5:30 PM là thời gian cao điểm sau khi tan học. Giao thông nườm nượp như dòng lũ cuốn qua mọi nẻo đường, đường cái đông nghịt chật như nêm, xe buýt cứ nhích lên tí là lại dừng như rùa bò, tiếng còi inh ỏi liên hồi dường như chẳng bao giờ kết thúc.
Dịch Thời dịch chân, chỗ ngồi trên xe buýt quá chật chẳng tiện cho chiều cao của cậu tí nào, cậu luồn tay vào tóc vuốt ngược ra sau rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia là các tòa cao ốc san sát nhau và những ngọn núi trập trùng cách đó không xa, lạ lẫm, nhưng hệt như bức tranh mở ra trước mắt đang chờ được khám phá.
Trên xe buýt vừa ồn ào vừa chật cứng, cũng giống như thành phố này được bao quanh bởi dãy núi vậy.
Khó mà nói có ấn tượng gì tốt lành, nhưng nơi này là quê hương mà bà ngoại giữ trong tim, là vùng đất mà bà muốn trở về nhất trước lúc lâm chung.
Lúc trên máy bay nghỉ ngơi không đủ, nhưng cơn say máy bay mãi không dứt, ngủ không nổi, thành thử cậu để đồ lại trong khách sạn rồi đi luôn.
Bây giờ lại có hơi mệt mỏi.
Dịch Thời chống khuỷu tay lên cửa sổ, nhìn thì như gà gật nhưng không hoàn toàn ngủ. Chẳng rõ qua bao lâu, cậu cảm giác xe buýt chạy đi một mạch thông thoáng, rồi dừng lại, có ai đó lên xe và ngồi vào kế cậu. Xe vừa chạy không lâu lại dừng, cửa xe hết mở lại đóng.
Bỗng có tiếng hô vang của nhóc học sinh tiểu học ngồi kế bên cậu:
– Anh Tiểu Chiêu ơi! Anh Tiểu Chiêu ơi!
Cậu mở mắt đúng lúc gặp phải cái đầu sặc sỡ đi tới, chủ nhân cái đầu ngồi vào ghế trống phía trước.
Cái anh Tiểu Chiêu với quả đầu không dưới 5 màu nghiêng đầu sang, Dịch Thời mới thấy rõ người này. Một cậu trai rất trẻ, trông tầm tuổi cậu, gương mặt trắng trẻo thanh tú khá ưa nhìn, mặc cho quả đầu chướng khí mù mịt chẳng coi được thì trông vẫn có sức sống và sạch sẽ khó tả, như thể có ăn mặc ra sao cũng không át được khí chất bẩm sinh của mình.
Bạn trẻ cười bảo:
– Ơ Tiểu Vũ cũng dám đi xe buýt tới trường một mình đấy à?
Giọng nói cũng khá là trong trẻo dễ nghe.
Dịch Thời nhắm mắt.
– Dạ, em lớp 6 rồi mà.
Cô bé tên Tiểu Vũ có vẻ như rất hứng thú bởi quả đầu của cậu ấy, thế là tò mò hỏi:
– Anh ơi, đó là tóc thật hay tóc giả thế ạ?
Cậu trai ra vẻ bí hiểm nói:
– Em đoán xem, đoán đúng có thưởng.
Sự hứng thú của Tiểu Vũ lập tức chuyển sang phần thưởng, bé hào hứng hỏi:
– Thưởng gì thế ạ?
Có âm thanh kéo khóa rất nhỏ, chẳng rõ cậu trai đã tìm thấy thứ gì trong balo mà Tiểu Vũ lại lớn tiếng thốt “Woa”.
Dịch Thời lại mở mắt.
Cậu chàng đối diện quơ quơ hộp bút màu sáp mới tinh, khi cười toe mang hơi thở thiếu niên:
– Đoán nhanh nè.
Tiểu Vũ nhìn chằm chằm lên tóc cậu ấy, ngần ngừ nói:
– Tóc giả ạ?
Cậu trai nhướng mày, nhắc:
– Em có còn muốn quà không đó.
Tiểu Vũ lập tức sửa lời:
– Tóc thật ạ tóc thật ạ.
Cậu trai lập tức nở nụ cười:
– Xin chúc mừng trò Liêu Tiêu Vũ lớp 6 đã đoán đúng và giành được phần thưởng lớn nhất là một hộp bút sáp 24 màu.
Dịch Thời nhìn lướt qua, phát hiện cậu bạn này khi không cười thì trông hiền lành ấm áp, nhưng khi cười lại hơi xinh đẹp quá thể đáng. Đôi mắt ấy màu nâu trong veo, con ngươi hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch như móc câu, sóng mắt lưu chuyển.
