Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 35: Huyền Dạ Mặc mặt dày




Trở lại với Bạch Vũ Diệp Y của chúng ta.

Nàng theo cuống họng họ lớn nhảy xuống một khoang vô cùng rộng rãi liên tục co dãn. Theo dự đoán nó có vẻ là dạ dày chăng? Không kịp gọi tên Huyền Dạ Mặc đang ở nơi nào? Một dòng tanh hôi chảy ra như suối từ đâu không biết chảy ào xuống đầu nàng. Phản ứng nhanh nhạy, nàng liền bay lùi ra sau nhưng dù nhanh cỡ nào cũng phải bị vây vài giọt lên mu bàn tay trắng nõn. Một mùi cháy khét bay lên kèm theo cảm giác đau rát đến tận xương nhưng nàng bất cần quan tâm. Gương mặt nàng từ giữ vững nét bình tĩnh giờ càng lo lắng không nguôi. Tên chết bằm kia đang bị thương ngay vai cộng thêm tâm mạch bất ổn. Liệu có cầm cự được.

"Huyền Dạ Mặc! Huyền Dạ Mặc! Tên chết bằm. Ngươi đang ở đâu?" Nàng bỗng gọi lớn trong vô vọng như sợ đánh mất thứ gì quan trọng.

Rào...

Lại thêm một đợt phun trào. Má nó! Đừng nói đây là dịch da dày?

Bạch Vũ Diệp Y mới can đảm chui vào thì bị vây vài giọt đã bỏng đến rướm máu, sặc mùi cháy khét rồi. Giờ lại tặng thêm một đợt còn lớn hơn khi nãy nữa.

"Khụ... khụ..." Một đợt tiếng ho yếu ớt vang lên từ bên dưới.

Bạch Vũ Diệp Y tức mình đến muốn giậm nát cái dạ dày khốn kiếp. Giờ làm sao để đi xuống bên dưới nữa. Không ngại nguy hiểm, nàng tìm một lối nhỏ có thể hướng xuống chui vào. Một mùi tanh hôi nồng nặc như muốn đoạt hết sự sống xông lên mũi. Nàng lấy tay che mũi, cật lực ho khan.

Hèn gì, Huyền Dạ Mặc đã vốn lợi hại hơn nàng rất nhiều. Rơi xuống cơ quan gì ai biết có thể tích hơi độc. Dù không chết cũng chìm trong cơn đau đớn đến lục phủ ngũ tạng. Ấy chết! Nhanh lên thôi.

"Huyền Dạ Mặc! Huyền Dạ Mặc. Ngươi đâu rồi."

Lấy ra một viên dạ minh châu to như quả trứng ngỗng. Nàng cố mở to hai mắt ra ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm.

"Tên chết dẫm. Ngươi không sao chớ?"

Cách nàng năm sáu bước chân, Huyền Dạ Mặc mặt không chút huyết sắc, môi tím tái, nằm dài trên nền mô ẩm ướt bốc mùi hôi thối. Bộ bạch y trắng tinh cũng đã nhiễm nhiều vệt máu của hắn nhất là ở sau lưng.

Nghe tiếng gọi quen thuộc, hắn chập chờn mi mắt nặng trịch ra tìm kiếm giọng nói ấy. Là nàng sao? Nàng sao lại ở đây? Giơ tay bắt lấy thân ảnh mờ ảo phía trước, hắn lại chụp vào trong khoảng không vô định. Ừ nhỉ! Chỉ là ảo giác mà thôi. Nàng đã an toàn ở bên ngoài rồi còn gì.

Một bàn tay đầy máu cầm chặt lấy tay hắn ra sức lay.

"Ngươi không được chết. Ngươi nghe rõ không? Thường ngày ngươi lắm lời lắm mà? Sao giờ im ắng thế?"

"Này. Ngươi dù có chết cũng phải chết trong tay ta mới được. Không thể chết trước con giao long khốn kiếp được đâu."

"Tên chết bằm này. Mau dậy. Ngươi là của ta. Mãi mãi là của ta đó nghe không!?"

Đang im lặng thì bỗng người nào đó cố mở hai mắt lên nhìn người ra lời tuyên thệ trong cái nơi hơi bị phi lãng mạn này. Hắn cầm chặt tay nàng khàn giọng trả lời:

"Vi phu mãi là của nàng."

"Tay nàng?"

"Ta không sao. Chỉ là một vết thương nhỏ."

Đang tập trung xem xét vết thương trên người hắn, gương mặt nàng hiện không hiểu sao đã lấm lem nước mắt dù đã cố cầm lòng không đậu. Nàng lau đi nước mắt không trả lời lại rút lọ thuốc kháng độc nhét vào miệng hắn, tay thầm vận nguồn tiên lực trị thương theo quán tính phóng lên vai hắn.

Mất khoảng năm phút sau, hắn dần ổn hơn. Theo lực đỡ của nàng đứng lên.

"Ngươi có thể dùng kiếm không? Ta ra ngoài thôi." Nàng ân cần hỏi theo cách của chính nàng.

"Theo ý nàng định từ đây ra ngoài sao?" Hắn giả vờ ngu ngơ, dựa sát người nàng hỏi.

Bạch Vũ Diệp Y gật đầu, tay phải không đỡ Huyền Dạ Mặc cầm chắc thanh kiếm.

"Không được thì để ta."

Huyền Dạ Mặc thừa nước đục thả câu, ôm chặt lấy vai và eo nàng. Còn nàng, cứ nghĩ tên sắc lang ngầm kia đang bị thương mà không đạp hắn mấy phát cho hạ tức. Tay sẵn vận nguồn linh lực bổ thẳng hai đường.

Bên ngoài, giao long rống lên từng cơn thảm thiết, quằn quại giãy lên đành đạch như cá mắc cạn. Các huynh đệ hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó, hiểu ý lùi xa. Đến lúc nó chỉ còn thoi thóp hơi thở, từ dưới bụng xoẹt một đường, hai thân ảnh xuất hiện trở lại.

"Làm nhiệm vụ của các ngươi đi. Lột da sống nó cho ta." Bạch Vũ Diệp Y như quát lên khi thấy bọn nhiều chuyện này cứ nhìn nàng và hắn chằm chằm. Họ co chân, lập tức ráp nhau hì hụt chơi trò lột da sống.

Ở bên kia không xa, một đám ỷ lớn hiếp nhỏ chơi trò mèo vờn chuột đến chán mới thôi.

Và sự việc sau đó kết thúc trong êm đẹp.

- Các trưởng lão uy vọng và đệ tử Phong Vân Môn không bị đâm chết mà bị mệt đứt hơi chết. Khi đến Địa Phủ gặp Diêm Vương mới hối hận hiểu ra mình chọc nhầm thật sự là ai. Đau đớn lòng, đau đớn lòng x n lần bị đầu thai kiếp quạ đen xui xẻo á.

- Con giao long hóa ra là môn chủ của Phong Vân Môn. Dùng trận Huyết Tế hòng lấy tu vi, huyết thịt của người hiến tế đề thăng công lực hòng hóa xác thành rồng. Ông ta không bị đám người Ám Dạ Các chém chết, cũng không bị mất máu vì mất lớp da mà chết mà là bị Minh Tử Triệt gϊếŧ chết.

- Minh Tử Triệt mất tích từ đầu cuộc chiến, hổ thẹn xuất hiện giải thích. Thì ra con giao long kia không phải môn chủ Phong Vân Môn thật sự mà Minh Tử Triệt cũng chẳng phải Đại thiếu của Phong Vân Môn. Lão ta chỉ xem y như công cụ ngụy tạo thân phận con người để trà trộn vào tầng cao của Phong Vân Môn mà thôi.

- Phong Vân Môn đã hủy, chia năm xẻ bảy, cháy rụi trong một đêm. Từ đó, Minh Tử Triệt mai danh ẩn tích. Công tử nhẹ nhàng như gió xuân chìm vào quên lãng khỏi giang hồ.

- Nhiều nhân vật có bản lĩnh trên giang hồ vì Phong Vân Môn bặt vô âm tính.

Dần dà. Câu chuyện được rùng rợn hóa, biến tấu nhiều bản khác nhau bởi các người dân xung quanh thêu dệt. Từ đó trở thành là một trong số những cái chết, mất tích bí ẩn làm nên tính lịch sử, truyền kì cho đại lục.

                                ***

Một tháng trôi qua lặng lẽ.

Vào một buổi sáng sớm mai mát mẻ. 

Trong một khu trúc phong tươi tốt hướng đến Tổng bộ Ám Dạ Các.

Hai thân ảnh bạch y một trước một sau chầm chậm đi trên con đường mòn dẫn lối đến đỉnh núi. Bạch Vũ Diệp Y vừa đi vừa vung tay lên xuống nhịp nhàng vui tươi đến lạ thường mà nhìn ngắm cây cỏ, đất trời. Nàng như lạc vào một khung cảnh xanh um, tươi tốt của rừng trúc cùng những làn gió rừng man mát lướt nhẹ trên da mặt thật vô cùng thoải mái. Vài khóm hoa cúc vàng mọc dại ven đường càng tô điểm thêm sắc màu cho một khu rừng xanh um, tươi tốt.

Nàng nhìn về tên phía sau nãy giờ vẫn giở trò im lặng đến kì lạ. Chẳng phải suốt ngày đeo bám nàng gọi "nương tử" ư? Mấy hôm nay có lẽ do nàng áy náy hắn xả thân cứu nàng, nàng đã hơi hơi có cảm giác với hắn nhưng nàng vẫn thấy có cái gì đó ngăn cách hai người. Cứ nghĩ đến Bạch Vũ Diệp Y thật sự là nàng khó chịu, bức rức trong lòng. Có lẽ, nàng không xứng với tình yêu cao cả của Huyền Dạ Mặc.

"Tặng nàng."

Giật mình, ngơ ngác nhìn bó hoa cúc vàng thiệt là to đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Bạch Vũ Diệp Y chỉ vào mặt mình hỏi lại.

"Tặng ta?"

Nhẹ gật đầu, khó hiểu nhìn nàng bằng ánh mắt sủng nịnh vô cùng.

"Tặng nàng đấy. Nàng không thích hay sao? Nếu không thích, ta liền vứt nó đi."

Ngay lập tức đoạt lấy, ôm vào người rồi đưa lên mũi ngửi mà tươi cười gật gù. Là nữ nhân ai chẳng thích hoa.

"Vừa đẹp, vừa thơm. Vứt thì phí lắm. Ta thích!"

Huyền Dạ Mặc nhẹ cười hạnh phúc, ôm eo nàng kéo về phía mình. Bắt hai mắt nàng luôn phải tập trung lên gương mặt yêu nghiệt của hắn làm nàng giật mình chập hai trân trân nhìn hắn.

"Nàng thích hoa? Hay thích ta?"

"Ta..." Khi không hắn lại hỏi cái đề tài vẩn vơ thế nhở? Làm ơn đừng làm khó trái tim bé nhỏ của nàng. 

"Gương mặt yêu nghiệt kia, tránh tránh xa ta ra." Bạch Vũ Diệp Y nghĩ.

"Bướm kìa. Oa... đẹp quá!"

"Chim sơn ca kìa. Dễ thương quá!"

"Con nai con kìa. Đáng yêu quá đi!"

Bạch Vũ Diệp Y bâng quơ nhìn lung tung sang hai bên. Chẳng thèm để ý hắn nửa con mắt! Hắn như muốn điên lên với trình độ lãng tránh của nàng a! Rốt cuộc, hắn có điểm nào không cuốn hút bằng những con vật chết tiệt kia chớ?

Đặt hai tay lên hai má Bạch Vũ Diệp Y, tiếp tục kéo sự tập trung của nàng lên hắn. Nàng lại ngang nhiên trừng mắt với hắn xả một tràn.

"Ngươi tốt hơn hết đừng hỏi cái việc ai cũng biết rõ mồn một như thế! Ta dĩ nhiên thích bướm, chim sơn ca, nai rồi! Nếu còn hỏi nữa thì tối nay đừng hòng leo lên giường. Hừ."

Kéo hai tay hắn xuống rồi đẩy ra, tung tăng tiếp tục lên đường. Nàng cần một cái giường êm để ngủ tiếp. Mấy hôm nay vì từ thiện chăm sóc vết thương cho Huyền Dạ Mặc mà có ai thấu hiểu cho nàng đâu.

Lúc thì đấm lưng. Không đấm thì hắn lại giở trò: "Vi phu đang bị trọng thương vì nàng. Chỉ nhờ việc cỏn con là đấm vài cái lên lưng cũng không được hay sao?"

Ừ! Đấm thì đấm! Việc cỏn con này. Nàng nhịn.

Lúc thì than đói cần nàng yêu dấu tự tay xuống bếp nấu cho hắn ăn. Không chịu thì lại than thân trách phận: "Vi phu đang bị trọng thương vì nàng. Chỉ mong một lần được thưởng thức tài nấu ăn tuyệt đỉnh vô song của nàng thôi."

Ừ! Nấu thì nấu! Thế mới cho hắn biết trình độ nấu ăn tuyệt đỉnh vô song độc nhất vô nhị của Bạch Vũ Diệp Y.

Loay hoay mãi một hồi khi bưng lên hắn ngắm nghía mỗi món vài cái lại bảo:

"Diệp Y. Sau này nàng đừng nên vào bếp nữa. Vi phu sợ hãi."

Nàng liền hỏi: "Tại sao?"

Hắn ấp úng: "Vi... vi phu... sợ nhà bếp sẽ cháy làm nàng bị thương,"

Nàng trừng mắt cố nhịn: "Sợ ta bị thương hay sợ nhà bếp cháy?"

Lúc thì cần được ôm mỹ nhân thư giãn tâm trạng. Mà mỹ nhân là ai? Không đòi ai lại lôi nàng ôm ngủ ngon lành bất kể nơi đâu. Có kháng cự thì luôn giở một câu: "Vi phu đang bị trọng thương vì nàng. Nàng nỡ lòng nào không chiều theo ta lần này."

Ừ! Nàng nhịn. Muốn ôm thì ôm. Sợ gì chứ?

Lúc thì đòi cung cấp thuốc an thần hữu hiệu nhất trên đời. Hỏi thì nàng có thể chế thuốc nhưng hắn cứ bảo là không chờ được rồi nói: "Thuốc an thần hữu hiệu nhất đang ở tại ngay đây."

Nàng liền ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu?"

Chưa kịp nghe câu trả lời đã bị ăn hôn.

Má nó! Đồ biếи ŧɦái lợi dụng người mà.

Nhớ lại mấy ngày qua nàng tức lắm. Nhưng hở muốn đạp hắn là lại giở câu: "Vi phu đang bị trọng thương vì nàng! Nàng nỡ lòng nào."

Suy ra, nàng cố nuốt ngược vào trong, cười gượng nhìn hắn mà chăm sóc tận tình. Tự hứa với lòng: "Cứ ngồi chờ đó đi. Khỏe lại rồi ta liền đá ngươi mấy chục phát."

Trở lại với thực tại, Bạch Vũ Diệp Y tung tăng một cách thong thả đi trước một đoạn. Bỏ lại phía sau Huyền Dạ Mặc muốn sôi máu rồi hô to:

"Người đâu?"

Một tên từ trên nhánh cây bay xuống, cung kính chắp tay thủ lễ.

"Cung nghênh Chủ Thượng!"

Hắn lãnh đạm phất tay rồi lập tức ra lệnh.

"Phân phó xuống dưới: bắt mấy con bướm, sơn ca, nai trong ngoại vi gϊếŧ sạch cho ta. Ta nếu còn nhìn thấy con nào còn sót lại dù chỉ một con thì đừng mong có ngày trở về Huyễn Dạ Huyền Giới nữa."

Cúi đầu nhận lệnh. Ngay tức khắc thi hành nhiệm vụ. Dù trong lòng có hơi tí khó hiểu khi mấy con vật đó đắc tội gì Chủ Thượng ư? Chuyện gì vậy cà?

