Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 594: Tự Tin Thái Quá.





"Cùng là anh em..! Giúp đỡ được Trần Vân Thanh ta sẽ không chối từ..?"

Trần Vân Thanh cũng là giả tạo nụ cười đối với hai người này xã giao một chút.

Nhìn qua Trần Tuyết Tùng, hắn hơi có chút nhíu mày, hắn trong lòng hiểu quá rõ ràng vì cái gì tên này lại rời khỏi Lệ Phú Hoa Viên, cũng hiểu vì lý do gì mà y đến nơi đây thà chọn đi cùng Trần Hàn Xương cũng không có cùng hắn đi chung một đường.

Nghĩ lại hắn cũng cảm thấy đôi chút có lỗi với lại Trần Tuyết Tùng, nhưng hắn không hề hối hận, chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng cho được.

Dương Tư Tư là không có tình cảm với lại Trần Tuyết Tùng, có để cho hai người cùng nhau lâu đến như thế nào, kết quả cũng sẽ giống như Trần Kim Tiền cùng Ngô Tiểu Diễm mà thôi.

Hơn nữa hắn cũng không có thói quen nhường lại nữ nhân của mình cho người khác, dù là anh em thân thiết cũng là như vậy.

Có chăng nghĩ đến tình nghĩa anh em, nếu Trần Tuyết Tùng tại Mân Việt Học Viện gặp khó khăn, hắn sẽ hết sức giúp đỡ y mà thôi.

"Hàn Xương..! Chú định bao giờ theo ta nhập Nội Viện đây..?"

Không để ý đến bộ dạng không vui của Trần Tuyết Tùng nữa, Trần Vân Thanh đưa mục tiêu di chuyển qua Trần Hàn Xương, tên khốn này mới là người khó đối phó nhất đây.

'Nhập Nội Viện.! Ta nghĩ còn lâu..!' Đường Thái Phật mấy người nghe Trần Vân Thanh lên tiếng hỏi Trần Hàn Xương như thế, quay lại nhìn cảnh giới của Trần Hàn Xương hiện tại, ba người trong lòng không khỏi khinh thường một tiếng.

Gia nhập Nội Viện tiêu chí thấp nhất cũng phải có Yêu Sư nhất trọng sơ kỳ thực lực.

Nhìn lại Trần Hàn Xương xem, Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ, đúng thật ngoài Trần Vân Thanh ở nơi đây, trong số những thiên kiêu tham dự thí luyện lần này, Trần Hàn Xương không có bàn cãi liệt danh đệ nhất.

Nhưng với thực lực kia, muốn gia nhập Nội Viện, chắc phải còn cần thời gian lâu lắm.

'Khốn kiếp..! Trần Vân Thanh..! Mày dám âm tao..!' Trần Hàn Xương hai tay nắm chắc thành quyền, trong lòng phẫn hận không thôi.

Trần Hàn Xương hắn vốn là người không thích khoa trương, Trần Vân Thanh này chắc chắn là hiểu quá rõ ràng.

Y đột nhiên hỏi câu như vậy, làm cho nhiều người ở nơi này tập trung mọi sự chú ý vào hắn, nhiều ánh mắt nghi hoặc muốn điều tra xem hắn có thật sự giống như Trần Vân Thanh một dạng, là một đại thiên tài hay khoe.


Nó hoàn toàn đi ngược với lại ý muốn của hắn, Trần Vân Thanh dùng chiêu này như muốn giết người không đao a.

"Cũng không hẳn đâu nha! Không chừng vị Hàn Xương huynh đài đây cũng là Yêu Sư cũng nên!"

Một tên tán tu suy ngẫm đôi chút liền lên tiếng!

"Cũng phải! Không thể khinh thường bằng hữu của Trần Vân Thanh kia được!"

Hai người kia xuất thân từ một tòa thành trì, còn là anh em thân thiết, có thể Trần Hàn Xương đó có bản lĩnh hơn người cũng nên.

"Quá nhiều yêu nghiệt, xem ra chúng ta phải tìm cách hiểu rõ về thân phận đám người đó mới được!"

Đây là thiên tài của mấy đại gia tộc bên trong Mân Việt Quận Thành lên tiếng.

Trần Vân Thanh thiên kiêu lộ diện, cũng làm cho nhiều người nổi lên tâm lý đề phòng, đối với người đến từ thế lực bên dưới, họ không còn khinh thường như trước nữa.

"Lão đại..! Anh nói đùa, muốn được như anh tôi phải cố gắng nhiều năm nữa..!"

Những lời bàn luận xung quanh Trần Hàn Xương đương nhiên là nghe rõ ràng.

Không thể làm gì, Trần Hàn Xương chỉ có thể hết sức khiêm cung cùng Trần Vân Thanh đối đáp, nhìn ra được hắn rất tâng bốc Trần Vân Thanh, đem mình hạ xuống thật thấp một dạng.

"Nha..! Như vậy chú phải cố gắng lên..!" Trần Vân Thanh ý vị thâm trường đưa ánh nhìn Trần Hàn Xương một cái.

Không ai hiểu rõ ràng thực lực của Trần Hàn Xương hơn Trần Vân Thanh hắn.

Yêu Sư nhất trọng cảnh giới, muốn gia nhập Nội Viện mà nói, bất kỳ lúc nào Trần Hàn Xương cũng có thể làm được cả.

Tuy nhiên nghĩ lại, Trần Vân Thanh hắn đã bại lộ ra ánh sáng, làm cái đích cho mọi người chỉ trích, trong khi đó cường địch thực lực không kém của mình vẫn luôn ở trong bóng tối như một con rắn độc, âm thầm phát triển tự thân, chờ đợi cơ hội cho Trần Vân Thanh hắn một đòn chí mạng.

Hắn sao có thể dễ dàng để tên này quá thoải mái như vậy được.



Qua sự kiện hôm nay, thiết nghĩ cũng sẽ không ít người tìm đến Trần Hàn Xương gây phiền toái, tên này cũng khó mà toàn tâm toàn ý tu hành đối phó với lại hắn, đây cũng là một chiêu số không hề tồi chút nào cả.

"Lão đại..! Tôi sẽ cố gắng hết sức..!"

Trần Hàn Xương trong lòng thở phào, may mắn tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này không thừa cơ hội lấn tới.

Nếu mà không, hôm nay hắn không lộ chân tướng là không thể rồi, Trần Vân Thanh điểm đến là dừng, xem ra y cũng còn một chút nghĩa khí đó chứ.

'Thật là khó nghĩ quá..!' Tô Trục Lưu bên cạnh Ngô Mãnh Thành, nhìn qua Đường Thái Phật đám người bên kia chất chứa ánh mắt khá là hâm mộ. Như mình cũng có thể đến dựa vào Trần Vân Thanh thì không còn gì tốt bằng.

Hắn vốn đánh giá rất là cao Trần Vân Thanh thực lực, tương lai chắc chắn Trần Vân Thanh sẽ trở thành một vị cường giả.

Chẳng có ai ngờ mình vẫn là đánh giá thấp thực lực của Trần Vân Thanh, mười bảy tuổi Yêu Sư cường giả, đi theo người này có thể nói là tương lai sẽ rất là sáng lạn.

Đáng tiếc hắn cũng chỉ đem chuyện này để trong lòng mà thôi, với chuyện trước đây hắn gài bẫy Trần Vân Thanh một lần, y không tìm hắn tính toán nợ nần, hắn đã là cảm tạ trời đất quá rồi, đâu còn dám hy vọng quá xa vời đâu.

...

"Chị Tố Nga..! Chúng ta tạm thời nhẫn nhịn một chút đi..!"

Cổ Cự Nghiệp nhìn qua cũng hiểu hiện tại Trần Tố Nga nhìn về phía Trần Vân Thanh kia đang rất là khó chịu.

