Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 439: Nhất Ngôn Cửu Đỉnh





"Trần Vân Thanh..! Mày dám làm hại thiếu gia của tao một lần nữa, tao lập tức đem Lăng Tĩnh Y giết đi..!"

Nhìn đến Ngô Mãnh Đạt bị Trần Vân Thanh đạp cho gãy cả cánh tay, kêu la thảm thiết, Ngô Mạnh Hùng trong lòng cực kì lo lắng. Hắn là muốn ăn răng trả răng, cũng muốn làm như Trần Vân Thanh, đem cánh tay của Lăng Tĩnh Y chấn gãy, trả thù cho Ngô Mãnh Đạt, nhưng khổ một nỗi cô gái này quá mức kiên cường, dù cánh tay bị gãy, cũng không có lên tiếng kêu rên một câu, không dám làm quá đáng, bất đắc dĩ một lần nữa lên tiếng uy hiếp.

Tuy Trần Vân Thanh giận dữ làm hại Ngô Mãnh Đạt, nhưng điều đó cũng là chứng minh được rằng, những gì mà Ngô Mãnh Đạt vừa rồi nói cho hắn biết hoàn toàn là đúng sự thật. Giữa Trần Vân Thanh cùng Lăng Tĩnh Y bên trong là có gian tình không muốn cho bất kỳ người nào hay biết, chứ không phải là giống như bên ngoài như lạnh lùng như thế.

Đây là cơ hội, là cơ hội duy nhất của hắn để có thể cùng Ngô Mãnh Đạt rời khỏi nơi này, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua.

"A..!Hừm..!" Bên này Ngô Mãnh Đạt, không có được sự kiên cường như Trần Vân Thanh, bị Trần Vân Thanh đạp thêm phát nữa, hắn không khỏi nhăn mày kêu đau.

"Thả ra Lăng Tĩnh Y..! Tao để cho hai đứa tụi bây rời đi nơi này..!"

Trần Vân Thanh cũng không có tiếp tục làm quá nữa, hắn đã nhượng bộ lui binh, cũng không có cách nào, Lăng Tĩnh Y giúp đỡ hắn cũng không có ít, vừa rồi còn vì hắn mà đi liều mạng với lại Ngô Mãnh Đạt, hắn đâu thể nào trông thấy cô ta chết đi mà không cứu được kia chứ.

"Trần Vân Thanh..! Mày cho tao là đứa trẻ lên ba hay sao.?" Ngô Mạnh Hùng rất là khinh thường lên tiếng.

Thả ra Lăng Tĩnh Y, hắn giám chắc khi trong tay của hắn không còn Lăng Tĩnh Y, Trần Vân Thanh thằng khốn này sẽ không có giữ lời hứa, ngay lập tức ra tay đối phó với lại hai người bọn họ, chiêu thức này hắn đã dùng quá nhiều lần trong suốt mấy chục năm hành tẩu trên giang hồ, làm sao có thể bị mắc lừa Trần Vân Thanh cho được.

"Vậy mày muốn làm như thế nào..?" Trần Vân Thanh trong mắt là hiện lên lửa giận.

Hắn từ trước đến nay nhân phẩm nhiều khi không được tốt, nhưng lờ nói ra từ trước đến bây giờ luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ thất hứa qua với ai bao giờ.

Bây giờ thằng cha già mắc dịch này lại đi nghi ngờ lời nói của hắn, thật sự là không thể nào tha thứ mà.

Nhưng thôi, chuyện đối phó với lại tên khốn này nên để lại phía sau, quan trọng là cứu Lăng Tĩnh Y ra trước, những ân oán giữa hắn cùng Ngô Mãnh Đạt chủ tớ, sau này từ từ tính với bọn chúng vậy.

"Hai người chúng ta cùng một lúc đem con tin ném đi ra, sau đó ai đi đường nấy, mày thấy thế nào..!"

Dù là nêu ra ý kiến, nhưng mà giọng điệu bên trong của Ngô Mạnh Hùng là không có cho Trần Vân Thanh có cơ hội phản bác hay lựa chọn phương án khác.


Đây là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề rồi, làm theo cách này, không ai bị thiệt, cũng là hoàn toàn có thể tin tưởng được, nếu mà Trần Vân Thanh phản đối, như vậy trong lòng của thằng nhóc này có dụng tâm hiểm ác, muốn đưa hay người mình vào chỗ chết. Nếu như mà là thế, vậy thì chỉ còn cách cả đám cùng chết mà thôi.

