Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 520: Ngang Tàng, Bá Đạo





'Loại cảm giác vừa rồi cũng không tệ..!' Trần Vân Thanh nhìn đến gương mặt xinh đẹp vũ mỵ cùng dáng người ma quỷ của Lại Tinh Tinh, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Như cảm giác vừa rồi kéo dài thêm một chút nữa thì hay biết mấy.

Phải biết cũng không dễ dàng gì hắn mới có cơ hội để ăn đậu hủ như thế này, hy vọng sau này có thời gian rảnh rỗi, sẽ có thể cùng cô gái này giao lưu sâu hơn


Một đại mỹ nhân vũ mỵ như thế kia, không chiếm chút tiện nghi thì quá phí.

"Vân Thanh đệ đệ..! Tư Tư muội muội cũng không có kém gì chị..! Sao cậu không giao lưu với cô ấy nhiều hơn..!"

Liếc mắt nhìn đến Trần Vân Thanh đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, Lại Tinh Tinh đương nhiên là biết tên tiểu d.âm tặc này trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện xấu xa đối với mình.

Nàng cũng thật sự tức giận nha, tên khốn này dần đem nàng trở thành đồ chơi trong tay của mình hay sao?

Tạm thời không đánh lại tên khốn kiếp này, chờ khi thực lực của nàng vượt qua y, nàng sẽ cho tên này đẹp mặt.

Nhưng trước hết, nàng cũng có một chuyện khá là khó hiểu trong lòng, như luận về nhan sắc, nàng dù tự tin, nhưng cũng cảm thấy mình còn kém Dương Tư Tư đôi chút.

Cô gái này mới thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn, không hề kém hơn cô gái Nghiêm Linh Nhi mà Trần Vân Thanh kết giao lúc trước.

Nhìn thái độ của Dương Tư Tư đối với Trần Vân Thanh, nàng biết cô gái kia đã si mê tên tiểu dâ.m tặc này từ lâu, nếu như mà Trần Vân Thanh muốn đùa cợt cô ta, thậm chí lên giường, nàng dám chắc chắn nha đầu kia sẽ không có từ chối.

Thế nhưng nàng quan sát được, từ trước đến nay Trần Vân Thanh vẫn là không có muốn thân cận Dương Tư Tư cho lắm.

Với tính cách dâ.m tặc như Trần Vân Thanh, việc y không ra tay với Dương Tư Tư là chuyện lạ à nha.

Trực giác của phụ nữ rất là nhạy bén, nàng cảm giác được, Trần Vân Thanh đối với lại Nghiêm Linh Nhi cùng Dương Tư Tư là hai thái cực khác nhau.

Thật sự không có hiểu được, trong lòng của tên này đang dự tính chuyện gì.

"Tinh Tinh tỷ..! Chị không hiểu, tôi trong lòng đối với Tư Tư chỉ có tình thân, không có tình yêu, với lại Tư Tư cô ấy vừa mới mất thân nhân không lâu, tôi càng không thể làm quá phận.!" Trần Vân Thanh cũng rất là thật lòng cùng Lại Tinh Tinh chia sẽ.



Dương Tư Tư thật sự rất xinh đẹp, còn có đôi phần nhỉnh hơn Lại Tinh Tinh, đối với hắn cũng có tình ý, cái này trong lòng hắn là hiểu rõ.

Nhưng không hiểu thế nào, hắn lại không có cảm giác rung động đối với Dương Tư Tư như đã từng gặp qua với Nghiêm Linh Nhi hay Ngô Tiểu Diễm.

Thậm chí bên cạnh Lại Tinh Tinh, hắn còn cảm giác rung động hơn, hắn không hiểu bản thân mình như thế nào, có lẽ trong lòng của hắn chỉ xem Dương Tư Tư là em gái, cảm thấy có lỗi với lại cô ấy, muốn chăm sóc che chở cho cô ấy như một người thân, mà không phải quan hệ nam nữ cái loại kia.

"Hừ..! Câu sau mới là ý chính của cậu đi..!" Lại Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng.

Nàng cứ nghĩ Trần Vân Thanh còn có chút chính trực, không nghĩ tên này cũng đê tiện như ai.