Thi hành nhiệm vụ tốt hơn nhiều. Hắn nhớ nhà lắm rồi, cần có ngày sẽ trở lại.

Huyền Dạ Mặc có hơi tức giận xông lên não. Một mặt giậm chân tùy ý bay lên hướng khác về Tổng bộ Ám Dạ Các, bỏ lại Bạch Vũ Diệp Y tự mò đường lên vậy. Hắn giận rồi. Cưng chiều nàng quá cũng không tốt.

Đáp xuống sân viện. Lập tức, hắn rảo bước đến đại sảnh. Thấy đại sảnh đông đúc. Hình như giờ này còn họp hành gì đó với các cấp dưới. Hắn cũng chẳng quan tâm. Mở Ám Dạ Các chỉ là để tìm hiểu tin tức Ngũ Linh Châu. Hắn chỉ việc ngồi một chỗ làm bình hoa mượn danh nghĩa là được rồi.

Ưu tư bước vào mà chẳng cần mang mặt nạ che giấu mà cũng có người nào nhận ra hắn. Trong lúc đó cũng là lúc cuộc họp giải tán. Họ cùng nhau thủ lễ với nhau rồi gấp rút lần lượt ra về.

"Đại ca đã về. Sao đại ca về trễ thế?"

Long Thiên Kỳ soái không kém Huyền Dạ Mặc, đỉnh đạc một thân lam y tươi cười bước ra hỏi và đồng thời quan sát khí sắc mà thầm gật đầu.

Phượng Lăng Lăng lập tức chạy lại lôi Long Thiên Kỳ lại nhưng không kịp. Long Thiên Kỳ suốt ngày chỉ biết luyện đan, không lẽ chẳng phát hiện Chủ Thượng đang giận.

"Nhờ đệ phân phó xuống nhà bếp: dọn những món ngon nhất ra đây. Tẩu tử của các đệ chắc giờ này đã đói rồi." 

Nói đúng lắm. Giận chẳng lâu đâu. 

Long Thiên Kỳ gật gật đầu phân phó mệnh lệnh xuống dưới.

"Huyền Dạ Mặc chết dẫm kia. Đi đâu bỏ ta đi một mình."

Một giọng quát của nữ nhân vang lên ngoài cửa đại môn. Tiếp đó là tiếng đao kiếm vang lên inh ỏi cùng tiếng rên đau đớn do bị đả thương.

Rầm.

Đại môn bị đánh bật mở tan xác. Tiếp theo đó là sự xuất hiện của một thân ảnh bạch sắc phiêu dật tựa thiên tiên. Tay cầm bó hoa cúc to, tay cầm một thanh kiếm. Đôi mắt dù to tròn, đặc biệt đáng yêu nhưng giờ đây tràn ngập lửa giận nhìn Huyền Dạ Mặc. Chỉa thẳng trường tiên đến Huyền Dạ Mặc song đạp chân lao thẳng đến hắn.

"Tên chết dẫm. Dám bỏ ta lại. Đối đãi với ta như vậy hả?"

Huyền Dạ Mặc bật cười nhẹ, tỏ ra đáng thương nhìn Bạch Vũ Diệp Y.

"Nương tử nhận mình là thê tử của vi phu rồi nhé."

"Ta nhận khi nào?"

Không hết giận mà còn tức hơn, quất thẳng kiếm về phía hắn nhưng hắn là ai chứ! Chỉ cười nhẹ đưa tay đã đoạt gọn chuôi kiếm trong tay, kéo Bạch Vũ Diệp Y về phía mình. Hưởng thụ cảm giác ấm áp, mềm mại trong ngực mà vỗ về.

"Vi phu xin lỗi nương tử. Ta chỉ là sợ nàng đói bụng mà nhanh chạy về phân phó sớm một chút. Đừng giận."

Đẩy hắn ra mà trừng mắt. Sao lúc nào nàng cũng ở dưới cơ tên biếи ŧɦái chết tiệt như Huyền Dạ Mặc chứ? Tại sao?