"Được...! Tao đếm ba tiếng, chúng ta cùng nhau đổi người..!" Trần Vân Thanh không có phản đối.

Hắn trong lòng thật tâm muốn đổi người, đương nhiên sẽ không có dùng ra chiêu thức gì mới, chỉ cần Ngô Mạnh Hùng không dùng âm mưu gì ở nơi này là có thể.

"Được..! Cứ làm như vậy..!"

Trần Vân Thanh đã đồng ý, trong hoàn cảnh này Ngô Mạnh Hùng không còn lý do gì để phản đối.

Đây là phương án mà hắn đưa ra, nếu mà hắn còn phản đối, không phải là muốn nói cho người khác biết mình có dụng tâm đen tối hay sao.

"Một...Hai... Ba..!"

"Vèo...Vèo...! A..."

"Ong..! Ầm..!"

....

Một giờ sau..! Cách Nam Trúc Lâm sáu trăm km về hướng Đông..! Trong một cái sơn động vô danh.

"Khụ...! Phốc..!"

"Đại Thiếu gia..! Cậu thấy thế nào rồi..!"

Ngô Mạnh Hùng đang đứng bên cạnh hộ pháp cho Ngô Mãnh Đạt dùng Đan Dược cũng như công pháp trị thương, bỗng nhiên nhìn thấy Ngô Mãnh Đạt phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc rất là không tốt, cực kì lo lắng quan tâm lên tiếng hỏi.

"Đây..! Đây thực sự là loại Kiếm khí gì vậy..! Tại sao ta không thể đem nó loại bỏ kia chứ..?" Ngô Mãnh Đạt rất là không cam tâm lên tiếng.



Trước đó hắn trúng phải Kiếm Khí của Trần Vân Thanh, sau đến công đoạn trao đổi, Trần Vân Thanh lại dùng âm chiêu, đem một luồng Kiếm Khí đánh vào trong cơ thể của hắn.

Loại Kiếm Khí này quá mức là bá đạo, nó như giỏi trong xương, luôn luôn công kích Sư Mạch của hắn, làm cho hắn mệt mỏi ứng phó, khổ không thể nào tả được.

Vốn nghĩ chạy đến nơi này đã được an toàn, hắn quyết tâm dừng lại nơi này một khoảng thời gian, đem luồng Kiếm Khí bá đạo kia diệt trừ, nhưng đáng tiếc, dù hắn dùng bao nhiêu trị thương Đan Dược, vận chuyển công pháp đến mức độ nào, chỉ có thể đem vết thương ngoài da trị khỏi, còn luồng Kiếm Khí kia, hắn là đã bó tay.

"Đại thiếu gia..! Thương thế của cậu tôi cũng không có cách nào..! Chỉ có thể hồi lại gia tộc để gia chủ hay Thái Thượng Trưởng Lão xem qua, may ra mới có hy vọng..!"

Dùng thần niệm cảm ứng một chút, Ngô Mạnh Hùng cũng là lắc đầu, đối với lại Kiếm Khí bên trong trong cơ thể của Ngô Mãnh Đạt, hắn thật sự không có cách nào.

"Cũng chỉ có thể làm như vậy..!"

Ngô Mãnh Đạt cũng không muốn tiếp tục dồn toàn lực đem Kiếm Khí trong cơ thể mình loại trừ nữa, hắn hiểu rất rõ ràng đây chỉ là làm chuyện vô ích.

Chỉ khi trở lại gia tộc, có cha của hắn xem qua, họa may mới có hy vọng, ông ta là Yêu Sư cửu trọng cường giả, chắc chắn sẽ có cách loại trừ Kiếm Khí trong cơ thể của hắn mà thôi.

"Phải rồi Hùng thúc ..! Vừa rồi sao chú không ra tay đem Trần Vân Thanh giết đi..?" Đây là nghi vấn tồn tại trong lòng của Ngô Mãnh Đạt lâu lắm rồi.

Hắn hiểu Ngô Mạnh Hùng chắc đã đến Nam Trúc Lâm thời gian không ngắn, những gì xảy ra tại đó ông ta là biết rõ ràng.

Hắn thất thế, bị Lăng Tĩnh Y đánh trọng thương, còn chút nữa đã mất mạng trong tay Trần Vân Thanh rồi.

