Bắt Ma Đặc Công

Quyển 4 - Chương 25: Thời khắc sinh tử




Mồ hôi lạnh lần nữa xuất ra đầy trên trán.

Mấy tên thôn dân kia hướng về lão thái bà đang ở trên bậc tam cấp í a í ới, hình như là đang thỉnh cầu được tiến vào nhà tổ. Lão thái bà nhẹ nhàng điểm cây quải trượng trong tay lên mặt đất một cái, nhất thời có hai thôn dân nhắm hướng nhà tổ vọt vào.

Lữ Minh Dương và Hàn Di sớm đã dán sát thân thể ở đằng sau cánh cửa, nín thở. Thôn dân vọt vào trong nhà, sau khi nhặt thanh thép dài trên mặt đất lên, lập tức xoay người vọt trở ra ngoài.

Hai thôn dân đã vọt ra khỏi nhà, bọn họ không hề phát hiện ra Lữ Minh Dương và Hàn Di, lúc này hai người mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại bò tới khe cửa nhìn ra phía bên ngoài.

Cả đám thôn dân sớm đã giơ cao thân thể Lưu Thúy Hoa, tách hai chân ả ra, Lưu Thúy Hoa không ngừng phát ra thanh âm lục cục đầy sợ hãi từ trong cổ họng, thế nhưng đám thôn dân đó không có chút thương hại nào, mấy người ôm lấy thanh thép dài, đột ngột nhắm hạ bộ Lưu Thúy Hoa đâm tới.

Hàn Di không khỏi nhắm hai mắt lại, loại khổ hình này dù chỉ nhìn một lần cũng đủ để làm cho người người ta ám ảnh suốt đời rồi, cô không muốn nhìn thêm lần thứ hai.

Bọn họ chia ra hai phía giữ chặt lấy thanh thép, đưa ả cương thi đã bị xiên qua lên trên đống lửa, một trận lốp ba lốp bốp tiếng lửa thiêu đốt, y phục rách nát trên người Lưu Thúy Hoa nhất thời bốc cháy. Cả thân người cứng ngắc của ả đang cố giùng giằng bên trên ngọn lửa, cổ họng đang phát ra từng trận thanh âm lục cục nhưng lại bị những tiếng la hét hưng phấn của đám thôn dân át mất, từng người một trong bọn họ ai nấy đều có nét mặt hưng phấn, chăm chú, nhìn Lưu Thúy Hoa chìm trong ngọn lửa đồng thời những đôi mắt đen nhánh của bọ nhọ cũng bắn ra những tia sáng nóng bỏng quỷ dị.

Lữ Minh Dương cắn răng thật chặc, nhìn chằm chằm Lưu Thúy Hoa đã dần bất động trên ngọn lửa, trong không khí tản mát ra mùi thơm nồng nặc, xem ra ả đã bị nướng chín.

Bọn họ đột nhiên yên lặng, một loạt tiếng quải trược điểm nhẹ xuống đất truyền đến, lão thái bà từ trên bậc tam cấp đi xuống.

Bọn họ vội vàng im lặng lách người tránh ra, lão thái bà đi thẳng đến đống lửa, giơ quải trượng trong tay lên dùng sức đánh vào người Lưu Thúy Hoa mấy cái, sau đó bọn họ liền đem thi thể Lưu Thúy Hoa từ trên ngọn lửa hạ xuống.

Lưu Thúy Hoa đã bị nướng đen toàn thân, không một mảnh da nào còn lành lặn. Nhưng khiến người ta kinh khủng hơn là ả ta vẫn còn chưa có chết!

Vừa rời khỏi đống lửa, Lưu Thúy Hoa đột nhiên lại động, thân thể của ả hiển nhiên là không có cứng ngắc như lúc trước, ả ra sức co quắp thân thể trên thanh thép, tựa hồ vẫn muốn tìm cách chạy trốn khỏi nơi này, nhưng ả làm thế nào có thể thoát khỏi mười mấy người hợp lực giữ chặc lấy thanh thép dài đang xuyên qua thân thể của mình?

Lão thái bà chợt phát ra một tiếng cười âm trầm, giơ thanh quải trượng trong tay lên nhắm cái ót Lưu Thúy Hoa hung hăng đập xuống, sau đó tiện tay vứt bỏ quải trượng, cúi gập thân người để hai tay ở phía trên Lưu Thúy Hoa kết thành thủ ấn, đồng thời trong miệng lầm rầm một loại ngữ âm kỳ quái.

Chẳng lẽ bà ta đang niệm chú ngữ?

Cả đám thôn dân nhất thời gần như bất động, không dám nhúc nhích, ngay cả một chút hơi thở hình như cũng không có phát ra, từng người một đều ngây ngây ngô ngô nghệt mặt đứng tại chỗ, nhưng tròng mắt đen ngòm quỷ dị của bọn họ thì lại chăm chú phấn khích nhìn Lưu Thúy Hoa bên dưới thủ ấn của lão thái bà.

Lữ Minh Dương cau mày thật chặc, cảnh này nhìn qua không đơn giản chỉ là quỷ dị, mà còn giống như nghi thức của một loại tà giáo nào đó?