Nguyên nhân mà y còn chưa ra tay với lại Dương Tư Tư, chẳng qua cô gái này còn trong thời kỳ để tang cha, qua đi tên khốn này thế nào cũng ra tay.

Còn là nói chỉ xem Dương Tư Tư như em gái, nàng khinh..

Đàn ông ai cũng như ai, chẳng có tên nào là người tốt, như quạ đen giống nhau, muốn tìm một con quạ màu trắng, đó là chuyện không thể.

"Gì..! Sao mình nói thật lại không có ai tin tưởng thế này..!"

Trần Vân Thanh lắc đầu bất đắc dĩ, Lại Tinh Tinh cũng xem như một nữa tri kỷ, hắn ít khi nói dối với những người như thế này, mình luôn thành tâm, sao không ai lại tin tưởng mình hết thế kia.

"Đi nhanh đi..! Còn ba trăm km nữa chúng ta sẽ đến khách sạn Hà Đông, khi đó chúng ta mới chân chính rời khỏi Khái Đao Sơn này..!"

Lại Tinh Tinh giục ngựa đi tiếp, nói thật tuy Khái Đao Đạo có kiêng kỵ với lại Mân Việt Học Viện nên sẽ không có ra tay với bọn họ trong khoảng thời gian này.

Nhưng trời có mưa nắng bất chợt, ai mà biết được đám Đạo Phỉ kia trong lòng suy nghĩ cái gì, một khi bọn chúng đổi ý gây khó dễ, như vậy đám người mình sẽ có phiền toái rất lớn.

"Rời khỏi Khái Đao Đại Sơn..?"

Trần Vân Thanh lẫm nhẩm nói nhỏ, nhưng rất nhanh hắn vẫn là giục ngựa đuổi theo Lại Tinh Tinh.

...



"Các vị đại ca..! Chúng tôi là người của Lô Thai Thành Mộ gia..! Đây là lệnh bài tham gia Mân Việt Học Viện khảo hạch của chúng tôi, xin các vị đại ca nể mặt của Mân Việt Học Viện, bỏ qua cho chúng tôi một lần..!"

Mộ Trung Quỳ khá là bất đắc dĩ, lấy bên trong Túi Không Gian ra một cái lệnh bài của Mân Việt Học Viện, đưa lên cho tên thủ lĩnh Khái Đao Đạo phía trước, kèm theo đó là một Túi Không Gian khác, bên trong chứa không dưới một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch.

Đây là tiền tài mà hắn tích lũy đã lâu, dự định lên Mân Việt Quận Thành hối lộ cho một thế lực nào đó, bảo hộ cho đám người mình có thể bình an thông qua khảo hạch, bây giờ cứ như vậy đưa cho đối phương, hắn trong lòng đau khổ phải biết.

Nhưng không thể làm gì khác hơn, đám người Khái Đao Đạo lần này không biết nỗi lên cái thần kinh gì, lại chạy đi ra chặn đường của những thí sinh tham gia Mân Việt Học Viện khảo hạch như hắn đây, thành ra số tiền này không thể không cho.

"Được..! Mày có thể đi qua..!"

Trì Trọng Kiêm dùng thần niệm đảo qua, bên trong là có chứa một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch thật, hắn không thèm nhìn lệnh bài khảo thí kia của Mân Việt Học Viện một cái, gật đầu ra hiệu cho mười mấy anh em phía sau tránh ra một con đường, cho Mộ Trung Quỳ rời đi.

"Ân..! Mày không được..!"

'Chuyện gì..!' Mộ Trung Quỳ khá là kinh ngạc.

Không phải mình đã đưa ra lộ phí cho tên Trì Trọng Kiêm này rồi hay là sao, tên này làm sao còn không để cho người của Mộ gia mình đi qua nữa.

"Đại ca, mười chín người này đều là người của Mộ gia, xin anh rộng lượng bỏ qua cho bọn họ một lần..!"

Mộ Trung Quỳ trong lòng nghĩ có thể do Trì Trọng Kiêm này không có nhận ra bọn họ là cùng một nhóm người, thế nên quay lại, lên tiếng nhắc nhở chút.

"Rầm..! Phốc..!"