Như khi đó Ngô Mạnh Hùng xuất hiện, đem Trần Vân Thanh giết đi, có lẽ hắn không rơi xuống bước này đồng ruộng.

Không phải hắn có ý trách móc Ngô Mạnh Hùng, nhưng lần này thật sự Ngô Mạnh Hùng không làm tròn nhiệm vụ, như muốn rèn luyện hắn, cũng không cần phải làm quá tuyệt như vậy, nhìn thấy hắn không còn khả năng chống đỡ liền nên ra tay là được rồi.

Còn nữa, khi Ngô Mạnh Hùng xuất hiện, một loạt hành động của Ngô Mạnh Hùng cũng làm cho hắn rất là khó hiểu.

Lấy tu vi Yêu Sư lục trọng hậu kỳ của mình, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chiêu, cũng có thể đem Trần Vân Thanh hay Lăng Tĩnh Y nghiền thành cám rồi.



Hai người kia có lợi hại đến đâu cũng chỉ nằm ở Yêu Sư sơ kỳ là quá đáng. Trong khi đó Ngô Mạnh Hùng chính là Yêu Sư trung kỳ tối đỉnh, một chân đã bước vào hàng Yêu Sư thất trọng cường giả, thực lực trên hai người kia tuyệt đối.

Đã như thế còn dùng phương pháp bắt lấy Lăng Tĩnh Y đi uy hiếp Trần Vân Thanh để được rời khỏi, còn là lo được lo mất, cứ như Ngô Mạnh Hùng thật sự sợ hãi Trần Vân Thanh kia một dạng, cái này thật sự làm cho hắn quá khó hiểu.

"Đại thiếu gia..! Không phải tôi không muốn ra tay giết đi Trần Vân Thanh, mà là tên Trần Vân Thanh này không có đơn giản..!"

Ngô Mạnh Hùng biết sau khi rờ khỏi Nam Trúc Lâm an toàn, thế nào Ngô Mãnh Đạt cũng sẽ nghi ngờ hành động hôm nay của hắn, thế là hắn đem chuyện hồi sáng mình chặn giết Trần Vân Thanh nhưng không thành, nhất nhất kể ra cho Ngô Mãnh Đạt biết, hắn là không hề che giấu chi tiết nào cả.

"Hùng thúc..! Chú nói bên cạnh của Trần Vân Thanh có Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cường giả bảo hộ..? Người này chiến lực không thua gì Yêu Sư thất trọng..?"

Sau khi nghe Ngô Mạnh Hùng thuật lại chuyện đã qua, Ngô Mãnh Đạt gương mặt trắng xám, cực kỳ là thất kinh lên tiếng hỏi lại.

Mặc dù là hỏi, nhưng mà trong lòng của Ngô Mãnh Đạt cũng hiểu, đây là có đến hơn chín mươi phần trăm là sự thật rồi.

Đến bây giờ hắn đã hiểu, vì sao Ngô Mạnh Hùng lại sợ hãi Trần Vân Thanh như vậy, có cơ hội thật tốt cũng không thể có dám ra tay, mà chỉ dám dùng âm mưu quỷ kế để thương lượng cứu hắn rời đi nơi đó.

Hóa ra người mà Ngô Mạnh Hùng sợ không phải là Trần Vân Thanh, mà là nhân vật lợi hại phía sau lưng đi theo bảo hộ y.

Người đó có chiến lực Yêu Sư thất trọng cảnh giới, cũng là quá dễ hiểu vì sao Ngô Mạnh Hùng không dám cùng đối phương chống lại.

"Đại Thiếu gia..! Cậu nói đúng...! Tôi thật sự không cần phải là đối thủ của người đó..!" Ngô Mạnh Hùng gật đầu.

Nếu mà có thể, hắn đã ra tay đem Ngô Mãnh Đạt cứu đi từ lâu lắm rồi, sao lại có thể để cho Ngô Mãnh Đạt chịu nhiều đau khổ như thế này. Đáng tiếc là hắn không có làm được.

Cao thủ đi theo bảo hộ Trần Vân Thanh, dù hắn không thấy bên cạnh Trần Vân Thanh, tuy nhiên hắn có một loại trực giác, nếu mà mình ra tay với lại Trần Vân Thanh, người đó chắc chắn sẽ ra mặt, khi đó mới thật sự là giờ chết của hắn.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc