Đúng như thông tin mà Hà Sùng Sơn dò la được, mấy hậu bối trẻ nghé mới vào lớp 10/13 ra sân đứa này cao hơn đứa kia. Thể hình các cậu thiếu niên chưa thể nói là vạm vỡ nhưng cũng rắn rỏi xêm xêm, nhìn cơ bắp căng chật ních trên đùi đã đủ thấy sức vóc hơn người của họ rồi.
Hà Sùng Sơn nhìn lướt qua đội hình của đối phương sau đó bình tĩnh chỉ huy:
– “Chốc nữa anh Chiêu nhảy tranh bóng.”
Trước giờ Hạ Chiêu luôn rất dễ tính ở những trường hợp này, gật gật đầu rất sẵn lòng:
– “Ô kê.”
Người tranh bóng bên 10/13 là trung phong cao nhất trong đội, trông cao hơn Hạ Chiêu những nửa cái đầu. Khương Lâm vô thức nhìn về phía Dịch Thời cao hơn, lúc huấn luyện đã chọn Dịch Thời tranh bóng mà. Nhưng Dịch Thời nghe theo sắp xếp thì quay người đi thẳng vào sân bóng luôn.
Khương Lâm hỏi nhỏ:
– “Không phải anh Dịch hở?”
Hà Sùng Sơn vỗ vỗ vai cậu ấy:
– “Yên tâm, tên nhóc kia nhảy không bằng anh Chiêu đâu. Anh Dịch với anh Chiêu chơi chung ổn và còn hỗ trợ được nữa.”
Đúng như cậu ấy nói, mặc dù trung phong cao hơn và đô con hơn Hạ Chiêu nhưng có lợi thế là bao. Quả bóng được tung lên cao, hai người gần như là chạm vào quả bóng cùng lúc nhưng Hạ Chiêu phản ứng nhanh hơn đập bóng về phía đội bạn ngay khi vừa chạm.
Dịch Thời đón bóng với một cú móc, số 5 và số 15 đội bạn lập tức áp sát hai bên. Dịch Thời dẫn bóng cực nhanh mà số 5 cùng số 15 cũng rất nhanh, kèm sít sao như hình với bóng vậy.
Đột nhiên, Dịch Thời dừng lại và chuyền bóng cho Hà Sùng Sơn đang chạy tới hỗ trợ. Hà Sùng Sơn không chút do dự dẫn bóng thẳng về phía rổ, cậu là thành viên của đội tuyển bóng rổ và còn là đối tượng phòng thủ chính của đối thủ. Center (C)[1] và số 15 bên đối thủ đuổi theo cực nhanh, chặt đứt đường bóng của cậu. Hạ Chiêu phối hợp chạy tới vờ đón bóng, Hà Sùng Sơn làm động tác giả quay mình qua C. Không những không chuyền cho Hạ Chiêu mà còn ném mạnh bóng về phía sau. Quả bóng lao đi trên không trung thành một đường cong, lần nữa về tay Dịch Thời, cậu nhảy lấy đà trên vạch 3 điểm và rồi quả bóng vào rổ vang lên thanh thúy.
[1]Center (C) – trung phong là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ và được đánh dấu số 5, thường là những người cao nhất trong đội. Các kỹ năng và nhiệm vụ cần thiết của một trung phong bao gồm: Kích thước, Sức mạnh, Chặn bắn, Rebound, Ném rổ
sốt: bongrotv.net
Lớp 11B3 dẫn trước lấy được 3 điểm, ông Chu dẫn đầu các học sinh hào hứng hô khẩu hiệuLỚP 11B3 LỚP 11B3 LÀ ĐỈNH NHẤT
Hạ Chiêu về sân chạy ngang qua người Dịch Thời thì huýt sáo rồi cười giơ tay. Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái, cũng giơ tay đập tay với cậu ấy.
Sau đó thế trận không dễ dàng như đầu trận nữa, lớp 10/13 lập tức điều chỉnh chiến lược, phòng thủ Dịch Thời chặt hơn.
Hai có điểm mạnh khác nhau: lớp 11B3 chơi đồng đội tốt, nhất là Hà Sùng Sơn và Dịch Thời có tỉ lệ ghi điểm cao với hầu như ném 10 quả vào cả 10. Nhưng rất rõ ràng trừ hai người họ với Hạ Chiêu, những người còn lại ra sân là ai cũng bị đội bạn đè bẹp chiều cao. Lớp 10/13 thuộc khối Thể Thao từ thể hình chiều cao hay thể lực rồi tốc độ lại càng khỏi nói. May thay tuổi trẻ bồng bột hơi nóng nảy, mới hiệp đầu đã phạm quy ba lần.
Nửa hiệp đầu vốn là lớp 11B3 dẫn trước, từ nửa hiệp sau đám học sinh chuyên Thể Dục có cơ hội là thay người, phòng thử cực kỳ chắc chắn. Thế trận có hồi bắt đầu rơi vào giằng co.
Hạ Chiêu chống gối thở gấp:
– “Tụi nó tính vắt khô bọn mình già cả hay gì ấy mà.”
“Đau không?” Đội bạn có bóng, Dịch Thời vừa lúc lùi về cạnh Hạ Chiêu phòng thủ, hỏi một câu.
Lúc Hạ Chiêu nhảy tranh bóng ban nãy bị số 5 thụi khuỷu tay trúng ngực. Số 5 làm không ai thấy, còn không lộ liễu nên trọng tài không bắt được.
Hạ Chiêu không ngờ Dịch Thời lại thấy, đáp:
– “Tất nhiên là đau rồi. May mà xương tớ cứng đó, chắc không bị trật nhỉ.”
“Số mấy?” Dịch Thời hỏi.
Số mấy? Là sao? Số mấy thụi cậu á?
Mắt thấy đối thủ sắp xông tới, Hạ Chiêu không biết có phải cậu ấy hỏi cái đó không nên ngờ vực đáp:
– “Số 5?”
Cũng chả biết Dịch Thời có nghe thấy hay không mà nhanh chóng chạy ngang qua cậu chặn cầu thủ có bóng.
Trận bóng rổ này vận động cực nhiều, Hạ Chiêu không nghĩ dự bị như mình mà phải ở trên sân từ đầu tới cuối, có phần cạn sức thấy rõ. Mắt thấy Dịch Thời cướp được bóng vọt tới dưới rổ, Hà Sùng Sơn chạy tới hỗ trợ. Chưa cần tới mình nên Hạ Chiêu đi loanh quanh ngoài vạch 3 điểm lén nghỉ thở một cái.
Cậu mới giơ bao cổ tay lau lau mồ hôi trên thái dương thì đã nghe thấy trọng tài thổi còi cảnh cáo và ra hiệu phạm quy.
Có vẻ Dịch Thời bị đẩy và bị đâm rồi bị té sau khi thực hiện một cú jump shot[2] vào rổ, số 5 đối đầu trực diện với cậu ấy bị phán phạm quy, phạt 2 lượt ném.
[2]Jump Shot được xem là một trong những kỹ thuật ném bóng rổ cơ bản nhất trong đó cầu thủ thực hiện sẽ ném bóng về phía rổ từ một cú nhảy thẳng đứng. Cú nhảy này được thực hiện bằng một tay, trong đó tay thứ hai giữ bóng đúng vị trí cho đến khi cú ném được thực hiện.
sốt: bongrotv.net
Hà Sùng Sơn dìu Dịch Thời, còn số 5 nhún vai làm vẻ vô tội với đồng đội, có chút bực bội thấy rõ.
Dịch Thời phạt ném 2 quả vào cả 2, lớp 11B3 lần nữa dẫn trước.
Lúc đi ngang qua bên người, Hạ Chiêu không khỏi hỏi câu:
– “Đừng bảo là cậu báo thù cho tớ đó nhá?”
“Tôi mà nhàm vậy à?” Dịch Thời hỏi lại.
Trông thì không giống nhưng hành động thì có đó.
Nhưng Hạ Chiêu mệt lắm rồi, chẳng có sức cũng như không muốn lý sự với cậu ấy trong lúc này, phẩy phẩy tay:
– “Thì thôi.”
Trận đấu đi tới nửa sau hiệp thứ 4, lớp 10/13 dẫn trước 2 điểm. Nói chứ tỉ số không chênh quá lớn, vẫn cứ là mày được bao nhiêu điểm tao giành lại bấy nhiêu.
Nhưng nói theo cách của Trương Giang Dương, thi đấu như này mới tuyệt mới đã. Không chỉ có người trên sân là dốc sức mà chạy như không biết mệt mà người xem trên khán đài cũng như điên hòa mình vào bầu không khí căng thẳng và sôi động ấy.
Cuối cùng, trong tiếng hô hào khản giọng cổ động viên hai bên, lớp 10/13 dẫn trước 2 điểm thắng trận.
Đây chắc chắn là trận bóng rổ chơi mệt nhất mà hăng nhất Hạ Chiêu từng chơi từ lúc mới đẻ tới giờ. Nó nồng nhiệt tới mức không chỉ người chơi mà ngay cả toàn trường cũng nhấc lên cảm xúc mãnh liệt.
So sánh với lớp 10 đối diện sung sướng vui mừng hú hét, lớp 11B3 xuống tinh thần tới đáy thấy rõ. Người chơi ra sân mệt lả tới uể oải ủ rũ, ông Chu với Tả Nhuế một bên liên tục an ủi:
– “Giỏi lắm rồi! Thiệt đó! Tự hào mấy đứa lắm.”
Kiện tướng đắc lực của đội tuyển, Trương Giang Dương xách camera chụp ảnh, đĩnh đạc đứng trong lớp 11B3 bình phẩm:
– “Anh này, Hà Đại Tiên, mọi người chơi đỉnh như chung kết ấy. Tuy thua nhưng vinh quang còn đó mà.”
Hà Sùng Sơn vốn rầu không nói năng gì ngửa đầu uống nước, chợt đặt bình nước khoáng cái bộp xuống đất:
– “Tổ sư bố chúng nó! Tôi là tôi ghét câu tuy thua nhưng vinh quang còn đó nhất trên đời!”
Hạ Chiêu vừa hay đứng ngay bên cạnh, hoảng hồn:
– “Úi trúng mị rồi.”
Hà Sùng Sơn đó giờ tính tình ôn hòa, ít khi có lúc mất kiềm chế cảm xúc như vầy lắm. Trương Giang Dương nắn nắn vai cậu ấy:
– “Rồi mà rồi mà, chơi đã xong rồi thì cứ cho nó qua đi. Cùng lắm thì tôi giúp các ông báo thù.”
Hà Sùng Sơn:
– “Ông biết không, đúng ra là tụi này có thể thắng đó, nếu…”
Trương Giang Dương an ủi:
– “Tôi hiểu mà tôi hiểu mà. Tôi cực kỳ hiểu tâm trạng của ông bây giờ mà.”
Ban đầu Hạ Chiêu cũng có chút rầu rĩ, bị Hà Sùng Sơn hù cho cái lại tốt lên. Cậu đưa mắt nhìn Dịch Thời đang ngồi yên lặng một bên trên bậc thang xi măng uống nước.
Hai chân dạng rộng ra, người hơi khom ra trước, khuỷu tay chống gối, bờ vai gầy nhưng rộng hơi nâng làm quần áo bị kéo nhẹ lên, mồ hôi nhiễu xuống… Hạ Chiêu đã thấy cách đó không xa có vài bạn nữ đỏ mặt lấy điện thoại chụp lén cậu ấy. Dáng ngồi này, để tay như này, khí chất này… Nếu không biết tính Dịch Thời như nào thì Hạ Chiêu thật sự rất nghi ngờ cậu ấy cố tình làm dáng.
Để ý bình nước khoáng trên tay Dịch Thời đã hết veo, Hạ Chiêu tiện tay cầm chai nước khoáng lạnh Trương Giang Dương mua chạm chạm lên mặt Dịch Thời:
– “Nè, đừng sầu như vậy mà. Hôm nay cậu siêu đỉnh luôn, uầy, tuy có hơi xui thôi.”
Dịch Thời nhận nước rồi cầm trên tay, mặt không biểu cảm nói:
– “Tôi ít khi gặp may.”
