Bắt Ma Đặc Công

Quyển 2 - Chương 17: Đêm thứ ba




Ánh đuốc, ánh dèn pin, cùng nhau đem cả con đê chiếu sáng như ban ngày.

Thi thể lão bí thư vẫn còn chút ấm, xem ra ông ta chết chưa được bao lâu, nhưng thân thể của ông ta lại thập phần cứng ngắc, phô bày một dạng vặn vẹo quái dị, đầu ngoặt về phía bên trái, hai mắt trừng trừng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cái thế giới này.

Trương giáo sư ấn nhẹ cánh tay ông ta, da thực rất mềm, như vậy xem ra tư thế này của ông ta cũng không phải là do hiện tượng thi cương tạo thành. ( 尸僵 : thi cương [Sự co cứng tử thi -rigor mortis] : bắt đầu phát triển cứng hoàn toàn từ 2 – 6h sau chết. Sau đó 12h đến 48h tử thi bắt đầu mềm trở lại )

Trong thôn dân lại có người thấp giọng đàm luận, nói tình trạng tử vong của lão bí thư cùng tình trạng tử vong của mấy đứa nhỏ trong thôn là thập phần tương tự, sau đó lại có người nói đến tên tiểu Hồng nhà Lưu quả phụ, nhất thời một làn sóng lạnh lẽo theo đáy lòng của mọi người dâng lên, những người đã từng thấy qua tình trạng tử vong của tiểu Hồng đều không khỏi quay đầu nhìn qua bờ đông của đập nước chính là địa phương tiểu Hồng chết đi.

Trương giáo sư lại cạy miệng của lão bí thư ra, nhìn kỹ đầu lưỡi của ông ta. Miệng của lão bí thư vốn là ngậm chặt, trong miệng còn lưu lại rất nhiều máu, không cần xem đã có thể khẳng định, đầu lưỡi ông ta là bị chính mình cắn nát. Trương giáo sư thở dài một tiếng, nói:” Là động kinh.”

Nhất thời thôn dân liền loạn cả lên, “Động kinh”. Từ này trong khoảnh khắc này cơ hồ đã đồng nghĩa với ác quỷ rồi.

Chu Đình áp chế cỗ hàn ý trong lòng, hoảng sợ nhìn khắp nơi, trời đã tối đen, lại không có sao, chỉ có một vệt tán xạ của ánh trăng giắt giữa không trung, nhìn lên lại mơ mơ hồ hồ giống như một mái tóc dài, không có chút ánh sáng. Một cơn gió nhẹ thổi tới, cùng với thanh âm cú mèo nỉ non, tựa hồ trong trời đất này có một góc hắc ám nào đó đang cất giấu một ác linh hung ác, đang chờ cơ hội ra tay tước đi tánh mạng con người....

Tuy chung quanh có rất nhiều thôn dân, nhưng Chu Đình lại cảm thấy tựa hồ không một ai có thể tin tưởng, mỗi người bọn họ đều có thể là ác linh kia biến thành. Cô không tự chủ được nắm chặt lấy tay của Lữ Minh Dương, lại phát hiện Lữ Minh Dương đang cúi đầu nhìn cái đồng hồ trên cổ tay.

Từ lần đầu tiên Chu Đình gặp Lữ Minh Dương, cô đã cảm thấy anh chàng này thập phần kỳ quái. Một thực tập sinh trẻ tuổi vừa tốt nghiệp Đại học, lại mặc một bộ y phục quê mùa lạc hậu như vậy, trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ điện tử cổ lổ, tựa hồ giống như một ông già vậy.

Nhưng tiếp xúc một thời gian, cô lại phát giác Lữ Minh Dương cũng không giống ấn tượng đầu tiên của mình là một loại người đần độn, ngược lại, từ lúc cứu Tiểu Binh, càng làm cho người ta cảm giác được người thanh niên trẻ tuổi lễ phép lịch sự này còn thập phần có năng lực, bất quá cũng làm cho người ta cảm thấy hắn càng trở nên thần bí.

