Bắt Ma Đặc Công

Quyển 4 - Chương 7: Tử khí trầm trầm




Cho đến tám giờ, Lưu đội trưởng mới dẫn mấy thuộc cấp của mình quay trở lại.

Theo như bọn họ báo cáo, đến khoảng năm giờ rưỡi, bọn họ mới rút lui, xung quanh mộ phần của Lưu Thúy Hoa đến lúc đó cũng không có bất kỳ động tĩnh khác thường nào, cả một đêm cũng không phát hiện chuyện gì khả nghi.

Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt một cái, chẳng lẽ cương thi không phải là Lưu Thúy Hoa? Như vậy con cương thi đêm hôm qua đến đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là con Sửu cương thi bị lọt lưới kia? Còn sự kiện con bò chết một cách quỷ dị vào đêm qua nữa, hai người không khỏi có chút lo lắng trong lòng.

Hàn Di và Lữ Minh Dương thở nhẹ ra, thuật lại chuyện con bò chết cho Lưu đội trưởng nghe.

“ Trước mắt bất kể là có độc hay không có độc, thi thể con bò tuyệt đối không để cho thôn dân ăn.” Hàn Di tiếp tục phân công nói,” Mọi người đem thi thể con bò chôn xuống đất... Không, hay là thiêu hủy nó đi. Mặt khác tôi đã lấy một chút tiêu bản, ngài mau phái người chuyển gấp đến cho lão Cao, để lão tiến hành kiểm nghiệm, lão biết phải làm thế nào đấy.”

Lưu đội trưởng vẫn giữ phong thái nhà binh như trước, cất giọng rõ ràng và dứt khoát tiếp nhận công tác.

“ Chúng ta bây giờ lập tức rút lui.” Hàn Di quay đầu nhìn Lữ Minh Dương nói,” Nếu như Lưu Thúy Hoa không phải là cương thi, chúng ta phải lập tức tìm đầu mối khác.”

“ Hàn tiểu thư, trên núi vẫn còn mấy huynh đệ của tôi giám sát ở đó, nếu có chuyện gì, cô có thể trực tiếp điều động bọn họ.” Lưu đội trưởng nói.

Hàn Di mỉm cười nói:” Ừ, mọi người vất vả rồi. Các anh nhanh chóng xử lý thi thể con bò, rồi đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối có thể còn có nhiệm vụ.”

***

Từ Hạ Câu thôn đến Vọng Thủy thôn chỉ là lộ trình chưa tới mười dặm, nhưng nối giữa hai thôn toàn là đường núi, hơn nữa lại hết sức gập ghềnh, chỉ có thể đi bộ.

Lữ Minh Dương và Hàn Di chậm rãi đi trên đường núi. Băng qua một khe núi, trước mắt lập tức trở nên sáng sủa, chỉ thấy nơi đây rất nhiều mỏm đá núi hình thù kỳ lạ, rải rác khắp cả sơn cốc, mặc dù hiện tại đã là đầu đông, cỏ cây khắp núi vô cùng ảm đạm, nhưng lại tăng thêm một loại khí thế mạnh mẽ cho nơi này.

Xa xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào chứng tỏ có nước, chỉ có một dòng sông đã cạn tới đáy, trong lúc nhất thời khiến cho người ta nghi ngờ, tiếng nước chảy ầm ầm kia rốt cục là từ nơi nào truyền đến.

Lữ Minh Dương hít một hơi thật sâu không khí trong lành, leo lên một mỏm đá nhỏ, xa xa nhìn thấy ở lưng chừng một ngọn núi khác, có một vài nóc nhà, trong mùa đông buốt giá giữa nơi núi đá hoang vu này, thật là có chút không phù hợp. Mà cách thôn làng không xa, lại có một thác nước nhỏ, tiếng nước chảy ầm ầm chính là từ thác nước đó truyền tới.

“ Đó chắc là Vọng Thủy thôn rồi, quả nhiên thực tế xứng với tên gọi a.” Lữ Minh Dương a a cười nói.

