Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 420: Giết Sạch Tất Cả





Mấy người bọn họ đắc tội với Trần Vân Thanh không nhẹ, bây giờ còn chưa chịu rời đi, một khi Trần Vân Thanh ra tay tính sổ, đám người của mình còn ai chống lại được nữa.

Thế nên, vẫn là chạy trước tính sau.

Chạy trở về Trần Gia Trang, có trưởng bối che chở, khi đó bọn họ mới hy vọng được an toàn.

"Xẹt..! Xẹt...! Xet...!"

"A....A....A...!"

'Sao..! Sao lại như vậy...?' Trần Ánh Dương nhìn Trần Vân Thanh đem một lúc tám người anh em trước đây của hắn giết đi, trong lòng không khỏi băng giá, cũng không thể nào tưởng tượng nổi.

Mấy người kia tuy là cũng có chút sai, nhiều khi cũng có chút quá đáng, nhưng tội của bọn họ không có đáng chết a.

Trần Vân Thanh chỉ vì đám người này từng đắc tội chút đỉnh với mình, lại đi đem bọn chúng giết đi hết, làm người không khỏi có chút máu lạnh vô tình à nha.

'Có khi nào..!' Có khi nào Trần Vân Thanh sẽ đem hắn giết luôn một thể hay là không?

Đây là suy nghĩ quanh quẩn trong lòng Trần Ánh Dương bây giờ.

Nói về đắc tội với Trần Vân Thanh trước đây, không có ai qua được Trần Ánh Dương hắn, dù ít dù nhiều cũng có không ít lần hắn đã dồn Trần Vân Thanh vào đường cùng, một khi tên này nhớ lại chuyện cũ, có khi nào đem hắn cùng giết đi luôn không đây.

Nói thật, đối với một tên máu lạnh vô tình như là Trần Vân Thanh, hắn cũng không được chắc chắn cho lắm.

Kể từ khi hắn quyết định đứng một bên Trần Vân Thanh đến nay, cảm giác hối hận đã xuất hiện trong lòng của mình.

"Xèo...Xèo..!"

"Đánh chủ ý lên cha của tao..! Tụi bây đáng chết..!" Đem Hóa Thủy Tán rắc lên mấy bộ thi thể, để cho bọn chúng tan thành nước hết sau, Trần Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng nói.


Trần Vân Thanh hắn thường cũng không phải là người hiếu sát như vậy, bằng chứng là đám người Trần Ánh Dương đắc tội với hắn tại Trần Phủ không phải một lần hai lần, nhưng khi thực lực lên cao, có đủ khả năng đem tất cả bọn chúng giết đi, hắn cũng không có ra tay.

Tuy nhiên, mấy tên này ngàn không nên, vạn không nên đánh chủ ý lên người thân của hắn, những người đó đều là nghịch lân của hắn, ai đụng vào, người đó sẽ phải chết.

Mấy tên này chỉ đi trước một bước mà thôi, không lâu nữa, chú bác của bọn họ cũng sẽ đi cùng xuống bên dưới, những người mà có tham gia vào chuyện ức hiếp cha của hắn trong thời gian qua, không nên sống tiếp làm gì.

'Xem ra Trần Vân Thanh cũng không có vô tình như mình nghĩ..!' Trần Ánh Dương nhìn qua Ngô Tiểu Diễm một chút.

Hắn không cho rằng Trần Vân Thanh vừa rồi lên tiếng là muốn giải thích cho hắn rõ nguyên nhân y giết đám người kia, mà là muốn giải thích cho Ngô Tiểu Diễm biết mà thôi, hắn còn chưa quan trọng đến nỗi Trần Vân Thanh phải đi giải thích nhiều lời làm gì.

Cũng nhờ cô gái tên Ngô Tiểu Diễm này, hắn lại hiểu thêm về con người của Trần Vân Thanh, sau này khi trở lại Trần Gia Trang, hắn nhất định phải khuyên mọi người là không cần đi tìm Trần Thiết Tâm phiền phức nữa mới được, nếu mà không, kết cục của trưởng bối hắn cũng không có khá hơn đám người Trần Tùng Lâm này là bao đâu.

Còn những người có quan hệ thân cận với lại Trần Vân Thanh, hắn cũng nên liệt vào hàng không thể đắc tội, có như vậy, mình mới có thể sống được lâu dài.

"Trần Vân Thanh..! Không..! Vân Thanh sư huynh..! Tôi chưa từng đắc tội qua với lại cha của anh..!" Một màn vừa rồi dọa sợ Lăng Thụ Căn, trong lòng hắn hiện lên nỗi lo sợ vô biên.

Trần Vân Thanh giải quyết xong đám người Trần Tùng Lâm một cách ghê rợn xong liền chuyển ánh mắt qua đến phía hắn, hắn thật sự sợ hãi Trần Vân Thanh sẽ đưa hắn lên đường theo mấy tên kia.

Thế nên bây giờ hắn phải giải thích thật rõ ràng cho Trần Vân Thanh biết, mình là không có liên quan đến chuyện ức hiếp cha của y, nếu mà không, cũng không cần thiết nói thêm nữa.

"Nhưng mày cũng có đắc tội qua tao..!" Trần Vân Thanh ánh mắt hơi âm trầm lại, gằn giọng lên tiếng nói.

Nghe qua lời nói của Lăng Thụ Căn, hắn có thể hiểu được, tên này đến Trần Gia Trang có lẽ chưa đến tìm cha mình phiền toái, nhưng mà tên này cũng là người ở phía sau sai sử nhiều người đem hắn chơi thảm, nên là có thù tất báo như hắn, cũng sẽ không có bỏ qua cho y.

"Vân Thanh sư huynh..! Tôi làm tất cả chỉ là vì Tỉnh Y sư muội muốn hại anh...! Tôi hoàn toàn không có ý đó..!"

Lăng Thụ Căn lập tức thanh minh, ở vào cái hoàn cảnh này rồi, hắn là dứt khoát đem Lăng Tĩnh Y, người có ân rất lớn giúp đỡ hắn có được như ngày hôm qua đem bán.

Không thể nào làm khác được, hắn không dám đem trưởng bối hay hậu trường của mình ra để mà uy hiếp. Vì hắn biết chuyện này không có khả thi.


Người như Trần Vân Thanh vậy, ở bên Mân Việt Quận Thành hắn gặp không ít, không sợ hậu trường, cũng không sợ uy hiếp, căn bản là một người làm việc không màn hậu quả.

Những người như thế, đem hậu trường đi ra, không chỉ không giúp được gì, mà còn làm cho mình chết nhanh hơn mà thôi.

"Lăng Tĩnh Y bây giờ không có ở nơi này..! Thôi mày chịu tội thay cô ta trước vậy..!" Trần Vân Thanh không hề có chút giao động nào lên tiếng.

"Không phải..! Vân Thanh sư huynh! Lăng Tĩnh Y cô ấy có mặt ở đây..! Tết năm nay cô ấy có trở lại Lăng gia ăn Tết, bây giờ đang ở Lăng gia trang..!" Tử vong kéo đến, bây giờ Lăng Thụ Căn phải làm tất cả để có thể từ trong tay tử thần kéo lại sự sống cho bản thân mình, bao gồm đem người mà mình yêu thích bán đi cũng có thể.

Năm nay Lăng Tĩnh Y trở lại Lăng gia trấn, đây là một cái bất ngờ không chỉ là bản thân hắn, mà còn cho cả đối với những người thầm yêu Lăng Tĩnh Y, không ai nghĩ đã hai năm liền không về thăm nhà, tết năm nay Lăng Tĩnh Y lại quyết định trở lại.

Điều này làm cho nhiều người muốn lên kế hoạch mời Lăng Tĩnh Y du xuân cũng rơi vào tình trạng đứt gánh.

Chuyến đi lần này của Lăng Tĩnh Y cũng là có hắn, chính hắn là người làm tài xế đánh ngựa đưa Lăng Tĩnh Y trở về đây mà.


"Lăng Tĩnh Y bây giờ thực lực ra sao..?" Đây là điều mà Trần Vân Thanh quan tâm nhất hiện tại.

Xa cách ba năm, nghe nói Lăng Tĩnh Y tại Mân Việt Học Viện có rất lớn thành công trên con đường tu luyện.

Vài tháng trước đây Trần Kim Tiền có nói cho hắn biết, tu vi của Lăng Tĩnh Y khi đó đã là Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ, qua thời gian lâu như vậy, hắn cũng muốn nhìn xem, bây giờ Lăng Tĩnh Y là đã ở cái cảnh giới gì.

"Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ..!"

Lưỡi kiếm ngay tại nơi cổ, Lăng Thụ Căn không dám nói dối, đây là cảnh giới hiện tại của Lăng Tĩnh Y, cô ta mới đột phá cảnh giới này chỉ mới mười ngày hôm trước.

Có được một siêu cấp cường giả như Lăng Tĩnh Y ở phía sau chống lưng, nhưng vừa rồi, Lăng Thụ Căn hắn cũng không dám đem nó ra uy hiếp Trần Vân Thanh, cái này cũng đủ hiểu, hắn kiên kỵ Trần Vân Thanh đến như thế nào rồi.

'Yêu Sĩ cửu trọng sao?' Trần Vân Thanh trong lòng thầm kinh ngạc.

Mới không lâu trước đây khi Trần Kim Tiền nói cho hắn biết Lăng Tĩnh Y chỉ là Yêu Sĩ lục trọng, thời gian qua có bao lâu, bây giờ cô ta lại đột phá đến Yêu Sĩ cửu trọng, tốc độ này cũng không phải là bình thường nhanh thôi đâu.



"Về nói cho Lăng Tĩnh Y biết..! Ba hôm sau tại cánh rừng trúc năm xưa, tao chờ cô ta ở đó để giải quyết mọi ân oán..!" Yêu Sĩ cửu trọng cảnh giới mà Lăng Tĩnh Y đang có, đúng thật là làm cho Trần Vân Thanh hắn khá là bất ngờ.

Tuy nhiên, với thực lực hiện tại của bản thân, hắn không việc gì phải e ngại Lăng Tĩnh Y. Trừ khi cô ta chủ tu thêm nhiều loại Yêu Kỹ đạt đến cảnh giới đại thành trở lên, khi đó mới thật sự đáng ngại cho Trần Vân Thanh hắn.

Nhưng cái này cũng khó mà xảy ra, Lăng Tĩnh Y mấy năm qua tu vi tăng nhanh như gió, đặt biệt trong khoảng thời gian một năm trở lại đây.

Lấy tốc độ tu luyện của cô ta, hắn không tin cô ta còn có thể chuyên tâm vào tu luyện Yêu Kỹ nữa. Thế nên phần thắng của hắn cũng khá là cao.

"Vân Thanh sư huynh..! Anh an tâm đi, tôi nhất định sẽ đem lời nói này của anh chuyển đến cho Tĩnh Y sư muội..!" Lăng Thụ Căn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau câu nói đó, hắn là lấy hết tốc độ, chạy nhanh rời khỏi nơi này, ngay cả mấy người còn lại bên trong Trần Gia Trang, hắn cũng không thèm quay lại gặp một lần, như thế cũng đủ hiểu, bây giờ hắn là đang sợ Trần Vân Thanh đến cái trình độ nào.

Không sợ là không có được, Trần Vân Thanh tên này ngay khi nghe nói Lăng Tĩnh Y của bọn họ đã là Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ, nhưng vẫn chẳng có chút kiên kỵ nào trên nét mặt, một hai phải gửi chiến thư đến Lăng Tĩnh Y để giải quyết ân oán tồn đọng mấy năm qua.

Theo như hắn thấy Trần Vân Thanh làm như vậy chỉ có hai cái khả năng, một là tên này bị hâm, hay bị điên, không phân biệt được sự lợi hại của Yêu Sĩ cửu trọng cường giả, nên mới đi tìm chết.

Hai nữa là tên này có lòng tin thực lực của mình có thể cùng Yêu Sĩ cửu trọng cường giả tranh tài, hay là có thủ đoạn gì khắc chế được Yêu Sĩ cửu trọng cường giả.

Lăng Thụ Căn hắn nhìn tới nhìn lui cũng không trông thấy Trần Vân Thanh có chỗ nào là bị điên cả.

Thế nên, hắn nghiên về phương án thứ hai hơn. Có thể từ trong tay của một người có chiến lực Yêu Sĩ cửu trọng cường giả chạy đi, hắn đây còn dám trông mong cái gì nữa đây.

"Vân Thanh sư huynh..! Bên này..!" Trần Ánh Dương lúc này thì càng trở nên kính cẩn với lại Trần Vân Thanh hơn bao giờ hết.




Nếu bạn rảnh, xin mời đọc