Ví như hiện tại, một người chết nằm ngay trước mắt, hắn lại còn có tâm tư đi ngắm cái đồng hồ của mình.

“Uy.” Chu Đình nhẹ nhàng lắc cánh tay Lữ Minh Dương một cái nói.

Lữ Minh Dương quay đầu, hướng Chu Đình ảm đạm cười, nhưng không nói lời nào. Vừa rồi hắn điều chỉnh thiết bị EMF, số liệu cho thấy chỗ này từng có ác linh dừng lại. Cái này hoàn toàn nằm ngoài tính toán của hắn, điều làm hắn nghi hoặc chính là lão bí thư đến tột cùng là làm gì xúc phạm đến ác linh này, khiến cho ông ấy phải chết thảm.

Dù sao, lão bí thư là người đã sống cả đời trong thôn, hơn nữa mười mấy năm qua trong thôn chết đi toàn là mấy đứa nhỏ, thực không có phát sinh qua chuyện ác linh làm hại đến người trưởng thành. Vậy mà chỉ trong thời gian một ngày, đầu tiên là hại chết Đại Quân – cứ cho nguyên nhân là vì cậu ta là người bên ngoài tới phá rối đi, tiếp theo Kim lão thái xảy ra chuyện – hoặc là nói là Kim lão thái là tự làm tự chịu, bởi vì ác linh thực có thể chính là cháu gái của bà ta. Như vậy cái chết của lão bí thư lại là bởi vì nguyên nhân gì đây?

Lữ Minh Dương không khỏi nhớ tới cái lỗ thủng kia trên mặt đê.

Thực rõ ràng cái lỗ thủng kia rất có thể chính là do lão bí thư đục ra, nhưng ông ta vì cái gì muốn đục cái lỗ thủng này? Cái lỗ thủng bị đục ra này cùng với ác linh có quan hệ gì đây? Đến tột cùng lúc mình rời đi, lão bí thư đã xảy ra chuyện gì, khiến ông ta quyết định muốn đem mặt đê đục ra một cái lỗ thủng, dẫn đến xúc phạm ác linh khiến nó phải dồn ông ta vào chỗ chết thảm chứ?

Lữ Minh Dương vốn nghĩ chính mình đã đem tất cả vấn đề hiểu rõ, lại đột nhiên cảm giác sự tình trong này lại không có đơn giản như vậy, trong Tam Hà thôn này còn cất dấu rất nhiều bí mật mà chính mình vẫn chưa phá giải được.

Tâm tình mọi người vừa bi thương vừa sợ hãi, đem thi thể lão bí thư về nhà lập linh đường, đến khi bố trí xong linh đường, thì trời đã rất khuya.

Thôn dân đã giải tán hết, trong thôn khôi phục lại yên tĩnh, một loại yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy áp lực, cảm thấy sợ hãi.

Trương giáo sư buổi tối hôm nay không có đọc sách, nằm ở trên giường trừng trừng mắt nhìn xà nhà ngẩn người, đây là lần đầu tiên ông ấy có sự hoài nghi về niềm tin khoa học của mình. Lão bí thư là người quen biết, tuy lão đầu này không mấy làm cho người ta có cảm tình, thích ra vẻ quan gia, nói lời nào cũng giống như mình là lãnh đạo, mỗi câu đều phải thêm cái từ “thôi” cuối câu, nhưng nếu nói ông ta là một người mắc bệnh động kinh, nói thế nào chính mình cũng không tin tưởng, ông ta sống đến sáu bảy mươi tuổi, lại đột nhiên phát bệnh động kinh mà chết.

“ Tiểu Lữ, cậu thử nói chút xem Tam Hà thôn này vì cái gì lại có nhiều người phát bệnh động kinh như vậy chứ?” Trương giáo sư thở dài, nói.

“ Trương giáo sư, ông không phải đang làm khó tôi à. Ông thâm niên như vậy còn tra không được, tôi như thế nào lại biết chuyện gì xảy ra?” Lữ Minh Dương cười nói.