“ Thế nào? Ta đã nói với ngươi là chỗ này phong cảnh rất đẹp mà.” Hàn Di cười nhạt nói.

“ Cảnh tượng đúng là không tồi, nhưng mà chỗ này có cương thi, mất hết hứng thú.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói.

Hàn Di tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi về phía trước. Ở xa xa đằng trước có một cây cầu gỗ nhỏ, cầu gỗ cũng không dài, chỉ tầm mấy thước, nhưng mà xem ra, nó chính là con đường độc đạo ra vào thông trang. Đi qua cầu gỗ, là những bậc thang đá, thôn trang nhỏ đó chính là nằm ở bậc thang cuối cùng.

Nếu như không có sự kiện cương thi thì, nơi này đại khái cũng có thể coi là một đào viên tiên cảnh chốn nhân gian. Lữ Minh Dương thở dài, đột nhiên ở đâu nhảy ra một thanh niên mặc quân phục, hình như là thuộc cấp của Lưu đội trưởng đã gặp ngày hôm qua.

Đầu tiên y chào hai người một cái, sau đó xuôi tay đứng nghiêm chờ ở đó.

“ Không có gì khác thường à.” Hàn Di nhàn nhạt nói.

“ Báo cáo, không có bất cứ dị thường nào.” Quân nhân kia đứng nghiêm trả lời.

“ Tốt, anh tiếp tục làm nhiệm vụ đi.” Hàn Di nhàn nhạt nói một tiếng, quân nhân kia lập tức làm quân lễ, rồi xoay người biến mất sau một bụi cây.

Lữ Minh Dương không khỏi lại cười khổ một trận, thái độ này nhất thời mình khó có thể quen được. Bình thường mình luôn độc lai độc vãng, đơn độc chiến đấu, lần này khi không lại có một đám người theo sau đuôi, thật đúng là làm người ta nhất thời khó có thể thích ứng.

“ Đi thôi.” Hàn Di nhàn nhạt nói một tiếng, lại tiếp tục đi lên, Lữ minh Dương cười khổ một tiếng, chỉ đành tiếp tục theo sau cô đi lên trên núi.

Một lát sau hai người đã đến được một nơi bằng phẳng giữa lưng chừng núi, cũng chính là nơi mà thôn làng sinh sống.

Nơi này ở giữa sườn núi, bên trái là một cái thác nước nhỏ, từ đằng xa nghe tiếng nước đổ ầm ầm, âm vang rất lớn, nhưng khi thực sự đến gần, thì người ta lại cảm thấy tiếng nước dường như không lớn như mình nghĩ, nhưng nó cũng đủ tôn lên sự yên tĩnh của thôn trang.

Lữ Minh Dương lại khẽ nhíu mày, hiện tại đã hơn mười giờ, đã gần đến buổi trưa, nhưng trong thôn sao vẫn hoàn toàn yên tĩnh, một chút dấu vết của con người cũng không có, theo lý mà nói người miền núi có thói quen dậy sớm, thời điểm hiện tại căn bản không thể có chuyện mọi người vẫn còn say ngủ a.

Đang nghi ngờ trong lòng, thì đột nhiên thấy có người bước ra khỏi cửa một căn nhà phía xa, nhìn thoáng qua ước chừng là một lão nhân hơn bảy mươi tuổi.

Lão nhân này là một ông lão trọc đầu, ở nơi không khí âm trầm thế này ông lão như một tia sáng chợt xuất hiện, vô cùng chói mắt. lão mặc một chiếc áo bông dầy cũ, hơn nữa không có áo khoác, không biết là do màu lam đậm của y phục khiến cho khuôn mặt lão càng thêm tái nhợt, hay là nước da của lão vốn đã trắng bệch như thế.

“ Cô phóng viên lại tới đó à?” lão nhân liếc nhìn Hàn Di, nói.

Hàn Di nháy mắt với Lữ Minh Dương một cái, sau đó tiến tới phía trước, cười nói với lão nhân:” Ngưu tam gia, phóng sự đã kết thúc, cháu muốn ở lại đây chơi thêm hai ngày.”

