Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 657: Thuận theo tự nhiên





"Tinh Tinh tỷ..! Chị nhìn tôi như vậy để làm gì..?"

Thật là không có quen nha, hắn biết mình bình thường rất là tuấn tú đẹp trai, được nhiều người để ý đến, quan sát hắn cũng không phải ít.

Chỉ là Lại Tinh Tinh đôi mắt như đao thế này nhiều khi hắn cũng không được thoải mái cho lắm.

"Nói đi..! Cậu mua quyển Trận Pháp kia để làm gì..?"

Lại Tinh Tinh nàng không có dễ dàng bị lừa như thế kia, tên Trần Vân Thanh này không phải là hạng người quăng tiền qua cửa sổ.

Y bỏ ra mười ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch mua một quyển Trận Pháp, chắc chắn là có mờ ám bên trong.

"Tinh Tinh tỷ..! Chuyện gì cũng không có gạt được chị..!" Trần Vân Thanh tiến đến, rất tự nhiên đem Lại Tinh Tinh ôm vào trong lòng, vuốt nhẹ lưng ngọc cách lụa một cái.

Thiệt là, nhìn hắn chằm chằm như đao nãy giờ, hắn còn tưởng đâu là có chuyện hệ trọng gì, ai ngờ chỉ là chuyện bé như hạt mè thế này, làm hắn lo lắng một trận suông.

"Đừng có nói nhảm, tôi muốn biết nguyên nhân..!"

Lại Tinh Tinh không hề phản đối hành vi thân mật của Trần Vân Thanh, còn là ôm lấy y chặt hơn một chút, nâng gương mặt xinh đẹp không tì vết của mình lên cùng Trần Vân Thanh đối diện.

Nàng cùng hắn lam nhiều chuyện vượt qua khuôn phép như thế này rồi, để cho y ăn bớt một chút cũng không có sao, nàng cũng là thích loại cảm giác này mà.

"Nói cho chị biết cũng không sao..! Ta là một tên Trận Pháp Sư, còn là Tam Giai Trận Pháp Sư..!"

Người ngoài Trần Vân Thanh hắn có thể che giấu thế nào cũng được, nhưng Lại Tinh Tinh lại không giống, nàng ta xem như là thê tử của mình, mấy chuyện này đâu cần thiết phải che giấu đâu.

"Thật sao..?"

Lại Tinh Tinh chớp chớp ánh mắt, có chút không tin nhìn lại Trần Vân Thanh.

"Ta có khi nào lừa nàng bao giờ đâu..!"

Trần Vân Thanh khẽ vuốt nhẹ cái mũi cao cao của Lại Tinh Tinh một cái, có chút buồn cười đối với sự ngạc nhiên quá độ của Lại Tinh Tinh bây giờ.

Cũng may hắn chỉ nói chung chung mình là Tam Giai Trận Pháp Sư mà không đề cập chính xác cấp độ.

Nếu cô gai này biết mình là Tam Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, chắc là sẽ ngất xỉu đi mất.



"Ha ha ha..! Hay quá rồi..! Nam nhân của ta thật quá mức yêu nghiệt..!"

Xác nhận Trần Vân Thanh không có gạt mình sau, Lại Tinh Tinh thật sự rất là vui, rất lâu rồi nàng là không có được vui vẻ như vậy.

Trần Vân Thanh chưa đến hai mươi tuổi đã là Yêu Sư cường giả, lại là một vị Tam Giai Trận Pháp Sư, đừng nói là Lạc Việt Vương Quốc nơi đây, nhìn rộng ra toàn bộ Nam Hoang Chi Địa, cũng là không tìm được người thứ hai có thiên phú kinh khủng như thế này.

Nếu mà cha nàng biết được người mà Lại Tinh Tinh nàng chọn có thiên phú yêu nghiệt như thế này, ông ta khả năng sẽ không còn ép nàng phải gả cho tên đại hoàng tử kia nữa đâu.

"Vân Thanh..! Toàn Đao Trận Pháp này có vấn đề..! Cậu hãy cẩn thận một chút..!"

Vui vẻ đi qua, Lại Tinh Tinh lên tiếng nhắc nhở Trần Vân Thanh một chút.

Lâm Thế Đạo lời nói vừa rồi nàng vẫn là còn nhớ rõ ràng, tên kia đã không nắm chắc quyển Trận Pháp này có thể làm ra được hay không, chỉ sợ Trần Vân Thanh lần này hao tâm tổn sức một phen không công rồi.

"Yên tâm đi..! Chuyện này tôi đã biết..!"

Trần Vân Thanh gật đầu, Toàn Đao Trận Pháp này đúng thật là có một chút vấn đề, nhưng đó là vấn đề đối với lại người khác mà thôi, riêng hắn thì không phải, dựa vào hiểu biết về Trận Pháp của hắn, căn cơ quá mức vững chắc, một chút thiếu sót hắn cũng là có cách đem nó bổ khuyết được, Toàn Phong Trận Pháp này là không hề có vấn đề gì.

"Tinh Tinh tỷ..! Hơn một tháng nay ta thật sự rất nhớ chị a..!"

Nói chuyện, ôm ấp, Trần Vân Thanh hai người là đã đi đến chiếc giường lớn phía trước khi nào cũng không hay.

Cùng nằm xuống ôm lấy người ngọc vào trong lòng, làn hương thơm từ thân thể Lại Tinh Tinh phát ra, làm cho Trần Vân Thanh có chút mê say.

"Nhớ tôi..! Như vậy sao hơn một tháng nay không đến thăm tôi lấy một lần..?"

Đang lạc vào vô biên khoái hoạt do thủ pháp ma quỷ của Trần Vân Thanh tạo ra, bỗng dưng lại nghe câu nói này của Trần Vân Thanh, Lại Tinh Tinh tỉnh táo hơn cả, dùng tay ngăn cản đôi tay của tên khốn kiếp này tiếp tục tác quái, đôi mắt đen láy hiện tại như đôi đèn pha nhìn chằm chằm vào Trần Vân Thanh, gằn giọng lên tiếng chất vấn.

Hơn một tháng qua, tại La Lâm Thương Hội nơi đây không có ngày nào mà nàng không đứt ngóng trông Trần Vân Thanh lại thăm mình cả.

Trông chờ hoài cứ giống như hòn vọng phu thế kia, ngày này qua ngày khác vẫn không có thấy bóng dáng của tên khốn này đâu cả.

Như nàng tính không sai mà nói, thời gian qua tên khốn này ôm ấp mê mẩn con nha đầu Dương Tư Tư kia đến quên cả trời đất luôn rồi, làm gì còn nhớ đến một cái Lại Tinh Tinh nàng đây nữa kia chứ.

'Nguy rồi..!' Trong lòng Trần Vân Thanh âm thầm kêu khổ.



Thật hận không cho mình vài cái bạt tai, khi không sao lại nhắc đến cái chuyện này làm cái gì kia chứ, hiện tại nữ ma đầu này tính toán lại sổ sách, hắn phải làm sao đây.

"Tinh Tinh tỷ..! Không phải là ta không có không muốn đến thăm chị, mà là bên Mân Việt Học Viện xảy ra quá nhiều chuyện, ta phải toàn tâm toàn ý tu hành để mà ứng phó với lại nguy cơ, thật sự là không có thời gian đến đây thăm chị..!"

Trần Vân Thanh cắn răng nói dối lừa gạt Lại Tinh Tinh một phen.

Hiện tại hắn làm sao dám nói những chuyện phong lưu thời gian qua của mình cho Lại Tinh Tinh nghe, không nói Lăng Tĩnh Y hiểu lầm một chuyện làm hắn tăng thêm một tri kỷ, chỉ nói chuyện xảy ra tại Phong Hoa Lâu cùng cô gái thần bí kia cá nước thân mật, làm chuyện vượt rào, cũng liền đủ cho Trần Vân Thanh hắn uống một hồ, nên hắn sẽ không ngu đem sự thật nói đi ra.

"Ứng phó nguy cơ..? Cậu là có nguy cơ gì..?"

"Là như thế này..?"