Hạ Chiêu ngồi xuống cạnh cậu ấy:
– “Tớ chưa nói cậu à, tớ là tớ nói tụi mình mà. Hôm nay cả bọn hơi bị xu thôi. Cậu là ngôi sao may mắn của tụi tớ đó, cậu mà không vào thì trận này biết chơi như thế nào nữa. Có mà ăn hành ngập mồm từ một phía thôi.”
Lặng im một hồi, Dịch Thời toan mở miệng, Hạ Chiêu đã nói như đúng rồi:
– “Cậu không cần phải nói nữa, tớ mệt rồi, an ủi được 1 lần thôi.”
Dịch Thời nhìn cậu ấy, chợt mỉm cười rất nhẹ:
– “Tôi chỉ muốn nói là, chiêu shot của cậu đúng là sẽ bị ăn hành thật.”
Hạ Chiêu chơi trận này ném chừng 7 8 trái nhưng chỉ vào được 2 trái, chưa tới ⅓ nữa.
Hạ Chiêu biện hộ:
– “Tớ chơi hỗ trợ, hỗ trợ giỏi nhất đó hiểu không? Cái trình hỗ trợ của tớ là số một Trung học số 6 đó.”
Dịch Thời gật gật đầu:
– “Ừ rồi.”
Hạ Chiêu khó chịu:
– “Uầy, đừng có vậy chứ, cái gì mà ừ rồi hả? Ừ rồi là sao hả?”
Dịch Thời ngửa đầu uống nước, giả vờ không nghe thấy.
Chẳng biết tự bao giờ, tầng ngăn cách khó hiểu ngại ngùng giữa 2 người dường như dần dà biến mất.
Hạ Chiêu vẫn khó tỉnh như mọi khi, trừ thứ bảy có kiểm tra đột xuất thì ít khi cùng đến trường với Dịch Thời lắm, nhưng tới khi tan học thì như ngầm hiểu mà đi chung về nhà. Thỉnh thoảng Hạ Chiêu sẽ bị thầy cô hay bạn bè gọi đi nên chậm trễ một xíu mà vẫn thấy Dịch Thời ngồi tại chỗ mình cày đề. Tuy không nói ra nhưng Hạ Chiêu biết Dịch Thời đang đợi mình.
Mặc dù Dịch Thời lại từ chối, Hạ Chiêu khăng khăng tiền thuê của Dịch Thời bao gồm cả tiền cơm trưa, bảo Lâm Bội Linh đổi hai khẩu phần ăn của cậu với Trương Giang Dương thành 3 khẩu phần cho 3 người. Ngày nào cũng kéo Dịch Thời ra Sweet Time của Lâm Bội Linh cùng giải quyết bữa trưa với mình. Hồi đầu Dịch Thời có hơi không tự nhiên, nhiều lần thành ra cũng quen, có điều ăn xong vẫn cầm bát đũa đi rửa sạch sẽ. Đôi lúc còn chủ động giúp đỡ đôi chút vào những giờ cao điểm bận túi bụi.
So với Trương Giang Dương sáng không thấy người mà trưa ăn cơm người cũng chả thấy đâu, đôi lúc Hạ Chiêu thấy Dịch Thời trái lại mới giống anh em cậu hơn.
Tuy là người anh em này ở trên lầu.
Không chỉ vậy, Hạ “một mình” Chiêu cuối cùng cũng thấy cái tốt của bạn cùng bàn. Hạ Chiêu trên lớp thả hồn bị gọi đứng lên thì Dịch Thời bình thản viết đáp án vào chỗ trống trên nháp, rồi còn nhắc cậu học môn gì tiếp theo này. Cậu ấy cũng sẽ mặc cậu lục hộc bàn mình tìm bút những khi Hạ Chiêu xoay bút dữ quá hư bút nữa. Khi Hạ Chiêu bị thầy cô lấy ra làm trò đùa hay thị chúng, Dịch Thời cũng cười hùa theo các bạn, có cái đa phần cậu ấy chỉ hơi cong cong khóe môi thôi.
Quan trọng nhất là, trước đây Hạ Chiêu chả nghĩ đến việc làm bài tập mà đi chép bài anh bạn tốt bụng La Hạo luôn, nhưng La Hạo làm bài chậm. Hạ Chiêu thường thường phải đợi trong giờ truy bài tối tới nóng ruột như đốt. Mà giờ có bạn cùng bàn là một người bạn tốt bụng khác, lại còn là người bạn tốt bụng làm bài nhanh nữa.
Mà tất nhiên, cái sự tốt bụng của vị này không bằng La Hạo.
Mỗi lần Hạ Chiêu hỏi Dịch Thời “Cậu làm bài môn bla bla chưa”, Dịch Thời hoặc đáp “Chưa” hoặc đáp “Tự làm”, theo lẽ đương nhiên hẳn Hạ Chiêu sẽ tự giác chộp luôn bài tập để trên bàn cậu ấy ngay sau cái câu “Tự làm” đó. Dịch Thời cũng chưa bao giờ thật sự cản.
Cậu của Dịch Thời lâu lâu sẽ hỏi han tình hình gần đây của Dịch Thời qua WeChat, mỗi lần như vậy còn gửi cho Hạ Chiêu lì xì.
Hạ Chiêu do dự, rồi vẫn chụp màn hình lại lịch sử trò chuyện với Dịch Khiêm gửi cho Dịch Thời.
Mặc dù lần nào cũng đáp gọn Dịch Thời vẫn ổn, nhưng nhiều lần Hạ Chiêu cứ cảm thấy mình như làm gì đó mờ ám sau lưng Dịch Thời vậy.
Hoặc muốn xem phản ứng của Dịch Thời ra sao, Hạ Chiêu không đoán được quan hệ của cậu ấy với Dịch Khiêm ha.
Từ khi Dịch Thời dọn qua có vẻ chưa từng về lại nhà cậu cậu ấy nữa. Chắc không thể nói là quá tốt nhưng qua cách đối thoại với nhau từ lần trước gặp họ thì cũng không đến nỗi tệ.
Hạ Chiêu gõ gõ bàn Dịch Thời, nói qua khẩu hình:
– “Nhìn điện thoại.”
Dịch Thời lấy di động trong ngăn bàn ra xem lướt qua, dường như không quá ngạc nhiên, chẳng hề gì nói:
– “Lì xì cho cậu cứ lấy, đáp đúng sự thật là được.”
Đáp đúng sự thật? Phải đúng mới mức nào cơ?
Hạ Chiêu nói nhỏ:
– “Vậy lỡ đâu sau này cậu hỏi tớ Dịch Thời có yêu sớm không? Thi được hạng mấy? Hay đi chung với nữ sinh nào trong lớp? Lỡ đâu cậu yêu sớm thật hoặc thi rớt tớ cũng phải trả lời thật luôn hả?”
Dịch Thời:
– “Cậu ấy sẽ không hỏi mấy cái đó đâu.”
Hạ Chiêu:
– “Sao không, phụ huynh hay hỏi mấy cái này mà?”
Dịch Thời:
– “Cậu ấy không phải phụ huynh, chỉ là người giám hộ thôi.”
Hạ Chiêu vốn muốn hỏi có gì khác, ngẫm lại thì hình như hơi khác thật.
Hạ Chiêu:
– “Vậy cậu sướng quá còn gì. Bố mẹ ở ở nước ngoài, cậu thì cho muốn gì làm đó, như nuôi thả ấy?”
Nếu là 2 tuần trước nhất định Hạ Chiêu sẽ không nói thế đâu, nhưng chẳng hiểu sao mà gần như là buột miệng thốt ra, nói ra rồi lại hơi hối hận.
May Dịch Thời cũng không để ý mà vẫn cúi đầu làm đề Lý:
– “Bố mẹ về nước cũng không quản.”
Hạ Chiêu xoay bút:
– “Không lẽ đây là sự khác biệt giữa phụ huynh các nước sao?”
Dịch Thời soàn soạt soàn soạt viết công thức như rồng bay phượng múa:
– “Cũng không hẳn.”