Quái lão bà liên tục biến hóa thủ ấn, mấy thủ pháp linh xảo này sợ là người trẻ tuổi cũng khó mà làm nổi, nhưng lão quái bà tay chân già cỗi này lại làm trôi chảy không hề tốn chút sức nào.

Lữ Minh Dương cau đôi chân mày, liếc nhìn Hàn Di bên cạnh, chân mày Hàn Di cũng đang cau chặc, vẫn đang chăm chú nhìn xuyên qua khe cửa quan sát tình hình bên ngoài.

Lão quái bà đã ngừng bắt ấn, Lưu Thúy Hoa bên trên thanh thép cũng đã không còn co quắp, thân thể của ả bất động phả ra làn khói nhẹ.

Lão quái bà phát ra một tràng cười trầm đục, đôi mắt màu vàng kim thoáng lộ ra một tia tham lam, bà ta đột ngột cúi đầu xuống cổ họng Lưu Thúy Hoa cắn một miếng thịt, nuốt vào trong miệng rồi bắt đầu nhai.

Nhất thời cả đám thôn dân như được hồi sinh, rối rít tản ra, trong cổ họng phát ra mấy thứ thanh âm quái dị như ăn mừng, quang cảnh lập tức lại sôi trào.

Lão quái bà nhai miếng thịt Lưu Thúy Hoa, vừa nhận lấy quải trượng Ngưu Tam gia đưa tới, lại quay trở về bậc tam cấp trước nhà tổ.

Ở đằng sau lão bà, đám thôn dân kia điên cuồng xông tới, rối rít tranh đoạt từng phần thi thể Lưu Thúy Hoa, giống như là một bày mãnh thú đang xé xác con mồi...

Chẳng lẽ lão quái bà đã thông qua phương pháp quỷ dị này, lợi dụng thứ “thịt cương thi” này biến những thôn dân thành hành thi, đồng thời cũng dùng chính thứ này để tiến hành khống chế bọn họ? Lữ Minh Dương không chịu nổi phải nhắm mắt lại, loại quang cảnh này vừa bắt đầu thì chỉ có thể dùng từ quỷ dị và điên cuồng để diễn tả?

Đây quả thực là kinh khủng, so với địa ngục còn phải kinh khủng hơn!

Nhưng diễn biến tiếp theo mới làm cho Lữ Minh Dương càng thêm sợ hãi. Lão quái bà kia đã đi lên bậc tam cấp, nhưng lão cũng không có xoay người ngồi xuống ghê Thái sư, mà là trực tiếp hướng cửa chính nhà tổ tiến tới.

Lão muốn vào nhà tổ?

Lữ Minh Dương và Hàn Di vội vàng đánh mắt trao đổi, cái gì tới cũng phải tới, lần này chỉ sợ là không còn dễ dàng ẩn thân để thoát khỏi lão bà này.

Lão quái bà lạnh lẽo và sở hữu lực lượng kinh khủng thế nào thì Lữ Minh dương quá rõ, đến lúc này vai trái vẫn còn đang tê rần, nếu như thật sự bị bà ta chặn lại ở bên trong căn nhà này, e là chỉ còn có một con đường chết.

Hiện tại ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Cho dù trước cửa không có lão quái bà, thì ngoài sân trống còn có khoảng trăm thôn dân. Nếu như bọn họ thật sự đã bị lão quái bà khống chế, như vậy muốn xông ra đơn giản chính là người điên nói sảng.

Hiện tại chỉ có một biện pháp.

Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, hai người chớp mắt phối hợp đóng sầm cánh cửa trước mặt lại, sau đó tay chân thoăn thoắt cài thanh chắn lên cửa.

Lữ Minh Dương và Hàn Di sau khi khóa chặt cửa nhà, lập tức thối lui hai bước, vũ khí trong tay đã nhắm chuẩn cánh cửa. Cùng lúc đó cánh cửa chớp mắt phát ra tiếng vang chấn động, thanh chắn cửa lập tức gãy đôi, cửa phòng bị một lực lượng khổng lồ chấn nát, một thân ảnh mơ hồ lướt nhanh vào nhà.

Tuyệt đối không có một chút do dự, Lữ Minh Dương siết mạnh cò súng, tiếng súng điếc tai vang lên trong nhà trống càng thêm chấn động, đạn bay thẳng đến thân ảnh ở phía cửa.

Nỏ tiễn của Hàn Di cũng đồng thời bắn ra, thân ảnh ngoài cửa đã không còn đường tránh, trùng kích lực đồng thời của đạn và nỏ tiễn đã chấn thân ảnh đó bay trở ra khỏi cửa, rầm một cái ngã xuống bậc tam cấp.

Vội vã nhìn kỹ lại, thì ra đó là thân ảnh của Ngưu Tam gia. Ngực của y đang cắm chiếc nỏ tiễn có gắn phù chú của Hàn Di.

Thầm kêu một tiếng không hay, bóng người kia không phải là lão quái bà. Lữ Minh Dương không chút chậm trễ lại tiếp tục bóp cò, bắn ra liên tục mấy phát đạn, nhưng ở phía cửa lại không có thêm bóng người nào xuất hiện.

Lữ Minh Dương nhanh chóng thay băng đạn khác, một chút thời gian ngắn ngủi trôi qua thì ngoài cửa truyền đến một tràng cười âm trầm, chính là giọng cười của lão quái bà đó.

Ngay sau đó tiếng quải trượng điểm xuống đất nhẹ nhàng vang lên, phút chốc cả đám thôn dân đều đồng loạt hướng nhà tổ vọt tới.

Lữ Minh Dương đã thay xong băng đạn, khẩn trương ngắm thẳng phía cửa. Từ mảnh sân trống đến trước cửa khoảng cách không dài lắm, thoáng cái đã có thôn dân ở trên bậc tam cấp, Lữ Minh Dương cắn chặc răng, đột ngột bóp cò, viên đạn lập tức bắn trúng bắp đùi tên thôn dân chạy trước nhất, gã lập tức ngã nhào xuống mặt đất.

Lữ Minh Dương liên tục bắn ra mấy phát đạn, mỗi viên đạn đều nhắm vào bắp đùi bọn họ, trong chớp mắt cả đám bị gục ngã nằm lỗn ngỗn trước cửa. Nhưng lập tức hắn cảm thấy hoảng sợ trừng lớn cặp mắt, những tên thôn dân đó ngã xuống rồi như không có bị thương gì cả lại lập tức vùng đứng lên, lần nữa vọt tới cửa.

“Bắn đầu!” Hàn Di đột nhiên thét lớn, cũng đã rút súng lục ra, nhanh chóng mở chốt bảo hiểm.

Lữ Minh Dương trong lòng đang đấu tranh kịch liệt. Mặc dù không phải là lần đầu tiên đối diện với hành thi, nhưng dù sao đây cũng là người a, hoặc có thể nói bọn họ ít nhất còn tồn tại trong hình thái con người, giết người đang sống sờ sờ mình còn chưa có trải nghiệm qua.

Hắn đang do dự, nhưng Hàn Di bên cạnh đã sớm bóp cò, một viên đạn đã bắn xuyên qua đầu một tên thôn dân đang trườn mình qua cửa, máu tươi tanh nồng lập tức bắn ra, máu đó sớm đã không ở thể lỏng, mà lúc xuấy hiện đã ở trạng thái ngưng kết, giống như hòn nước đá bắn ra bốn phía.

Đây tuyệt đối không phải máu con người! Xem ra bọn họ quả nhiên không còn là người, ít nhất chắc chắn không phải là người sống!

Lữ Minh Dương không còn do dự, giơ tay lên bắn ra một phát, một “con rối chết” chuẩn bị xông vào cửa đã bị bắn nát đầu.

Tiếng súng trong căn nhà trống vang lên chấn động, Lữ Minh Dương và Hàn Di không ngừng phối hợp tác chiến, chốc lát trước cửa đã chất đống mười mấy cổ thi thể. Những thôn dân bị bắn nát đầu thì chết hoàn toàn, thế nhưng những tên còn sót lại dù chỉ là nửa cái đầu cũng đang cố mà vùng vẫy bò dậy, ngoan cố tiếp tục hướng bên trong nhà vọt tới.

Cửa gần như bị tử thi lấp kín, phía ngoài đám thôn dân chợt dừng lại. Lữ Minh Dương cắn răng thật chặc xử lý nốt những tên còn vùng vẫy trong đám xác chết, cố gắng điều chỉnh hô hấp đang kịch liệt khẩn trương.

“ Ngươi còn bao nhiêu đạn.” Hàn Di trầm giọng nói.

Lữ Minh Dương đưa tay trái lên, trong tay trái của hắn còn nắm hai băng đạn.

Hàn Di chăm chú nhìn ngoài cửa, cảnh giác khi thấy bên ngoài đột ngột yên tĩnh, mày chau lại và trầm giọng nói:” Phải nghĩ biện pháp xông ra.”

Lữ Minh Dương cắn răng, điểm này hắn đương nhiên biết, bọn hắn bây giờ mặc dù khống chế con đường độc đạo tiến vào, nhưng vấn đề là đạn dược trong tay không đầy đủ, đám “thôn dân” không biết sống chết kia xông vào được chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

“ Một lát xông ra, ta yểm trợ ngươi, ngươi nhất định phải nghĩ ra biện pháp trốn thoát.” Hàn Di trầm giọng nói.

Lữ Minh Dương cười khổ nói:” Những lời này là tôi nói mới đúng nha?”

Hàn Di liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, trong giọng nói không có chút ý nào là đùa giỡn, hết sức trịnh trọng nói:” Nhớ lời của ta, cho dù phát sinh tình huống gì, ngươi cũng không cần lo cho ta, nhất định phải trốn thoát...”

Lời của cô còn chưa dứt, chợt hai bên hông nhà truyền đến thanh âm vỡ nát --- Những “thôn dân” kia nhất định là đã phá vỡ cửa sổ...