Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 47: Trèo cao, té đau (3)




Bữa tiệc Tết Nguyên Tiêu chính thức bắt đầu sau khi Hoàng Thượng và Triệu Thái Hậu đến. Đế vương một thân long bào hoàng sắc tại vị vị trí trung tâm. Thoáng nhìn mọi người nô nức hành lễ, hắn tùy ý vung tay miễn lễ rồi nói. 

"Khai tiệc."

Không khí náo nhiệt hẳn lên. Hoàng Quý Phi chuẩn bị đâu vào đấy, nàng vận y phục hồng sắc thêu điểm hoa lan chi nàng thích nhất. Dung nhan tuy lớn tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, vẫn rực rỡ như đóa hoa tươi. Trang sức hoa lệ, điểm xuyết lên mái tóc vấn thiên loan kế. Hoàng thân quốc thích, hậu cung phi tần đến quan viên và gia quyến đều có mặt đầy đủ ở mỗi bàn tiệc chuẩn bị cho thân phận, địa vị của họ. 

Các món ăn tinh xảo lần lượt được các Cung nữ và thái giám mang lên. Hoàng Quý Phi cười mỉm, nhấc đũa động vài món. Hạnh nhãn lướt đến nhi tử ngồi bên khu vực hoàng thất, trao đổi bằng mắt vài giây mới lướt đến Thái Hậu ngồi gần vị trí chủ vị của Hoàng Thượng.


"Hoàng Thượng. Món này khá hợp khẩu vị ai gia. Bệ hạ nếm thử xem."

Thái Hậu cong cong khóe mắt, nhấc tay chỉ vào món súp tuyết yến khai vị, một lòng hướng nhi tử bày tỏ tình mẫu tử thân thiết. Hoàng Thượng gật gật đầu, có vẻ y hơi mệt mỏi, nhấc tay áo lên che long nhan, ngáp một hơi. Huệ Phi cực phẩm mỹ nhân, níu giữ hắn không buông. Nếu hôm nay không phải là ngày tổ chức cung yến mừng Tết Nguyên Tiêu quan trọng, hắn đã nghỉ lại Cảnh Nhân Cung điên long đảo phượng cả đêm.

"Mẫu hậu có lòng. Trẫm sẽ thử sau."

Nói xong, hướng Hoàng Quý Phi cất giọng cưng chiều: "Ái phi. Bữa tiệc hôm nay nàng chuẩn bị có gì đặc biệt không? Ta ngồi nghe đám nhạc sư tấu khúc đến nhàm chán bên dưới. Xem ra, chẳng có gì hay ho hết."

"Bệ hạ. Người kiên nhẫn chờ một chút. Đến ngay thôi."


Hoàng Quý Phi cười thâm ý, sống với nhau mấy mươi năm, không thể không hiểu ý. Nàng vỗ vỗ tay, nhạc sư dừng tấu khúc, nhường chỗ thể hiện cho tiết mục sau.

Từng tiếng trống thùng thùng từng nhịp có quy luật vang lên, bóng dáng hai nữ tử dị tộc che nửa mặt, tóc tết thành bím thả sau lưng, vận vũ phục phấn sắc nửa kín nửa hở tiến vào trung tâm sảnh diễn tấu. Thân hình bốc lửa, ngực no đủ, mông cong. Hoàng Thượng ở trên ban đầu nhàm chán, thoắt cái đã tỉnh cả ngủ đăm đăm nhìn hai nữ nhân có phong cách ăn mặc khác thường. Ngay lúc ngày, hắn muốn ngay lập tức gỡ bỏ khăn che mặt che kín dung mạo của hai nàng. Cơ thể xinh đẹp khiến y thèm muốn nhỏ dãi như thế, chắc gương mặt họa thủy không kém.

Thanh âm tiếng trống từng nhịp, từng nhịp dần đánh nhanh dần lên. Ngọc thủ uyển chuyển tạo hình hoa chỉ khéo léo, nâng lên hạ xuống. Bụng khẽ lặc lư gợn sóng, tay chân linh hoạt, vòng lắc tay đeo trên tay rung lên vui tai. Từng động tác tự do, mị hoặc lòng người. Ngón tay thon dài linh động lướt qua nút thắt khăn che. Dung nhan kiều mị xuất hiện, người người như bị hớp hồn hít khí. Đôi chân thoăn thoắt linh hoạt xoay liền vài vòng tròn. Cơ thể như rắn, uyển chuyển vũ động linh hoạt, hết múa bụng đến múa ngực, múa toàn thân. Đến khi tiết mục kết thúc, mọi người mới từ trong cơn mê thoát ra ngoài.


"Tốt, tốt. Hoàng Quý Phi hiểu lòng trẫm. Thưởng."

"Thần thiếp xin tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng." 

Thõa mãn được lòng ham vui, ham của lạ của Hoàng Thượng. Hoàng Quý Phi cúi đầu tạ ơn. Vì đạt được mục đích, nàng cười mỉm chi, xem như bước đầu kế hoạch thông qua dễ dàng. Bước tiếp theo cầu trời ủng hộ họ, thuận ý đạt thành mưu nghiệp lớn. 

"Hai nữ nhân này là vũ cơ chuyên nghiệp đến từ biên giới nước ta với Bắc Ngụy. Bệ hạ xem, có nên..." Hoàng Quý Phi nhẹ giọng gợi ý đường đi cho Hạ Đế.

"Ái phi nói đúng." Hạ Đế gật gù đồng ý, kêu thái giám thân cận truyền hai nàng lên ngồi cạnh mình, ngắm cho đã mắt cùng động tay động chân trước mặt nhiều người. Nghĩ mà tâm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cười to. 

                        ***

Cung nữ chịu trách nhiệm rót rượu bàn của Cửu Vương - Hạ Phong và Cửu Vương Phi - Bạch Hàn bê một bình rượu hoa quả tới, nàng ta thấp giọng hỏi.  
"Vương Gia, Vương Phi, hai vị muốn dùng chút ít rượu hoa quả không?"

Bạch Hàn suy tư một chút, nói: "Châm cho ta hai chén." 

Rượu hoa quả ngọt ngọt, dễ uống, hàm lượng không cao; khá thích hợp với Cửu Vương Gia ngốc không biết uống rượu có độ cồn cao.

Cung nữ nhanh nhẹn, lấy ra hai chén rượu sứ nhỏ trên khay đựng bình rượu, đặt xuống bàn, châm cho Cửu Vương một chén, Cửu Vương Phi một chén tràn đầy. Lúc châm, không cẩn thận làm đổ bình rượu, hất ướt hết lên làn váy của Bạch Hàn. Nàng ta sợ hãi, nhanh cúi người quỳ lạy, xin tha. Bạch Hàn đôi mắt nghi hoặc, cất giọng:

"Không sao. Sơ ý, không có tội. Bản Vương Phi đi thay y phục khác là ổn."

"Để nô tì dẫn người đến thiên điện gần đây thay y phục chuộc tội." Cung nữ thần sắc sợ hãi như cũ, lí nhí nói.

"Được. Dẫn đường." Bạch Hàn đồng ý ngay.
Bạch Hàn nắm tay Hạ Phong dặn dò: "Phong Phong ngoan ở đây. Ta sẽ quay lại sớm thôi."

Hạ Phong ăn uống no say, nghe nương tử phải rời đi liền không nỡ, đanh mặt lại: "Không cho Hàn Hàn đi. Nguy hiểm."

"Nơi này có nguy hiểm gì chứ? Ta đi một lát rồi sẽ trở lại ngay nhanh. Không để Phong Phong ở đây một mình lâu đâu." Bạch Hàn cười nhẹ, giơ tay xoa đầu hắn như đứa trẻ mít ướt cần người lớn dỗ dành.

Nói xong, nàng đứng dậy rời đi theo vị cung nữ kia. Lúc này, nhạc sư mô phỏng bách điểu triều phượng, vũ cơ vũ đạo như loan phượng bay lượn khắp nơi, thập phần tuyệt mĩ và đặc sắc. Hai nữ tử dị tộc lúc nãy, một trái một phải ngồi bên cạnh Hạ Đế thập phần săn sóc khiến hắn cười tít mắt hưởng thụ. Đám hoàng thất, quan viên, nữ tử hậu cung dù có chướng mắt cũng chẳng dám để lộ ra thần sắc khác thường. Thái Tử - Hạ Trác nhìn quen, thờ ơ, chỉ duy dành nụ cười; chuyên tâm trò chuyện với Thái Tử Phi ngồi cạnh của mình. 
Thiên điện không lớn, bên trong đốt hương thanh nhã. Dựa theo quy củ, cung nữ thành tâm hối lỗi, muốn hầu hạ Bạch Hàn thay quần áo. Bạch Hàn lạnh nhạt, không quen có kẻ hầu người hạ bảo. 

"Ta tự mình thay quần áo. Ngươi đi ra ngoài trước đi."

Cung nữ nọ do dự, thấy nàng đã quyết nên kính cẩn, lui gót rời đi. Trước khi đóng cửa, nàng ta thoáng đưa mắt lên trần nhà.

Bên trong phòng thay y phục, mọi thứ trang trí hoa lệ, màn che trơn bóng màu sắc thiên thanh, hương loài hoa nào đó dễ ngửi, ngay cả đồ dùng cơ bản như bàn ghế cũng rất tinh xảo. Ngửi chút mùi hương thanh nhã, lòng thầm tính toán liệu sắp có sự việc không hay diễn ra chăng?