Trần Vân Thanh không dám giấu giếm, đem chuyện xảy ra hơn một tháng nay mình tại Mân Việt Học Viện từ đầu đến cuối kể lại cho Lại Tinh Tinh biết.

Ngoài những chuyện phong lưu của mình ra, những chuyện khác là hắn không có giữ lại chút gì cả.

"Tên khốn Lăng Thành Phong kia thật không biết điều mà..!"

Lại Tinh Tinh có phần căm ghét tên Lăng Thành Phong kia, nếu không có y, Trần Vân Thanh đâu phải liều mạng bế quan tăng cao tu vi để đối phó như thế này.

Cũng là không có thời gian đi đến đây thăm nàng được lấy một lần, tên đó rất là đáng chết, hai tháng sau quyết đấu, phải nói Trần Vân Thanh đem tên đó xử lý đi thì mới được.

"Tinh Tinh tỷ..! Lăng Thành Phong tạm thời chưa thể xử lý nó được..!"

Trần Vân Thanh hắn quá hiểu Lại Tinh Tinh hiện tại trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Theo thực lực của hắn bây giờ, đã thừa sức đưa Lăng Thành Phong vào chỗ chết, hắn trong lòng vẫn luôn có ý nghĩ như vậy.

Thế nhưng hiện tại thì không có được, hậu trường của Lăng Thành Phong quá lớn đi, phụ thân y không chỉ là Phó Viện Trưởng, còn là Yêu Tông cường giả, nếu mà biết con mình chết trong tay hắn, dù có lý do công bằng quyết đấu, lão già kia thế nào cũng sẽ ra tay đem hắn diệt đi để trả thù.

"Vân Thanh..! Còn chuyện Thái Hàn Sơn một chuyện là như thế nào..?"

So với lại đối phó với lại Lăng Thành Phong, nàng là quan tâm đến chuyện Trần Vân Thanh phải đi đến Thái Hàn Sơn nhiều hơn, nơi đó rất là nguy hiểm, nàng không phải là chưa có nghe nói qua.

"Ta cũng không biết nguyên nhân thế nào..?"



Đối với chuyện này Trần Vân Thanh hắn cũng rất là đau đầu, mọi người xung quanh đều cho là vị Viện Trưởng kia lấy hắn khai đao để mà khai chiến với lại Phát Chính Nam một hệ.

Tuy nhiên hắn không cho là như thế, hắn có một cái linh cảm, lần này người mà tôn Viện Trưởng kia muốn đối phó là Trần Vân Thanh hắn đây.

Thật sự không có biết hắn là đắc tội với cô ta tại điểm nào ?

Không biết sao cô ta không thể ra tay lại đi làm ra nhiều trò như thế?

Có một điều hắn nắm chắc được lần này mình có chút thảm rồi, khi không lại đắc tội với một đại nhân vật như thế kia, cuộc sống sau này có thoải mái mới là chuyện lạ.

"Vậy...! Ân..!"

"Tinh Tinh tỷ..! Không cần nhắc đến chuyện này..!"

Không cho Lại Tinh Tinh lên tiếng nói tiếp, Trần Vân Thanh đã ra tay hành động, môi của hắn liền đem đôi môi xinh đẹp của Lại Tinh Tinh khóa lại, đôi tay cũng không hề nhàn rỗi, nhanh chóng đem y phục trên người của hai người thoát hết đi.

Thời gian không còn nhiều lắm, chuyến đi đến Thái Hàn Sơn lần này phải hơn một tháng sau hắn mới có thể trở lại Mân Việt Quận Thành được.

Trong khoảng thời gian này muốn gặp Lại Tinh Tinh rất là khó khăn, cũng nên nhân lúc hai người bên nhau vui vẻ một chút, những chuyện khác tạm thời bỏ qua một bên đi.

"Nè..Ân!"

Lại Tinh Tinh còn muốn phản ứng lại, nhưng không quá đôi ba giây, cũng liền từ bỏ phản kháng, thuận theo tự nhiên..

(Tạm cắt đi vài ngàn từ vậy..)








Nếu bạn rảnh, xin mời đọc