Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 348: Động Lòng Tham




Truyền thừa mà ông ta để lại, cũng có rất nhiều người muốn có, nhưng chưa có ai tìm được vị trí chính xác nơi ông ta chết, lần này để cho Trần Vân Thanh hắn gặp được, xem như là may mắn cho Trần Vân Thanh hắn, có thể nói là cơ duyên của hắn thì đúng hơn..

"Chuyện về tôi xuất hiện ở nơi đây..!". Nhìn qua bản đồ không giả sau, Trần Vân Thanh đem nó thu lại, đưa ánh mắt về phía ba người Trần Anh Vũ, ý vị thâm trường lên tiếng nói.

"Vân Thanh sư huynh..! Ba người chúng tôi không biết gì hết, Mang Anh Kiệt mấy người cũng là do chúng tôi giết..!" Nghe tiếng đàn liền biết ca khúc mà nghệ nhân muốn hát là gì.

Trần Vân Thanh ý bảo hôm nay chuyện không thể nào tiếc lộ ra bên ngoài, ngay cả chuyện trong tay Trần Vân Thanh có được bản đồ chỉ dẫn đến nơi ở của Độc Thủ Kiếm Khách cũng là như vậy, rất đơn giản như vậy mà hắn còn không hiểu, như vậy cũng không cần ra ngoài lăn lộn nữa, về nhà lấy vợ sinh con dưỡng già đi là vừa rồi.

"Người thông minh luôn sống rất thọ..!" Trần Vân Thanh khá hài lòng với câu trả lời của Trần Anh Vũ, nhẹ vỗ vai của y một cái, cũng là không có nói gì thêm, một đường đi thẳng.

...

"Anh Vũ sư huynh..! Cơ hội của chúng ta đã đến..!"

Chờ cho Trần Vân Thanh đi một khoảng cách khá xa rồi, Trần Phùng nhìn xung quanh đây toàn cảnh, đặt biệt là Mang Anh Kiệt thi thể, ánh mắt lộ rõ tham lam.

Trần Vân Thanh trước khi rời đi, không biết vì nguyên nhân gì mà không có đem tất cả Túi Không Gian của những người chết ở đây lấy đi, ngay cả Túi Không Gian của Mang Anh Kiệt, tên đó cũng không cần.

Nhưng hắn đây cũng không có đi nhắc nhở. Ngu gì nhắc nhở, chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, ai lại điên nói đi ra, để mình một chút xíu chỗ tốt cũng không có.

Hắn tính lại xem, không có tính tài nguyên bên trong mười mấy Túi Không Gian ở đây, chỉ riêng bản thân nó, bán đi lấy tiền, ba người bọn họ mỗi người cũng có thể kiếm được vài chục trăm Hạ Phẩm Linh Thạch vào túi, đây là tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống đó nha, mình phải lấy, không lấy sẽ bị trời phạt.

"Anh Vũ sư huynh! Không cần nghĩ ngợi quá nhiều..! Đem chiến trường nơi đây thu dọn rồi rời khỏi thôi..!" Trần Hán ánh mắt cũng là khá tham lam, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cái đầu của Mang Anh Kiệt.

Trần gia hiện tại nơi Nhiệm Vụ Đường có treo nhiệm vụ giết đi ba cha con Mang Huyền Phong nhận thưởng.


Bất kỳ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đem đầu của ba cha con Mang Huyền Phong trở về, đều được nhận thưởng cực lớn.

Phần thưởng rất là phong phú, nội cái đầu của Mang Anh Kiệt thôi, cũng được gia tộc treo thưởng ba ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, bây giờ bọn họ không mất một giọt mồ hôi, chỉ cần đem cái đầu của Mang Anh Kiệt về, sẽ có ba ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch vào túi, nghĩ đến có nhiều như vậy Hạ Phẩm Linh Thạch, Trần Hán hắn dù đang nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

"Được..! Chúng ta thu dọn chiến trường, nhanh chóng rời đi thôi..!"

Trần Anh Vũ trầm tư nãy giờ, là đang nghĩ vì sao Trần Vân Thanh không có đem tất cả tài nguyên nơi này thu dọn đi, phải biết chỉ cần mỗi cái đầu của Mang Anh Kiệt, cũng có thể để cho Trần Vân Thanh có được ba ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch rồi, không tính những thứ khác.