"Lắm lời..! Tao không bảo mày lên tiếng, nếu thêm một câu nữa mày cũng đừng hòng đi qua..!"

Trì Trọng Kiêm phất tay một cái, đem Mộ Trung Quỳ đánh bay ra xa, dùng ánh mắt cảnh cáo lên tiếng.

"Yêu Sĩ cửu trọng..?". Mộ Trung Quỳ gian nan kêu lên.

Hắn trong lòng mặc dù có cảm giác tên Trì Trọng Kiêm này là một đại cao thủ, rất là nguy hiểm, nhưng đối phương chưa ra tay, hắn cũng không biết đâu là thực lực chân chính của đối phương, hiện tại thì hắn đã hiểu cảm giác của mình là hoàn toàn đúng đắn, người này thực lực quá mạnh.



Nó đã tương đương với lại những vị Nội Viện Trưởng Lão đứng đầu của Mộ gia bọn họ rồi.

Nhìn lại đối phương còn chưa đến ba mươi tuổi đâu, ba mươi tuổi Yêu Sĩ cửu trọng, còn chỉ là thành viên bên ngoài, không lẽ tại Khái Đao Đạo bên trong, thực lực lại mạnh đến như thế sao?

"Không cần lắm lời, muốn đi qua cửa, mỗi người lấy ra một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch cho tao.!" Trì Trọng Kiêm rất là không kiên nhẫn chỉ tay về mấy chục người phía trước lên tiếng.


"Vị đại ca này..! Thực lực của anh tuy cao..! Nhưng mà anh làm như vậy, không sợ Mân Việt Học Viện sẽ cho người đến tính toán hay sao..?"

Mộ Vân là con trai lớn của Tộc trưởng Mộ gia, trong túi là có tiền, còn là hơn mười ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, nhưng hắn không muốn khép nép đưa tiền ra như vậy.

Hắn không có tin tên Trì Trọng Kiêm này dám làm gì mình, nên nhớ bây giờ hắn không chỉ là người của Mộ gia, mà còn là Mân Việt Học Viện dự tuyển đệ tử, được Mân Việt Học Viện bảo hộ.

Như Trì Trọng Kiêm dám ra tay với lại hắn mà nói, như vậy không cho Mân Việt Học Viện mặt mũi, mà một khi làm mất mặt Mân Việt Học Viện, bọn họ chỉ cần phái đến Yêu Sư cửu trọng cường giả, cũng đủ đem Khái Đao Đạo này diệt sạch đi rồi, nặng nhẹ thế nào, nghĩ đến tên Trì Trọng Kiêm này sẽ hiểu thấu đáo.

"Không sai..! Chúng tôi là đệ tử dự tuyển của Mân Việt Học Viện, các người không thể nào thu tiền chúng tôi được..!"

Mạc Can dẫn đầu đám đệ tử của Mạc gia tại Mạt Vân Thành đến gần hơn vị trí của Mộ Vân, cùng chung chiến tuyến với y.

Hai gia tộc bọn họ ở hai tòa thành trì khác nhau, thường ngày ngoài chuyện làm ăn buôn bán ra, sẽ rất ít khi lui tới, đương nhiên cũng không có thân quen cho lắm, nói ra thì hai bên còn là đối thủ cạnh tranh đi vào Mân Việt Học Viện nữa, sẽ không có chuyện hợp tác với nhau để cùng kháng địch.

Tuy nhiên bây giờ là ngoại lệ, Khái Đao Đạo đám người này làm việc quá thất đức, một hai phải bắt tất cả bọn họ phải giao ra Linh Thạch thì mới cho qua.

Hắn có thể lấy ra được, nhưng người phía sau sẽ không có, rất nhiều anh em sẽ bị bỏ lại phía sau, không thể nào đến được Mân Việt Quận Thành, không chừng nữa đường còn sẽ bị đám người thân không có lương tâm Khái Đao Đạo này giết đi nữa.

Hắn không muốn nhìn thấy cái tình cảnh này, nên cũng chỉ có thể cùng với lại Mộ gia hợp tác, tạm thời qua kiếp nạn này cái đã rồi tính sau.


Nếu bạn rảnh, xin mời đọc