Hạ Chiêu phát hiện Dịch Thời rất nghiêm túc nắn từng nét chữ Hán, vừa tới tiếng Anh là ba má đẻ cũng không nhận.
Hạ Chiêu không nhịn nổi:
– “Uầy chữ kiểu này thầy cô nhìn được không đây?”
Dịch Thời hỏi lại:
– “Đơn giản như vậy sao không nhìn được?”
Hạ Chiêu nhất thời cứng họng, qua vài giây mới nói:
– “Nhưng tớ không đọc được, cậu viết đẹp đẹp xíu đi mà.”
Dịch Thời:
– “Tự viết.”
Hạ Chiêu chán chường bảo:
– “Hôm nay tâm trạng tớ không tốt, đừng nên làm Lý thì hơn. Để hôm nào tớ tự làm lại vậy.”
Dịch Thời lạnh nhạt nhìn cậu ấy một cái:
– “Rớt nữa là không cho cậu mượn đâu đấy.”
Vừa dứt lời, cái tay đang xoay tít bút của Hạ Chiêu trật một phát, rớt bút.
Hạ Chiêu khom lưng nhặt bút lên quệt quệt vào tờ giấy nháp, quả nhiên bị tắc mực rồi. Cậu lườm Dịch Thời:
– “Hồi nãy nếu mà cậu không hù tớ thì với trình cao siêu của tớ sao lại bị trật được. Tất là tại cậu hết, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ mới được.”
“Hạ Chiêu, không được nói chuyện riêng trong giờ truy bài tối.” GV Lý ngồi canh trên bục điểm tên.
Hạ Chiêu nói mà chả chớp mắt:
– “Thầy ơi, em hỏi bài Lý bạn Dịch Thời mà ạ.”
GV Lý ồ một tiếng rồi bước xuống bục, thấy hai đứa đúng là đang làm đề Lý thì hài lòng đi một vòng quanh lớp một lượt rồi về lại bục giảng:
– “Có thể hỏi bài nhưng đừng làm ồn, đừng làm ảnh hưởng các bạn khác.”
Hạ Chiêu ngoan ngoãn gật gật đầu, vừa quay đi đã lật mặt ngay:
– “Làm xong chưa? Cho tớ mượn chép với?”
Dịch Thời hừ nhẹ một tiếng như cười nhạo, nhưng vẫn viết nhanh câu cuối rồi đẩy tờ đề sang.
Đến cuối giờ truy bài tối, Khương Lâm quay xuống:
– “Anh ei, có tiệm này mới mở bán súp gà sệt (fish maw chicken soup) này, đi không?”
Hạ Chiêu:
– “Ăn gì?”
Khương Lâm mở di động ra cho cậu xem:
– “Có bào ngư biết múa á, chủ nhà hàng mang bào ngư sống lên cho cậu thưởng thức thiệt đó…”
Hạ Chiêu không hề hứng thú:
– “Tớ không muốn ăn bào ngư múa.”
Khương Lâm:
– “Cũng có phải múa thật đâu, hơi nhúc nhích chứng tỏ nó còn cực kỳ tươi thôi à.”
Hạ Chiêu:
– “Tớ cũng không muốn ăn bào ngư nhúc nhích đâu.”
Khương Lâm lại lướt tìm một nhà hàng khác, nhấn mở clip cho cậu ấy xem:
– “Thế còn chỗ này, BBQ kiểu Nhật, có bạch tuộc lớn nguyên con nướng cực tươi này!”
Hạ Chiêu ngó qua, nhân viên quán trên clip cầm một con bạch tuột lớn liên tục ngọ nguậy đặt lên vỉ mà nướng, sau đó lấy kéo cắt từng khúc thân con bạch tuộc vẫn đang nhúc nhích…
Hạ Chiêu nhìn hết nổi đẩy di động cậu ấy đi:
– “A di đà phật, tớ chỉ muốn ăn thịt sau khi giết lấy thịt thôi. Ăn sống vầy ác quá, nó đang sống mà.”
Khương Lâm không chấp nhận:
– “Kỳ trước cậu ăn tôm sống búng tanh tách sao không thấy ác vậy hả? Mà còn rất vui nữa? Bào ngư với bạch tuộc là sự sống còn tôm thì không à?”