Hắn có phần không có tin Trần Vân Thanh sẽ bỏ qua nhiều tài nguyên như vậy, nên nhớ hắn từng nghe nói Trần Vân Thanh gia cảnh cũng không có khá giả gì cả.

Suy nghĩ một hồi, hắn cũng nghĩ không ra, có khả năng bây giờ Trần Vân Thanh đã giàu có, không quan tâm đến một chút tài nguyên này nữa, cũng có thể là vì Trần Vân Thanh lấy được bản đồ động phủ của Độc Hành Kiếm Khách từ trong tay hắn, vì vui mừng quá độ, nên không còn nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Mặt kệ nguyên nhân vì sao, giống như hai đứa tiểu đệ hắn nói đây, đối với lại mình đều là chuyện tốt, không thể nào bỏ qua đi được.

"Sát khí....!".

"Nguy hiểm..!".

"Xoẹt....Xoẹt. Xoẹt..!".

"A.. A.....A..."

...

Thác Nước Cao Thiên....!



"Ào..Ào..Ầm....Ào.."

Độ cao hơn ba ngàn mét dòng nước rơi xuống, nó là tạo ra một loại âm thanh hùng vang dội mà không có một âm thanh nào có thể so sánh được, đây là Thác Nước Cao Thiên, một tòa thiên nhiên thác nước có một không hai ở Chấn Nam Đại Sơn, hay rộng ra là cả Mân Việt Quận cũng không thể nào tìm được nơi nào có thác nước hùng vĩ như vậy.

"Khí Nguyên Quả thật sự là ở giữa thác nước này sao..?"

Trần Vân Thanh nhìn chằm chằm vào thác nước từ trên xuống dưới, đối với thác nước này, hắn cũng không có xa lạ gì, cách đây vài tháng trước, hắn là tự tay giết tên đạo tặc của Chấn Nam Đạo ngay tại đây, cũng là cùng Trần Tiên Phượng chiến đấu một hồi rất gay cấn, cuối cùng lấy hắn thua cuộc phải dùng Hắc Yên Vụ mới có thể từ trong tay của Mang Tiên Phượng rời đi.

Mấy tháng qua đi, trở lại Thác Nước Cao Thiên này, Trần Vân Thanh tâm cảnh cũng như thực lực đã hoàn toàn khác, hiện tại hắn đã không còn đặt Mang Tiên Phượng trong mắt nữa rồi, thời gian mới qua được bao lâu a.

"Lão Nhị..! Anh nói không sai..! Khí Nguyên Quả là đang nằm ở giữa Thác Nước, bên trong đó có một cái động phủ, Thủy Ngưu Thú cũng ở bên trong..!"

Trần Hàn Xương khá là khách sáo mỉm cười lên tiếng trả lời, để ý kỹ mà nói Trần Hàn Xương bây giờ xưng hô với lại Trần Vân Thanh có biến đổi rất lớn, hắn tự đưa Trần Vân Thanh lên một bậc, lại đem mình đạp xuống một bậc, rất là tự nhiên như không có việc gì, giờ đây Trần Hàn Xương cũng không có dám lên mặt với Trần Vân Thanh giống như thời gian vừa qua nữa rồi.

Biến đổi cách xưng hô của Trần Hàn Xương bắt đầu từ khi Trần Vân Thanh ra tay đem Mang Anh Kiệt mười mấy người giết đi, tu vi của Trần Vân Thanh không thua hắn, y là đem một môn Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ kiếm pháp tu luyện đến viên mãn, thêm một môn Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ thân pháp cũng đạt đến đại thành, tổng hợp chiến lực đã không thua Yêu Sĩ tứ trọng trung kỳ rồi.

Loại thực lực như thế này, bên trong Trần Phủ Nội Viện bây giờ, ngoài Trần Tuyết Tùng ra, không còn người nào có thể đánh thắng được Trần Vân Thanh nữa. Trong đó bao gồm cả hắn luôn.

Đã Trần Vân Thanh có thực lực như vậy, dựa theo quy củ của Trần Gia Trấn Tứ Kiệt bọn họ định ra, Trần Vân Thanh đã leo lên vị trí thứ hai, chỉ sau có mỗi Trần Tuyết Tùng mà thôi, Trần Hàn Xương cũng không thể không chịu phục.