Trong đầu Dịch Thời hiện lên câu mới được học, mắt mang hoa đào.
Cô bé mừng rỡ nhận lấy bút màu, lật qua lật lại ngắm nghía:
– Cảm ơn anh Tiểu Chiêu ạ! Anh ơi, sao anh có bút màu sáp vậy?
Cậu trai nói:
– Trường tụi anh tổ chức hoạt động từ thiện vào lễ khai giảng, anh thắng được đó.
Tiểu Vũ lại phấn khích:
– Thắng ạ? Thắng như thế nào ạ?
Dịch Thời tiếp tục nhắm mắt, cô bé kế bên cậu cứ ríu ra ríu rít như bé chim non, hết kể mẹ bé bắt bé học đàn tranh trong khi bé thích vẽ tranh đến mấy bạn nam trong lớp cứ hay giật bím tóc bé đáng ghét thế nào… Gần như chỉ hận sao không thể kể sạch với cậu bạn đối diện vậy.
Đến tận khi xe buýt tới trạm, cậu bạn nhắc cô bé phải xuống bến rồi, cô bé mới tiếc nuối chào tạm biệt:
– Tạm biệt anh Tiểu Chiêu ạ!
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Ui Tiểu Chiêu đó phải không? Cháu đi đâu đây? Aigu tóc cháu làm sao thế này?”
“Bà Đinh ơi, con tới chỗ Mập à nhầm La Hạo ạ. Nó bị cảm nằm nhà, thầy cô tụi con nhờ con mang bài tập tới cho nó, bà ngồi với con này.”
“Không cần không cần, bà đi siêu thị mua đồ ăn thôi, trạm tới là xuống rồi. Tóc con làm sao đấy? Trông không giống học sinh ngoan gì cả.”
“Hì hì trường tụi con tổ chức hoạt động cho lễ khai giảng, con bị đám bạn chơi xấu xịt lên đầu ạ, dễ tẩy lắm, gội cái là sạch ngay ấy mà bà. Bà Đinh ơi thôi đừng nói con nữa, con bị các thầy cô phê bình một trận rồi, này đúng ra là phạt con đi cả quãng để mang bài tập tới cho nó nè.”
“Hahahahaha hình phạt được đấy.”
…
Không lâu sau bà Đặng xuống xe. Vừa yên tĩnh được không lâu thì có giọng nữ ngần ngừ chào hỏi:
– Hạ Chiêu à? Không ngờ tớ gặp cậu ở đây đó, hiếm quá nha.
Dịch Thời mở mắt, cái bạn tên Hạ Chiêu đi tới chỉ mất vài bước rồi dừng lại đứng cạnh một cô nàng bằng tuổi mặc đồng phục, cả hai thầm thì gì đó mà cô bạn nọ cười không dứt.
Tên này là “bướm” xã hội à?
Dịch Thời nhìn chăm chằm hai người họ vài giây, hoặc phải nói là nhìn chăm chăm vào chú “bướm” xã hội vài giây, không thể nói có cảm nghĩ gì mà chỉ là nghĩ tên này chắc được yêu thích từ bé tới lớn lắm đây.
Thái cực hoàn toàn trái ngược với cậu.
Cuối cùng trạm Dịch Thời muốn đến cũng cất thông báo đến nơi.
Bầu trời bên ngoài đã sập tối, những ngọn đèn đường hệt như những chùm hoa nở rộ sáng rực, bông này đến bông kia xen kẽ, vừa rực rỡ vừa bắt mắt.
Sống động làm sao.
Và cũng cực kỳ nóng nữa.
Ngay khi vừa xuống xe bus, Dịch Thời đã cảm nhận cái nóng oi bức phả vào mặt, như tấm mặt nạ vô hình gói người ta lại, khó mà thở nổi.
Cậu mở điện thoại lên tra địa chỉ trên bản đồ.
Cách di chuyển phù hợp là đi bộ, quãng đường cần đi là 1.1km trong 18 phút.
Không xa lắm.
40 phút sau, Dịch Thời nhìn xuống màn hình:
cách di chuyển phù hợp là đi bộ, quãng đường cần đi là 1.6km trong 25 phút.
Cậu đơ mặt tắt màn hình cái phụp.
Cậu đã tra thành phố này trên mạng rồi, đánh giá nhiều nhất chỉ có hai từ – “Mê cung”.
Mê cung này đã hạ cậu đo ván ngay ngày đầu tiên.
“Bạn gì ơi…”
Chợt, có một bàn tay đặt lên vai cậu từ phía sau.
Dịch Thời không thích tiếp xúc da thịt với người khác, chưa hẳn là tránh xa hết mức nhưng nhạy cảm hơn người ta một chút.
Cậu vô thức hạ bên vai xuống để né cái tay kia ra, chau mày quay đầu lại.
Quả nhiên là cánh “bướm” xã hội ban nãy.
Bạn “bướm” xã hội ngậm kẹo mút, có vẻ như cũng bất ngờ trước phản ứng của cậu lắm, thế là đứng hình 2 giây rồi mới nhả cây kẹo mút ra, thở dài:
– Lần đầu tiên tớ thấy ai ngoài đời mà mới đụng thôi đã giãy lên đó, y chang con mèo dưới lầu nhà tớ luôn.
Dịch Thời hỏi:
– Có gì không?
Tông giọng lạnh, lạnh tới nỗi Hạ Chiêu tức thì cảm giác mình thừa hơi, lòng nhiệt tình giúp đỡ người khác cũng nguội đi.
Hạ Chiêu nhét cây kẹo mút lại vào miệng, lúng búng bảo:
– Không có gì, hồi hơn nửa tiếng trước tớ xuống cùng trạm với đằng ấy, thế mà giờ tớ xong chuyện rồi mà đằng ấy còn cầm điện thoại đi lòng vòng nữa, nên là tớ nghĩ có thể đằng ấy cần giúp đỡ.
Từ “giúp đỡ” được nhấn mạnh quá chừng.
Lặng im một hồi, Dịch Thời:
– Xin lỗi.
Đằng ấy cũng xin lỗi cơ à?
Hạ Chiêu nhìn cậu rồi chìa tay ra.
Thấy Dịch Thời vẫn đứng đó chẳng động đậy gì, có vẻ không hiểu ý cậu ấy, thế là hất hất cằm:
– Điện thoại í, để tớ xem đằng ấy tính đi đâu, tớ sống ở đây tận 10 năm lận.
Dịch Thời ấn bật màn hình rồi đưa cho cậu ấy.
Hạ Chiêu ngó qua, ngẫm nghĩ:
– Địa chỉ này quen quen ta… Hình như tớ có biết nó ở đâu… Không xa lắm, để tớ dẫn đằng ấy đi đường tắt, tầm chừng 10 phút là tới thôi à.
Hạ Chiêu đi ở trước, dẫn Dịch Thời xuống bậc thềm, hết quẹo vào hẻm nhỏ lại lên cầu vượt. Cậu ấy vừa đẩy kẹo mút trong mồm thành vòng tròn vừa đắc ý nói:
– Bạn này, nghe tớ đi, ở đây í, xài dẫn đường phế lắm, hỏi đường người ta chỉ cho tốt hơn. Người dân ở đây ai cũng tốt bụng giống tớ hết á.
Anh bạn này chẳng rõ là không biết nên đáp thế nào hay không muốn để ý tới cậu nữa mà không lên tiếng.
Hạ Chiêu nhìn cậu bạn này, trông cậu ta cực kỳ xuất chúng, chiếc mũi cao mắt thì sâu, góc nghiêng mặt hệt như mặt cắt bóng thanh nhã mà lạnh lùng vậy. Giả như mà tóc tai màu mắt cậu ta không phải màu đen thì thật sự Hạ Chiêu phải nghi ngờ cậu ta là người nước ngoài rồi ấy.
Đã trông áp đảo rồi mà lần nào cũng trưng cái mặt lạnh lùng khó gần, nhìn có vênh váo không cơ chứ.
Hạ Chiêu đặt câu hỏi một cách chân thành:
– Bạn nè, từ đó tới giờ chắc đằng ấy hay bị người ta chặn đầu đánh lắm nhỉ?
Cậu bạn ấy cuối cùng cũng lên tiếng:
– Không có.
Rồi rồi, không thì không.
Không thấy mình đang chủ động gợi chuyện làm thân thu hẹp khoảng cách à?
Hạ Chiêu “Xì” một tiếng trong lòng, sao có người mở miệng là tạt cho gáo nước lạnh như này được nhỉ, “pặc” cái bóp chết mầm cây giao tiếp gợi chuyện của người ta luôn.
Sau 3 phút im lặng, Hạ Chiêu ra ý kiến:
– Vậy thì mọi người xung quanh cậu khá thân thiện hiền hòa đó nhỉ.
Anh bạn ấy nhìn qua một cái và vẫn không đáp.
Hạ Chiêu không quan tâm nữa, nghĩ ngợi một cách chậm mà chắc. Đi qua hẻm này, rẽ thêm cái nữa gần đến nơi, sau đó có thể kết thúc chuyến đi vui vẻ này rồi.
Khoan…
Đi qua cái hẻm này, rẽ thêm cái nữa…
Hạ Chiêu chầm chậm mà cứng đờ quay đầu lại, cậu bạn ấy chẳng tỏ vẻ gì, đi đằng sau ở phía bên phải nhưng chậm hơn nửa bước. Hạ Chiêu vốn đã cao so với tuổi mình rồi mà cậu này còn cao hơn cả khúc. Cái bóng hai người ngả xuống kéo dài dưới ánh đèn đường, nhưng bóng cậu ta lại như bóng tối bao trùm lấy mình và cả cái bóng của mình từ sau lên trước vậy.
Hạ Chiêu thấy mát mát sau lưng, cậu nhớ là, địa chỉ này…
Địa điểm cậu ta muốn đến là căn nhà ma.
Hạ Chiêu đã sống ở khu này trước cả khi bố mẹ cậu ly dị, cậu rất thân thuộc nơi đây, kể cả ngôi nhà ma này nữa. Ngôi nhà đã bị bỏ hoang cả mấy năm trời, cửa đóng im lìm tỏa ra bầu không khí hắc ám. Hồi bé cậu đã từng được nghe kể không chỉ một phiên bản các câu chuyện kinh dị về ngôi nhà ma này, đến mức cứ mỗi khi cùng các bạn mình đi ngang qua đó không thể không hiếu kỳ ngó ngang, và lúc nào cũng cảm giác có cặp mắt nào đó đang nhìn qua cửa sổ, lạnh hết cả sống lưng.
Hạ Chiêu tim đập như trống, hai người họ đã vào sâu trong hẻm rồi, cách xa khu dân cư và càng xa với đường cái, yên tĩnh đến mức cậu ấy gần như nghi ngờ mình có phải bước vào ma trận tách biệt với thế giới không nữa.
Cậu không thể không đảo mắt nhìn sang bên, lúc đi ngang qua cột đèn đường thì ánh sáng từ cây đèn đường kế bên hắt xuống ngay anh bạn kia, khiến gương mặt cậu ta hơi trắng toát.
Hạ Chiêu dừng gấp, bật thốt:
– Đờ mờ.
Anh bạn kia có vẻ không hiểu chuyện gì, nhìn qua với ánh mắt chấm hỏi. Nhưng rồi khi cậu ta đi thêm vài bước lên phía trước, ánh sáng bình thường lại, gương mặt cậu ta cũng không còn ma quái nữa.
Con tim Hạ Chiêu về lại với lồng ngực, nhanh chân bước đi.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, cậu ta có bóng nên không thể là ma được.
Thật ra thì cậu ta giống ma cà rồng trên phim hơn là ma cỏ.
Ma cà rồng có bóng không ta? Ma cà rồng có sợ thánh giá không? Chúng còn sợ gì nữa nhỉ? Tỏi? Móng lừa đen?
Hạ Chiêu bay đẩu đầu đâu, cậu ấy chưa kịp tìm ra câu trả lời thì nhà ma đã xuất hiện ngay trước mặt rồi.
Hạ Chiêu hắng giọng, khô khan nói:
– Nơi đằng ấy muốn tìm nè.
Dịch Thời lặng im nhìn ngôi nhà tả tơi cũ kỹ, những khóm hoa xinh đẹp chính tay bà vun trồng có lẽ đã úa tàn từ lâu, chỉ còn lại cỏ dại. Thời gian dài không có người ở hay trông coi, căn nhà nằm im đó lẻ loi như một cụ già không thể hòa nhập với mọi người chung quanh, như con quái vật ngóng trong chủ nhân trở về vậy.
Chẳng qua, chủ nhân nó không thể về được nữa.
Cậu nói một cách chậm rãi:
– Cảm ơn.
Hạ Chiêu:
– Không có gì, không có gì, thế… Tớ đi trước nhé?
Dịch Thời gật đầu:
– Ừ.
Hạ Chiêu đi vài bước thì vòng lại, chỉ đường cái phía trước rồi dặn:
– Sau đó nếu mà đằng ấy muốn đi thì cứ đi từ đây, đằng kia có cái giao lộ dễ bắt taxi lắm.
Nói rồi cũng chẳng đợi cậu trả lời, Hạ Chiêu chạy tuốt. Khi Dịch Thời ngoảnh sang nhìn thì chỉ thấy được vạt áo đồng phục tung bay của cậu trai thoáng hiện nơi đầu ngõ mà thôi.