Lúc bước vào, nàng đã nhận ra còn có một người khác ẩn nấp đâu đó trong phòng. Nàng lười để ý, tránh để lộ thân phận rằng ngươi đã bị lộ từ lâu. Bạch Hàn cởi váy áo, bắt đầu thay y phục trong bình phong. Đang sửa sang lại váy, Bạch Hàn nghe được sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó bên ngoài. Tiếng trao đổi nhỏ xíu của cung nữ với người lạ mới đến đó, tiếp theo là tiếng cửa bị mở két nhẹ một tiếng. 
Nàng tăng tốc độ, hoàn tất thay y phục mới, yên lặng đứng bên bình phong bằng gỗ đàn hương, làm động tác chỉnh lại y phục trong lúc nghĩ kế sách đối phó. Tiếp xúc với đám cao thủ chân nhân bất lộ tướng Ám Dạ Các, mưa dầm thấm đất, đoán rõ ắt có ám chiêu. Nhìn lư hương thoang thoảng trên bàn ở góc phòng, phân tích vài giây, mê hương? 

Theo đó, Bạch Hàn tương kế tựu kế nằm xuống sàn, giả vờ bất tỉnh, bất động thanh sắc. Bạch Hàn là người có võ công cao, nào phải trái hồng mềm cho người khác nắm trong tay. 

Người bước vào có vẻ là mama đứng tuổi. Nàng ta lấy khăn che kín mũi, tránh ngửi lấy mê hương, bước từng bước, ngẩng đầu nhìn ẩn sĩ trên mái nhà dò hỏi bằng ánh mắt. Biết mục tiêu lần này của chủ nhân chỉ là một Vương Phi chân yếu tay mềm. Chắc chắn thành công.
Mama đi thẳng vào buồng trong, quan sát vị Cửu Vương Phi xưa nay mắt cao hơn đầu hôn mê bất tỉnh. Lòng tràn đầy chán ghét, đá vài cái vào chân mới xác định nàng đã ngất.

"Ngươi đi ra được rồi. Nàng ta, ta sẽ phái người canh giữ. Làm theo kế hoạch. Nhớ kĩ."

"Ta đã biết." 

Vèo một cái, một nữ nhân từ trên xà nhà xuất hiện. Vóc dáng tương tự Bạch Hàn, kể cả dung nhan cũng được dịch dung cẩn thận, giống y như đúc một khuôn. Mama đứng tuổi hài lòng với tử sĩ lần này, giả dạng Cửu Vương Phi khá hoàn mĩ. 

"Thay quần áo rồi ra sảnh tiệc đi. Cửu Vương Gia trăm sự nhờ ngươi."

Nàng ta gật đầu, không nhiều lời, lấy y phục chuẩn bị từ trước ra thay. Chỉnh trang y phục, đầu tóc mới khoan thay học theo Bạch Hàn từ thần thái, nét mặt đến bước đi.

Cửu Vương Phi giả bước ra khỏi phòng, cung nữ dẫn Bạch Hàn thật ban đầu tiếp ứng, lạnh nhạt dẫn nàng ta đến cung yến tiếp tục dự tiệc như chưa có chuyện gì cả.
Bạch Hàn giả nhấc váy ngồi cạnh Hạ Phong. Nàng ta đánh giá tên Cửu Vương Gia ngốc này, trong mắt tràn ra chán ghét không giấu nổi. Tên này thì có gì để chính tay tử sĩ tài giỏi như nàng ta ra tay chứ?

Hạ Phong định cười khì khì với Bạch Hàn đã trở về thì nhận lấy sự chán ghét xa lạ. Nhíu mi tâm, nhìn sang hướng khác, hoàng cung có biến? Lẽ nào tên Hạ Dật không nhịn nổi muốn ra tay rồi?

Đánh mắt sang hoàng huynh Hạ Trác, huynh ấy cũng nhìn sang hắn cười nhếch miệng. Đoán rằng, mọi chuyện đã sắp xếp đâu vào đấy, Hạ Phong yên tâm ba phần, bảy phần còn lại chẳng hiểu làm sao lo cho vị Cửu Vương Phi mất tích trên danh nghĩa của hắn. Bạch Hàn giả này giả đã đành, còn không chịu diễn tròn vai, lớp dịch dung chưa chắc che giấu hết thực hư. Nhìn sơ, hắn đã nhận ra ngay. Để xem nàng ta tạo ra bọt sóng gì.
Hạ Dật, Hoàng Quý Phi, Triệu Thái Hậu, Triệu Gia,... Đã đến lúc chúng ta tính hết ân oán.