Lữ Minh Dương vội vàng phụ họa nói:” đúng đúng, tôi thấy phong cảnh nơi này rất đẹp nha.”

Ngưu tam gia cũng thở dài, nói:” Ở đây có gì hay để chơi, chút nữa thời tiết sẽ thay đổi, một khi bão tuyết tới thì nó sẽ phong tỏa cả ngọn núi, các người nên sớm trở về đi.”

“ Lão đã xem bản tin dự báo thời tiết rồi à?” Lữ Minh Dương a a cười nói,” Hai ngày sắp tới thời tiết thay đổi, có thêm cảnh tuyết rơi thì nơi đây chắc sẽ càng thêm tuyệt đẹp đó nha.”

“ Dự báo thời tiết? Chỗ này ngay cả điện còn không có, ở đâu ra bản tin dự báo thời tiết.” Ngưu tam gia thở dài một tiếng, nói:” Mấy đứa nhỏ này sao nói mà không biết nghe, tuyết mà rơi thì các ngươi sẽ kẹt lại trên núi đó.”

Ngưu tam gia nói xong thì lắc đầu thở dài chắp tay sau lưng xoay người rời đi.

“ Hiện tại thôn dân trong thôn này đối với người ngoài luôn có thái độ bài xích mạnh mẽ.” Hàn Di nhàn nhạt nói,” Ngày hôm qua lúc ta và hai ký giả đài truyền hình tỉnh đến đây, chính là được tiếp đãi bằng thái độ này. Cho nên chỉ có thể qua loa quay vài cảnh vây bắt sói cho xong việc.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, bất cứ ai mà bị người ngoài nghi ngờ trong thôn bọn họ có cương thi, chỉ sợ không nhiều thì ít cũng sẽ sinh ra ác cảm trong lòng với người bên ngoài thôi.

Lữ Minh Dương lắc đầu thở dài một tiếng, xoay mặt nhìn qua Hàn Di, nói:” Làm sao đây? Đồng chí phóng viên.”

Thế nhưng Hàn Di không có chút tâm tình đùa giỡn, sắc mặt lạnh lùng quay đầu nói:” Trước tiên ta dẫn ngươi đi quan sát hoàn cảnh chung quanh đã.”

Hàn Di nói xong, đi trước dẫn đường.

Vọng Thủy thôn cũng không lớn, tổng cộng có mười hộ gia đình, hơn nữa đều là thuộc họ Ngưu, tất cả đều sống ở trên mảnh đất bằng phẳng nhỏ hẹp giữa sườn núi này, nhà cửa đều là những căn nhà ngói cũ kỹ, có thể thấy cuộc sống giữa vùng núi hoang vu này cũng không thể gọi là sung túc được.

Mặc dù đêm qua Lưu Thúy Hoa cũng không có từ trong mộ bò ra ngoài, nhưng đối tượng tình nghi này vẫn không được loại bỏ, nhà cô ta ở cuối thôn, mấy gian nhà ngói cũ kỹ nơi này chìm trong không khí âm trầm của buổi trưa mùa đông nhìn có vẻ hết sức tiêu điều.

Lữ Minh Dương và Hàn Di đi xuyên qua trung tâm thôn trang tới đó, không khỏi khẽ nhíu mày, dọc theo con đường này cũng không thấy bất cứ bóng người nào. Thôn trang này tựa hồ đã bị bao trùm bởi không khí chết chóc nặng nề.

Gió bắc nhẹ thổi lướt qua những ngọn cỏ dại bên đường, Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Ngay cả một bóng người cũng không có, còn đi điều tra cái gì?”

Hàn Di khẽ nhíu mày, ngày hôm qua mình đến thôn này thời gian đúng là có trễ hơn bây giờ một chút, chính là vào giờ cơm trưa, nhưng không khí trong thôn vẫn rất là náo nhiệt, nhà nhà người người đều tụ tập ở khoảng đất trống ở giữa thôn kia để ăn cơm trưa, không giống như bây giờ vô cùng yên tĩnh?

