Bắt Ma Đặc Công

Quyển 4 - Chương 20: Bắt cương thi




Chương 20: Bắt cương thi

Ngưu Tam gia khẽ nhíu chân mày, nhìn Lữ Minh Dương nói:” Người thành phố các ngươi không phải không tin mấy thứ này sao, thôi trở về đóng kín cửa nẻo, trước khi trời sáng đừng ra ngoài.” Lão vừa nói, vừa hướng sang hai thôn dân bên cạnh ra hiệu, hai người kia lập tức tiến lên, ngăn cản Lữ Minh dương và Hàn Di.

“Tam gia, làm vậy là sao, thịt cũng nướng rồi, không cho tôi ăn được một miếng sao?” Lữ Minh Dương dừng bước lại, giả dáng lưu manh nói to với Ngưu tam gia.

Lữ Minh Dương vừa nói xong, Hàn Di bất giác nhíu mày, Lữ Minh Dương này thật là, thịt bò có vấn đề, hắn cũng không phải không biết, vậy mà còn nói chuyện kiểu đó sao? Chẳng lẽ...

Dưới ánh lửa soi tỏ, mi tâm Ngưu tam gia càng nhíu lại chặc hơn, dừng lại hồi lâu, lão chợt nói:” Được, cho hắn một miếng thịt.”

Có thôn dân đến bên xiên thịt cắt xuống một miếng lớn, bộ dáng không nỡ, đưa cho Lữ Minh Dương. Lữ Minh Dương nhận lấy con dao đang ghim lấy miếng thịt bò, thì thấy trên miếng thịt loáng thoáng còn lộ ra màu đỏ nhạt, rõ ràng là thịt còn chưa có nướng chín.

Hắn nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong tay, đánh ực một ngụm nước miếng, cười hắc hắc nói:” Thịt này còn chưa có nướng chín a, nướng thêm một chút rồi ăn...”

Lời của hắn còn chưa có dứt, Ngưu tam gia bất chợt hô một tiếng từ ghế thái sư bật đứng lên, mà cả đám thôn dân nhất thời ai nấy cũng nhìn chằm chằm về hướng Lữ Minh Dương.

“ Tiểu tử, ta hỏi ngươi, thịt bò buổi trưa các ngươi ăn hết rồi chưa?” Ngưu tam gia trầm giọng hỏi.

“ Ăn hết rồi, hắc hắc, ăn rất ngon.” Lữ Minh Dương cười khan một tiếng nói.

Ngưu tam gia bỗng nhiên nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ giọng nói:” Ừ, vậy hai người các ngươi ăn miếng thịt này đi, rồi mau trở về.”

“Thịt này...” Lữ Minh Dương lời còn chưa kịp thốt, thì đã thấy thôn dân nơi này nhanh chóng hướng về phía mình và Hàn Di vây lại, từng người một ai nấy đều có ánh mắt âm trầm hòa lẫn rạo rực, gắt gao nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong tay mình.

Miếng thịt bò này tất nhiên có vấn đề, Ngưu Tam gia này tất nhiên có vấn đề, toàn bộ thôn dân nơi này e là đều có vấn đề.

Ý niệm trong lòng Lữ Minh Dương nhanh chóng xoay chuyển, nhìn tình hình này, nếu mà mình và Hàn Di không ăn hết miếng thịt bò vẫn còn chưa nướng chín hoàn toàn này, chỉ sợ không thể rời khỏi bãi đất trống này đâu. Trong lòng hắn không khỏi thầm hối hận, lúc nãy cương làm cái gì, còn đòi ăn thịt bò cái gì?

Hắn nhìn miếng thịt bò trong tay, mùi thịt thơm phức nhè nhẹ bay vào lỗ mũi, hắn không khỏi nuốt ực một ngụm nước miếng, chợt trong lòng chấn động, chẳng lẽ thịt bò này có thể làm cho người ta bị nghiện?

Cước bộ bọn họ mặc dù chậm lại, nhưng bởi vì nhân số đông đảo, chỉ trong chốc lát đã đem cái bãi đất trống nho nhỏ này vây thành một cái lồng kín. Lữ Minh Dương và Hàn Di đứng ở trung tâm đám thôn dân, không khỏi treo ngược quả tim lên cao.

Ngưu tam gia với gương mặt già nua hiền từ bên dưới ánh lửa lập lòe cũng dường như đã chuyển thành hung tợn, Lữ Minh Dương quay đầu nhìn Hàn Di nháy nháy mắt, sau đó bỗng nhiên lại phát ra một tiếng cười khan ha hả, nói:” Tam gia, trong thôn đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng xé xuống một miếng thịt bò nho nhỏ, ném vào trong miệng bắt đầu nhai.

Ngưu tam gia tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ nhàng ngồi trở lại vào ghế thái sư nhàn nhạt nói:” Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến các ngươi, ăn nhanh rồi trở về ngủ đi.”

Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một tiếng, miếng thịt bò này có thể dễ dàng nuốt xuống được sao? Hắn vừa khống chế cổ họng, tận lực chặn đứng thịt bò, thậm chí là cả nước miếng nuốt xuống, vừa hé răng nói mấy lời không rõ ràng:” Lão gia ông thật không đúng, bây giờ ở trong thôn, không phải chúng tôi cũng coi như là một phần tử của thôn rồi sao...”

Đang lúc nói chuyện, lại thấy mấy thôn dân khác đang cầm đuốc hướng về phía bãi đất trống bước nhanh tới, một người tiến vào bãi đất trống trước tiên kêu lớn:” Cha, tìm được rồi, ở trong chuồng heo nhà Nhị Cẩu thôn tây.” Gã vừa nói, vừa quay đầu nhìn xiên thịt bò ở trên đống lửa mà nuốt ực một ngụm nước miếng, trong ánh mắt lộ ra một tia rạo rực.

Ngưu tam gia lần nữa bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt lão vừa hưng phấn vừa khẩn trương nói:” Mau, mau đi!” Lão vừa nói, vừa nhanh nhẹn từ trên bậc tam cấp nhảy xuống, lập tức tiến thẳng về thôn tây. Đi tới rìa bãi đất trống, lão lại chợt dừng lại, xoay người chỉ vào Lữ Minh Dương và Hàn Di nói:” Để hai người họ ở lại đây, thay ta coi chừng bọn họ.”

Đang lúc nói chuyện lão đã xoay người cất bước nhanh chóng bỏ đi, cảm đám nam nhân vội vàng giơ cao đuốc và gậy gộc theo sau, nhưng ước chừng ba mươi mấy người phụ nữ và mấy tiểu hài tử vẫn như cũ lưu lại bao vây Lữ Minh Dương và Hàn Di ở giữa bãi đất trống.

Lữ Minh Dương âm thầm phun thịt bò ra ngoài, đưa lưng về phía mấy thôn phụ rồi khẽ trao đổi ánh mắt với Hàn Di. Những thôn dân này đến tột cùng là vì chuyện gì mà vội vã xông ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ thật sự tìm thấy thi thể Ngưu Nhị Xuyên? Nhưng gã rõ ràng đã biến thành cương thi, những thôn dân này chỉ dựa vào gậy gỗ và ngọn đuốc, chẳng phải là tự đi tìm đường chết?

Hàn Di quét mắt nhìn chung quanh, hạ thấp giọng xuống nói với Lữ minh Dương:” Phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.”

Lữ Minh Dương âm thầm gật đầu một cái, tình hình trước mắt đúng là quá mức quỷ dị. Kể từ lúc vào thôn này, tựa hồ cả thôn trang đều toát ra khí tức quỷ dị, huống chi hôm nay còn được tặng một khối thịt bò không biết là có virus quỷ dị gì không nữa?

Mặc dù trước mắt thôn dân hình như cũng không có dấu hiệu biến thành cương thi, nhưng tình cảnh Ngưu tam gia bức bách hai người mình phải ăn thịt bò, lại làm cho người ta không thể không sinh ra nghi ngờ. Trong đó chẳng lẽ thật sự có âm mưu gì sao?

Nhưng sau lưng là mấy mươi thôn phụ đang vây lấy, chỉ sợ rời khỏi chỗ này cũng không dễ dàng.

Lữ Minh Dương quay đầu nhìn thịt bò trên đống lửa, chợt trong lòng khẽ động, nhẹ bước lên phía trước vừa làm ra bộ dáng trở xiên thịt bò, vừa hít hà một hơi rất vang, cảm thán nói:” Tốt quá, lần này thì thịt đã chín rồi, ha ha...”

Hắn vừa nói, vừa trộm nhìn về phía những thôn phụ kia, chỉ thấy các chị em ai nấy đều lộ ra ánh mắt rạo rực phát sáng, vội vã nhìn miếng thịt bò mà nuốt nước miếng ừng ực.

Lữ Minh Dương ha ha cười nói:” Mọi người mau tới ăn a, nếu không một lát già lửa thì sẽ ăn không ngon đâu.” Hắn vừa nói, vừa thuận tay cắt lấy một miếng, hướng về phía một đứa bé bên cạnh cười nói:” Đói bụng không, miếng này cho em.”

Ánh mắt đứa trẻ dán chặc vào miếng thịt bò, nhưng lại không đưa tay ra nhận, thanh âm non nớt nói:” Tam gia gia không cho chúng em ăn vụng...”

“ Chỉ một miếng thịt có là gì, ha ha, đây là anh cho em, Tam gia gia sẽ không trách em, ăn đi.” Lữ Minh Dương ân cần dụ khị đứa trẻ.

Đứa trẻ nhất thời do dự trong lòng, nó ngẩng đầu nhìn một thôn phụ ở sau lưng, tựa hồ trưng cầu ý kiến của người lớn.

Lữ Minh Dương ha ha cười một tiếng, tiện tay đem khối thịt bò kia ném qua cho thôn phụ, thôn phụ đó không khỏi đưa tay tiếp lấy miếng thịt bò, trong ánh mắt nhất thời tràn ngập ánh sáng nóng bỏng.

Lữ Minh Dương ha ha cười một tiếng nói:” Mọi người đừng lo lắng a, mau tới ăn đi, trời đang rất lạnh, vừa ăn thịt, vừa hơ lửa thật là tốt a...” Hắn vừa nói, vừa nhanh nhẹn cắt xuống thêm một miếng thịt, tiện tay ném đi.

Nhất thời một đám thôn phụ cùng với trẻ nít náo động, hướng về phía miếng thịt bò mà Lữ Minh Dương ném đi ra sức tranh đoạt.

Lữ Minh Dương vừa không ngừng cắt thịt ném ra, vừa nhíu mày thật chặc. Những thôn phụ này bây giờ nhìn lại quả thật không giống con người, mà dường như đã thành dã thú hung mãnh , đang tranh cướp thịt bò. Một khi thịt bò vào tay, liền lập tức nhét vào trong miệng, thậm chí ngay cả nhai cũng không kịp nhai, liều mạng nuốt xuống yết hầu...

“ Những thôn dân này e là đã nhiễm virus quá nặng. Chuẩn bị đi mau!” Hàn Di hướng về phía Lữ Minh Dương thấp giọng kêu lên.

Lữ Minh Dương âm thầm thở dài, mình chẳng qua chỉ nếm qua một lần, mà mỗi khi nhìn thấy đã thèm thuồng chảy nước miếng, huống chi những thôn dân này đã ăn không biết bao nhiêu rồi.

Lữ Minh Dương cắm con dao xuống khối thịt bò, kêu lên:” Tự mọi người tới cắt đi a, ha ha, thịt này thật là thơm...” Lữ Minh Dương buông lời hấp dẫn, rồi lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.

Nhất thời cả đám thôn phụ ai nấy đều có ánh mắt đỏ rực lên, rối rít hướng về phía đống lửa vọt tới, hiện trường nhất thời hỗn loạn, thậm chí các thôn phụ đã bắt đầu xô đẩy lẫn nhau, làm ra bộ mặt đe dọa, cố gắng đoạt cho bằng được miếng thịt bò vào trong tay.

Lữ Minh Dương và Hàn Di lặng lẽ vòng qua đám thôn phụ, bước nhanh ra khỏi mảnh đất trống quỷ dị, rẽ qua một con hẻm nhỏ, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lữ Minh Dương vẫn như cũ nhíu mày thật chặc, mới vừa rồi vô cùng bất đắc dĩ mới dùng đến chiêu số “hèn hạ”, dẫn dụ đám thôn phụ đó đi ăn thịt bò có độc, giờ phút này trong lòng không khỏi có chút cắn rứt.

“ Cô nói xem loại virus cương thi này có thuốc cứu không?” Lữ Minh Dương có chút lo lắng nói.

Hàn Di nhàn nhạt thở dài nói:” Loại virus này trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu, thuốc giải chắc là có, nhưng chỉ sợ là những thôn dân trúng độc quá đã quá sâu...”

“ Ý cô nói bọn họ có thể sẽ...” Lữ Minh Dương có chút không dám tưởng tượng. Thôn này mặc dù không lớn, nhưng ít nhất cũng có hơn trăm người, nếu như tất cả bọn họ đều biến thành cương thi, tình cảnh đó...”

“ Trong viện đối với những chuyện này thường rất coi trọng, tuyệt đối sẽ không khoanh tay bỏ mặc.” Hàn Di thản nhiên nói.

Lữ Minh Dương chỉ biết miễn cưỡng cười cười, những lão đầu trong viện kia hắn cũng hiểu rất rõ, nhiệt huyết đối với lần nghiên cứu này chỉ sợ là không thấp hơn cái thứ khát vọng của những thôn dân đối với loại thịt bò đó bao nhiêu.

“ Còn có một vấn đề, tôi...” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói.

“ Ngươi ăn được bao nhiêu chứ? Không chết được đâu.” Hàn Di trợn mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, thấp giọng kêu lên.

Lữ Minh Dương cười gượng một cái, quay đầu nhìn về phía thôn tây. Giờ phút này nơi đó đang truyền tới từng trận thanh âm quát tháo, đoán chừng chính là bọn người Ngưu tam gia đang “bắt cương thi” rồi.

Hai người không nói nữa, cẩn thận ẩn giấu thân hình nhắm hướng thôn tây chạy đi.

Nhà Nhị Cẩu mà mấy thôn dân kia nói ở tận đầu thôn tây, giờ phút này trong sân nhà đang truyền đến từng trận thanh âm quát tháo, ánh sáng ngọn đuốc xuyên qua “hàng rào sân” tạo thành từ những bụi cây, chiếu đỏ gương mặt Lữ Minh Dương và Hàn Di.

Hai người đang cúi thấp người sau hàng rào, xuyên qua khe hở giữa những nhánh cây nhìn vào trong sân nhà, đây là một khoảnh sân rất lớn, trong sân có một chuồng heo to, bên cạnh chuồng heo là mười mấy thôn dân đang bao vây, bọn họ cầm trong tay gậy gộc và đuốc sáng, đang hướng về phía chuồng heo lớn tiếng la hét, tựa hồ muốn đuổi thứ gì đó ở bên trong chạy ra ngoài.

Lữ Minh Dương và Hàn Di khẽ cau mày, chẳng lẽ trong chuồng heo thật sự có cương thi Ngưu Nhị Xuyên? Nhưng nếu quả thật chính là cương thi, thì cái thứ mất đi não bộ đó làm sao lại sợ những thôn dân trước mắt này.

----------------------------------------