“ A a, cũng đúng a.” Trương giáo sư thở dài một tiếng, cười nói:” Không nói nữa, đi ngủ, để ngày mai có tinh thần khẩn trương tra ra nguyên nhân mới được.”

Lữ Minh Dương thầm nghĩ, ngủ thôi, ông nên ngủ sớm một chút, tôi mới có thể đi ra ngoài làm chuyện nghiêm túc được.

Trước mắt quan trọng nhất chính là quay lại con đê tìm hiểu xem, đến tột cùng lão bí thư trước khi chết vì cái gì lại muốn đào cái lỗ đó, chỗ đó đến tột cùng cất giấu cái bí mật gì, vì sao lại chọc giận ác linh kia.

Ước chừng qua hơn nửa giờ, nghe được tiếng hô hấp đều đều của Trương giáo sư, dần dần phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Lữ Minh Dương lại lưu ý đến căn phòng cách vách không có động tĩnh gì, lúc này mới nhẹ tay nhấc chân mở ra cửa phòng, lặng lẽ hướng cổng thôn đi tới.

Lữ Minh Dương trong lòng tính toán một hồi muốn đem theo vài món đồ, đầu tiên là muốn đập vỡ mặt đê, cái búa sắt nhất định là phải lấy, trong xe có một cây, chẳng qua cũng không có lớn, cứ dùng tạm trước. Thứ hai phải có cây đèn, cái này khỏi nói tất nhiên là có. Thứ ba chính là phải lấy khẩu súng huyết tương, dù sao chuyện muốn làm là đụng chạm tới thứ kiêng kị của ác linh, vạn nhất đến lúc đó nó xuống tay với mình, vậy thì trực tiếp bắt nó luôn.

Hắn nghĩ như vậy, bất tri bất giác đã đi đến cổng thôn, xa xa trước mắt dưới ánh trăng mông lung, ngay chỗ cổng vào nông trường tựa hồ có bóng người.

Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng cảnh giác, bởi vì thân ảnh kia nhìn qua tựa hồ không phải là Ngô tam thúc già nua gầy yếu, mà là hình dáng uyển chuyển của một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái đó đứng xéo một góc so với phương hướng của chính mình, hai tay khoanh phía trước tựa người vào đầu xe jeep của mình, bộ dạng cao ngạo mà thản nhiên, có chút khẽ ngửa đầu, môi tựa hồ mấp máy nói cái gì.

Lữ Minh Dương rón ra rón rén chậm rãi di chuyển về phía trước, trong lòng hưng phấn, đưa tay vào trong túi lấy ra một ống tiêm nhỏ - trong ống tiêm chứa đầy máu chó mực.

Một bước, hai bước, ba bước...

Đột nhiên thân ảnh cô gái kia quay đầu nhìn thoáng qua Lữ Minh Dương, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy. Lữ Minh Dương vội vàng truy đuổi, nhưng mới chạy được hai bước, thân ảnh cô gái kia lại quỷ dị biến mất dưới ánh trăng mông lung. Nhưng trong nháy mắt này, hắn loáng thoáng thấy cô ta tựa hồ mặc một bộ y phục màu đỏ.

Lữ Minh Dương dừng lại tại cổng vào nông trường, chân mày đã nhíu rất chặt, lại là thân ảnh của Hồng y nữ nhân này, cô ta ở xe mình làm cái gì chứ?

Nhưng chân chính làm cho Lữ Minh Dương nghi hoặc chính là mình thực không có đeo mắt kính, chẳng lẻ cô ta không phải là quỷ? Nhưng nói về tốc độ quỷ dị này, về cái thân ảnh quỷ dị này, nếu nói cô ta là người, làm sao mình có thể tin tưởng được đây?

Chẳng lẽ là mắt của mình lại có vấn đề? Lại có thể nhìn thấy những thứ này?
----------------------------------------------------------------------------------