Hàn Di không khỏi bước nhẹ tới phía trước hai bước, gõ nhẹ lên cánh cửa ra vào của nhà Lưu Thúy Hoa.

Trượng phu của Lưu Thúy Hoa tên là Ngưu Nhị Xuyên, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, là một thôn phu chất phác, nghe nói năm ngoái ra bên ngoài làm công đã bị thương hết một tay, hiện tại chỉ có thể dùng một tay để cầm cuốc làm nông, có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vả của y và vợ.

Sau cái gõ nhẹ lên cánh cửa cũ kỹ có chút mục nát kia, một lát sau từ bên trong sân truyền đến những tiếng bước chân, cửa ra vào đã được mở ra.

Ngưu Nhị Xuyên mặc một bộ y phục nhàu nhĩ, đôi chân xỏ một đôi dép cũ rách, một cánh tay dấu bên trong tay áo, một tay khẽ hé cửa ra một chút, mắt còn chưa hết ngái ngủ nhìn hai người, nhưng một câu cũng không lên tiếng.

Lữ Minh Dương và Hàn Di đưa mắt nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra người này mới vừa chui ra khỏi chăn.

“ Ngưu nhị ca, mới rời giường à.” Hàn Di gọi một tiếng.

Ngưu nhị Xuyên vẫn như cũ giữ nét mặt lạnh lùng, không nói lời nào mà cứ nghẹo đầu nhìn chằm chằm hai người. Y tựa hồ đã rất lâu rồi không có cạo râu, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, sắc mặt có chút tái nhợt khác thường. Điều này cũng khó trách, gặp phải tai nạn như vậy, thời gian gần đây chắc hẳn không dễ chịu gì.

“ Ngưu nhị ca, tôi và bằng hữu muốn nhân dịp này ở lại đây du ngoạn mấy ngày, nhà anh nhiều phòng ốc, không biết có thể cho chúng tôi ở trọ hai ngày hay không. Chúng tôi sẽ thanh toán tiền trọ cho anh.” Hàn Di vẫn giữ bộ dạng ôn hòa, nhẹ nhàng nói.

Nhưng Ngưu Nhị Xuyên vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, sắc mặt không chút biến chuyển, đột nhiên trong sân truyền ra một giọng nữ giới, thét lên vô cùng chói tai:” Chị dâu tôi uống thuốc trừ sâu, chẳng liên quan gì đến nhà chúng tôi, các người còn tới đây để làm gì nữa...”

Lữ Minh Dương thông qua khe cửa nhìn vào bên trong, thì thấy một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc cũng coi như hợp thời trang, nhưng đầu tóc thì hoàn toàn rối tung đang đứng ở cửa phòng thét về phía cửa ra vào.

Còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo cô ta, Ngưu Nhị Xuyên đã ầm một tiếng sập cửa lại. Tiếp theo thì nghe thấy có thanh âm thật thấp vọng ra từ bên trong sân:” Anh cho cái gì mà cho, còn không phải là mẹ của chị dâu, hôm qua đã chạy đi tìm hai phóng viên từ trên tỉnh tới đó sao...”

“ Đó là em gái y, làm việc ở trong thành phố, bởi vì sự việc chị dâu tự sát mới trở về.” Hàn Di bĩu môi, nói.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói:” Lần này thì hay rồi. Buổi tối không có chỗ trú thân luôn.”

Hàn Di tức giận trừng mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, quay đầu đi về phía trung tâm thôn trang, trong lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lại phát hiện bầu trời phía trên thôn trang khi không lại có khói mù. Cẩn thận nhìn lại, thì phát hiện những làn khói mù này chính là từ những ống khói của các ngôi nhà bay lên.

Chẳng lẽ mới vừa rồi em gái của Ngưu Nhị Xuyên kia gào lên một tiếng, lại đánh thức cả thôn trang, khiến cho tất cả mọi người thức dậy thổi cơm?

---------------------------------------