Hạ Chiêu nghĩ nghĩ, liếm liếm môi:
– “Nhưng mà tôm ngon.”
Khương Lâm hết nói nổi, quay đầu hỏi Dịch Thời: – “Anh Dịch ơi, cậu nói coi đi ăn gì đây?”
Dịch Thời đóng sách bài tập lại:
– “Ăn tôm đi.”
Hạ Chiêu giơ tay, hoan hô trong yên lặng.
Khương Lâm cười gượng hùa theo hai tiếng khô queo:
– “Anh Dịch à, cậu không thể thiên vị Hạ Chiêu như vậy được. Nó kén ăn lắm, nghe nó có mà tụi mình mỗi ngày toàn ăn tôm thôi. Chắc cậu còn chưa biết cái tánh Hạ Chiêu rồi, nó là cái thằng dị hợm lắm, thích cái gì là ngày nào cũng ăn. Ăn hoài mà không ngán luôn, đến cái giới hạn nhìn đã chả muốn ăn ấy mới thôi. Sau đó thì tìm cái khác rồi cứ lặp lại như thế.”
Hạ Chiêu:
– “Ái nè nè, Dịch Thời muốn ăn tôm tức là thiên vị tớ, chứ cái gì mà dị hợm hả, cái đó là chung tình hiểu hông?”
Khương Lâm:
– “Chung tình? Có mà cậu tuyệt tình cực ấy? Mới tháng trước còn yêu cá nướng tới chết mà tháng này chả thèm ăn luôn rồi.”
Hạ Chiêu không buồn để ý cậu ấy nữa, quay đầu nhìn về phía La Hạo:
– “Mập à, có đi ăn tôm không?”
La Hạo sờ sờ bụng:
– “Tớ muốn ăn thịt nướng.”
Đúng là chín người mười món muốn ăn.
Hạ Chiêu nhanh chóng quyết luôn:
– “Hôm nay ăn tôm, lần sau ăn thịt nướng, lần sau nữa ăn bào ngư múa chịu chưa? Anh Búa Tạ? Anh Mập? Anh ngồi cùng bàn?”
Khương Lâm nghe một tràng “anh” của cậu ấy mà buồn cười:
– “Vậy ha, để tui đi hỏi tụi Hà Đại Tiên có đi chung luôn không.”
Nhóm đi ăn khuya tập hợp đông đủ thì nhanh chóng tới điểm đến. Khương Lâm nhớ ra:
– “Anh này, Trương Giang Dương có nói chủ nhật này đi hát karaoke không, cậu có đi không?”
Hạ Chiêu:
– “Tớ không đi được, chủ nhật tớ phải đi học vẽ.”
Khương Lâm:
– “Còn anh Dịch thì sao? Có đi không? Có mấy lớp khác đi nữa, có mấy đứa con gái luôn.”
Dịch Thời đáp cực nhanh:
– “Không đi.”
Khương Lâm thất vọng nói:
– “Mấy cậu không đi thì tui cũng không đi vậy, không có gì vui hết.”
La Hạo hỏi:
– “Sao cậu không hỏi tớ?”
Khương Lâm tức giận nói:
– “Chủ nhật mẹ cậu ở nhà mà, cậu có được cho ra ngoài không?”
La Hạo thật thà:
– “Không, nhưng cậu phải bình đẳng, hỏi tớ nữa.”
“Rồi rồi rồi, Mập này, chủ nhật có đi hát karaoke không?” Khương Lâm hỏi.
“Không đi.” La Hạo lạnh nhạt đáp hai từ.
“Thì đó, có ý nghĩa gì đâu?” Khương Lâm hết nói nổi.
Hạ Chiêu chẳng hiểu sao tự dưng lại nhớ tới câu mà Dịch Thời hỏi lại cậu ngày ấy “Tôi mà nhàm vậy à?”, cậu nghiêm túc gật đầu:
– “Công nhận, nhàm, siêu nhàm luôn.”
Dịch Thời kế bên nghe vậy tựa hồ hơi khựng lại, nhưng rồi lại như chưa có gì xảy ra.