Với tốc độ tu luyện như bây giờ của Trần Vân Thanh, không bao lâu nữa tên này sẽ cho Trần Tuyết Tùng hít khói, ngày Trần Vân Thanh trở lại làm anh cả của bọn họ cũng không còn xa nữa đâu.

Không ai có thể ngờ, một tên ốm yếu giãy chết qua ngày ở Ngoại Viện như Trần Vân Thanh này cũng có ngày cá chép hóa rồng, biết sớm như vậy, hắn nên đến tạo quan hệ với lại đối phương sớm hơn, cũng không thể để cho tên mập mạp Trần Kim Tiền kia chiếm hết tiện nghi.


"Được rồi..! Chú cũng đừng đưa bộ mặt này ra với tôi, có chuyện gì muốn hỏi thì nhanh hỏi đi..!"

Trần Vân Thanh đối với chuyện Trần Hàn Xương đổi cách xưng hô với mình không có bao nhiêu là ngạc nhiên, hắn từng làm đại ca của đám người này trong một thời gian rất là dài ở Trần gia trấn, bây giờ chẳng qua là tìm lại vị thế của hắn trước mấy tên anh em này mà thôi. Từ khi mà hắn quyết định biểu hiện ra thực lực của mình diệt đi Mang Anh Kiệt cho Trần Hàn Xương trông thấy, hắn cũng đã đoán biết sẽ có kết quả này.

Chính ra thứ mà hắn muốn làm là Lão Đại kia, nhưng tạm thời hắn không thể nào làm được, không phải là vì hắn thua kém thực lực cho Trần Tuyết Tùng như trong lòng của Trần Hàn Xương đang nghĩ bây giờ, người mà Trần Vân Thanh hân thua kém là Trần Kim Tiền, cao thủ mạnh nhất trong số anh em, cũng là người thần bí nhất trong mắt của hắn tính đến thời điểm bây giờ.

"Lão Nhị..! Anh vì sao không có đem tài nguyên của mấy thằng đó lấy hết..!" Vấn đề này Trần Hàn Xương trong lòng nghi hoặc từ lâu, bây giờ có cơ hộii, hắn liền đem ra hỏi ngay lập tức.

Hắn hiểu đôi chút về con người của Trần Vân Thanh trước đây, tên này ngoài mặt tỏ ra thanh cao, nhưng bên trong là một tên vô sỉ cùng tham lam, cái đầu của Mang Anh Kiệt cùng tất cả Túi Không Gian nơi đó cộng lại cũng phải tầm bốn ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch.

Đây là số tiền quá lớn, hắn sẽ không có cho rằng Trần Vân Thanh vì đạt được Độc Thủ Kiếm bản đồ liền bỏ qua không lấy tài nguyên, lý do đó cũng chỉ có con nít lên ba mới đi tin tưởng mà thôi, còn hắn đây tuyệt đối là không có tin.

Nói thật đối với lại số tài nguyên đó, Trần Hàn Xương hắn nhìn thấy mà cũng thèm nhỏ nước miếng, khi Trần Vân Thanh rời đi, hắn rất muốn lao lên đem cả ba người Trần Anh Vũ đánh bại, đem tất cả tài nguyên cướp lấy.

Nhưng vì hắn nhìn thấy Trần Vân Thanh hôm nay làm việc rất khác so với lại ngày thường, hắn là sợ có hì biến cố phát sinh, nên dù có muốn, hắn cũng chỉ có thể cắn răng từ bỏ, chạy đi theo Trần Vân Thanh bên này.

"Chú có nghe câu nói trước khi chết của Mang Anh Kiệt hay không..?" Trần Vân Thanh không có trực tiếp trả lời Trần Hàn Xương, mà là lên tiếng hỏi lại.

"Trước khi chết..?"

Thú thật khi ấy Trần Hàn Xương cũng có nghe nhưng không có chú ý lắm, vì mọi sự chú ý của hắn khi ấy đã tập trung cả vào người của Trần Vân Thanh, hắn là bị thực lực của Trần Vân Thanh làm cho kinh sợ, nên đối với kẻ chắc chắn phải chề như Mang Anh Kiệt, hắn có phần ít quan tâm.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc