, trên gương cũng mờ hơi nước. Hạ Chiêu bước vào phòng tắm mà chưa bay hết mùi sữa tắm, nhưng không thơm như mùi trên người Dịch Thời.
Chắc mùi trong phòng tắm nồng quá mà mùi của Dịch Thời thì thoang thoảng nên mới thế nhỉ?
Giống cậu ấy vậy, lúc nào cũng nhàn nhạt.
Hạ Chiêu vừa ra khỏi phòng tắm thì va phải Dịch Thời đang bước ra khỏi phòng, đuôi tóc cậu ấy còn đọng nước nhỏ giọt. Trên áo thun bị ẩm vài chỗ, nhìn là thấy ngay, không biết có phải do nước nóng không nhưng đôi mắt cậu ấy sáng long lanh, kèm theo hơi ẩm ấm áp sau khi tắm.
Dịch Thời dời mắt đi, quay người vào phòng, lúc trở ra thì cầm thêm chiếc khăn lông sạch rồi trực tiếp trùm lên đầu Hạ Chiêu.
“Lau tóc đi.” – Dịch Thời nói – “Nhiễu ra thảm đấy.”
“Oh.” – Hạ Chiêu dài giọng, lau lau tóc mấy cái bằng khăn – “Có máy sấy tóc không, tớ muốn sấy tóc.”
“Trong ngăn tủ dưới lavabo trong nhà tắm.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu gật đầu, không nhúc nhích gì, mà Dịch Thời đứng trước cửa phòng cũng không động đậy.
Cửa phòng khép hờ làm hơi lạnh từ máy lạnh lọt ra bên ngoài, Hạ Chiêu phát hiện Dịch Thời đã tắt máy lạnh và còn tắt đèn phòng khách nữa, chỉ để lại ngọn đèn nho nhỏ.
“Cậu định đi ngủ hở?” – Hạ Chiêu hỏi.
“Cậu định ra phòng khách à?” – Dịch Thời hỏi lại.
“Không, tớ chơi điện thoại thì ở đâu cũng được.” – Hạ Chiêu nói rồi quay đi, vào phòng tắm tìm máy sấy tóc sấy sấy một lúc.
Khi Hạ Chiêu vào phòng, Dịch Thời đang ngồi vào bàn kế bên cửa sổ viết thoăn thoắt. Sô pha một người trong phòng êm cực, ngồi xuống là lún cả người luôn, thành ra Hạ Chiêu không ngồi chơi game được. Cậu tự giác ngồi lên giường, bắt chéo chân ngồi dựa tường, thoải mái rồi bật game trên điện thoại lên chơi:
– “Cậu đang viết gì đó?”
“Bài tập nghỉ lễ.” – Dịch Thời nói.
“Làm bài tập nghỉ lễ làm gì, chơi game phải hơn không?” – Hạ Chiêu nói.
“Tôi chưa làm xong phần bài tập hôm nay.” – Dịch Thời không nhìn lên, không hề bị dính câu.
Hạ Chiêu nghĩ, chắc hồi bé Dịch Thời ngoan ngoãn dễ thương lắm, cái kiểu cho ẻm 3 cục kẹo rồi dặn mỗi lần chỉ được ăn một cục thì ẻm sẽ bỏ túi rồi hẹn thời gian ăn kẹo ấy.
Cậu cũng không ngại làm mụ phù thủy đi dụ con nít đâu:
– “Hôm nay mới ngày đầu được nghỉ mà, chơi xíu thôi.”
Dịch Thời nhẹ nhàng nói:
– “Chơi cả chiều rồi.”
“Tớ, Búa Ta, Mập với Hà Đại Tiên thành một team rồi, 4 thiếu 1, còn thiếu cậu nữa thôi đó. Chơi đi mà.” – Hạ Chiêu tiếp tục dụ khị.
Dịch Thời dừng viết, cuối cùng cũng quay qua nhìn cậu ấy một cái nhưng không hề bị lay động mà mất kiên nhẫn thấy rõ:
– “Cậu đi mà chơi.”
Ý bảo, đừng làm phiền tôi nữa.
Hạ Chiêu hứ một tiếng:
– “Rồi thôi, cậu làm bài đi. Con đợi bố gánh bài tập.”
Dịch Thời:
– “…”
Nhưng Hạ Chiêu cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ chốc chốc nói vài lời với đồng đội thôi.
Dịch Thời làm xong một đề thì tranh thủ ngó qua, Hạ Chiêu cắm tai nghe dán mắt nhìn màn hình, nghiến răng nghiến lợi chém giết.
Đến khi Dịch Thời làm xong một mặt đề thứ hai thì chợt cảm thấy im ắng quá, hình như đã một lúc rồi mà Hạ Chiêu chưa nói năng gì.
Quay đầu sang thì thấy Hạ Chiêu đã nằm nghiêng ra giường ngủ.
Hạ Chiêu đẹp trai khôi ngô ưa nhìn, giữa hàng mi đôi mày mang theo hơi thở tuổi trẻ đầy sức sống. Nhưng cậu có nét rất riêng ở những biểu cảm rất nhỏ của mình. Đa phần cậu ấy lúc nào cũng cười, tuy vậy vẫn có những biểu cảm cực nhỏ, cho thấy cảm xúc thật sự, tăng phần sinh động, toát lên năng lượng láu lỉnh.
Lúc này cậu ấy đang ngủ thật yên bình, mái tóc mềm mại xõa trên trán, chỉ còn cánh mũi nhẹ nhấp nhô theo từng hơi thở của mình, trông hệt như một con búp bê sứ vô tư và sống động vậy.
Bà ngoại của Dịch Thời thích trừng bày đủ mọi loại đồ chơi trang trí nho nhỏ, từ bạc, pha lê, cốc sứ Anh (English porcelain), búp bê sứ Trung Hoa,… Hồi nhỏ Dịch Thời từng tập đàn violin với những em búp bê mập mập trăng trắng trẻ thơ. Rõ ràng là chúng được khắc một cách tinh tế với những biểu cảm gương mặt sống động, nhưng chúng lúc nào cũng nhìn cậu thật lạnh lùng vô cảm cả.
Dịch Thời rút điện thoại Hạ Chiêu đi đặt lên bàn, kéo tấm chăn bị đè dưới chân lên đắp cho cậu ấy.
Hạ Chiêu nhăn mày một cái, gắng hé ra con mắt rồi chả rõ có thấy người trước mắt là ai không mà nói như đúng rồi:
– “Tớ buồn ngủ quá, ngủ trước hen. Chúc ngủ ngon.”
Dịch Thời chợt nhớ lại buổi chiều ngày hôm ấy cậu gặp Hạ Chiêu giữa những âm thanh ồn ã. Dòng người nườm nượp hối hả như cuốn đi, lục tục người đến kẻ đi, tiếng nói cười hết xa rồi lại gần. Có không ít người nhìn cậu với ánh mắt tò mò phán xét, chỉ có Hạ Chiêu gọi cậu lại.
Khi cậu vừa quay sang thì thấy Hạ Chiêu, đang ngậm kẹo mút, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên với nụ cười mỉm chưa tan.
“Chúc ngủ ngon.” Dịch Thời nói.