Đáng tiếc hắn cũng không thể giúp đỡ được gì, người mà hắn có thể dựa vào là Cổ Hàn Mục đã tử trận bên trong Phong Lang Sơn, Trần Vân Thanh bây giờ không chỉ là Yêu Sư cường giả, còn là Nội Viện đệ tử của Mân Việt Học Viện, đối phó với lại Trần Vân Thanh hiện tại, dựa vào sức mấy người mình không khác gì lấy trứng chọi đá cả, rất là không khôn ngoan chút nào.

"Cự Nghiệp..! Cậu an tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì khinh suất..!" Trần Tố Nga quăng đến cho Cổ Cự Nghiệp một cái ánh mắt an tâm.

Cổ Cự Nghiệp suy nghĩ quá nhiều, Trần Tố Nga nàng thật sự hận không thể đem Trần Vân Thanh chém ra trăm ngàn mãnh để mà trả thù cho cha mình cùng Trần gia.

Nhưng nàng không phải là người không có đầu óc, càng không phải người làm việc theo cảm xúc của mình. Trần Vân Thanh thực lực quá cao, đại thế đã thành, muốn trả thù cần phải kiên nhẫn tìm lấy cơ hội, còn cần dựa vào năng lượng của Cổ gia, hiện tại cần làm nhất là ẩn nhẫn, mà không phải tiến lên nạp mạng, vấn đề này nàng cũng là hiểu rõ ràng đấy.


"U..! U...! ... U..!".

"Gì cơ..! Đám Phong Lang kia lại đến nữa..!"

Tất cả mọi người đã lên tinh thần chuẩn bị theo Thường Tại Thiên trở lại Mân Việt Học Viện rồi, tuy nhiên âm thanh quái quỷ kia truyền đến, làm cho không ít người run sợ.

Nơi đây nhiều đệ tử tham gia thí luyện vốn là đã không còn xa lạ gì với loại âm thanh này, ngoài những con Yêu Thú Phong Lang kia thì không thể nào khác được, mỗi khi nghe đến âm thanh này, nhiều người ám ảnh thật sâu, cũng có nhiều người thân hình bây giờ còn đang run sợ kia kìa.

Dễ hiểu quá mà, qua bảy ngày vừa rồi, không ít người thân bạn bè hay trưởng bối của mình đều là bị chết trong tay đám Phong Lang tàn ác này, muốn bọn họ quên đi cũng thật sự khó khăn.

"Phải làm sao đây..!"

Thanh âm kia càng ngày càng đến gần, nhiều người đã bắt đầu cảm thấy lo sợ trong lòng, ký ức mấy ngày trước lại ùa về, đồng bạn chết thảm trước mắt, Yêu Sư cường giả chết như ngã rạ, bây giờ bọn súc sinh này lại kéo đến, bên mình không còn những Yêu Sư cường giả đi theo giúp đỡ tránh đòn, một khi những đám Phong Lang kia kéo đến, mình chắc chỉ còn con đường chết, sẽ không được may mắn như mấy ngày trước nữa đâu.

"Một lũ súc sinh không biết sống chết..!"

Trần Vân Thanh là người tỉnh táo hơn cả, hắn quan sát bên xa Phong Lang Sơn con đường ra vào, lại nhìn Thường Tại Thiên mấy tên Trưởng Lão của Mân Việt Học Viện, trên miệng không khỏi phát ra một tia khinh miệt lời nói.

"Đúng vậy..! Lũ súc sinh kia đúng là không biết sống chết..!"

"Vân Thanh sư huynh nói không sai, chúng ta không việc gì phải sợ bọn súc sinh kia..!"

"Hay lắm..! Bọn chúng đến bao nhiêu, chúng ta liền sẽ giết bấy nhiêu..!"

Lời nói của Trần Vân Thanh vừa rồi làm cho những đệ tử nơi này hơi thoáng giật mình một chút, theo ánh mắt của Trần Vân Thanh nhìn lên gương mặt âm trầm của mấy người Thường Tại Thiên, bọn họ liền hiểu vì sao Trần Vân Thanh lại trở nên tự tin thái quá như thế




Nếu bạn rảnh, xin mời đọc