Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 264: Làm Chó Cho Người.




"Phụ..Thân..! Cha mau đưa Linh Ngọc cho hắn đi, con thật sự không..chịu nổi nữa rồi!" Trần Phú mặt mày tái mét vì đau đớn, hắn liền là hướng ánh mắt về bên kia phía Trần Hiện Lương lên tiếng cầu xin.

Hắn từ nhỏ ăn sung mặc sướng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, vào bên trong Trần Phủ kia chịu chút xíu khổ cũng chỉ là rèn luyện sương sương, có khi nào mà hắn phải chịu đau đớn khủng bố như thế này đâu.

Hiện tại hai cánh tay của hắn đã bị Trần Vân Thanh làm gãy, nhân lúc vẫn còn sớm, đi tìm một vị Đan Sư sắp xếp lại, may ra còn có thể khôi phục lại như xưa, nếu như không, hắn liền là phải làm một tên phế nhân suốt đời không thể cầm bất kỳ vật dụng gì.

Trần Phú hắn đã không còn có thể làm một người đàn ông chân chính, nhưng hắn không muốn mình mãi mãi phải làm chân chính phế nhân đâu.

"Được..! Được! Tao lấy cho mày, tất cả đều lấy cho mày cả!"

Trần Hiện Lương sắc mặt hiện tại cũng là vô cùng khó xem, hắn vốn nổi tiếng keo kiệt, xem của cải còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình nữa, đưa ra tiền tài lớn thế này cho người khác, chi bằng giết hắn đi còn hơn.

Nhưng không đưa không được, mạng sống của con hắn đang tại trong tay của đối phương, nhìn nó bị hành hạ như thế, trong lòng của hắn là đau thấy máu.

Hắn nghĩ lại, tiền tài này thật sự đối với hắn quan trọng, nhưng mất đi vẫn có thể kiếm lại, nếu như mạng của con hắn không còn, sẽ không có khả năng lấy lại được..

Suy nghĩ rõ ràng sau, Trần Hiện Lương liền là nhặt lên Túi Không Gian mà Trần Vân Thanh đưa cho, rê/n rỉ từng cơn đem từng khối quý quá Nhị Giai Linh Ngọc đưa vào bên trong, quăng nó trở lại cho Trần Vân Thanh.

Không có ai nhìn thấy, khi cúi đầu xuống, hai mắt của hắn liền là hiện ra hàn quang khiếp nhân. Người nào nhìn thấy, trong lòng cũng sẽ không khỏi lạnh lẽo.

"Tên khốn nhà mày cũng chẳng tốt lành gì!" Nhìn Trần Hiện Lương nhanh chóng giúp hắn thu gom Linh Ngọc, Trần Vân Thanh khá là hài lòng, nhưng khi nhìn lại bộ mặt ra vẻ tội nghiệp của Trần Phú, hắn là không có cao hứng nỗi được.

Tên khốn kiếp này lúc nãy khai mở Ẩn Hình Trận Pháp liền là cười rất âm hiểm, Trần Vân Thanh hắn liền đã sinh nghi, nên luôn luôn đề phòng tên này, không bao giờ để cho y rời xa mình quá nửa mét, nhờ vậy, khi nhận ra nguy hiểm hắn liền có thể nhanh chóng tóm tên này trong tay làm con tin, nếu như không, hiện tại tình cảnh của hắn liền rất là khó nói.

Một tên âm hiểm tiểu nhân như thế này, chặt y ra thành tám khối cho chó ăn hắn vẫn còn cảm thấy nhẹ, chịu chút thương tổn ngoài da như thế này không đáng là gì cả, làm bộ dáng tội nghiệp cũng chẳng có ma nào để ý đâu.


"Vâng..Vâng...! Tôi khốn kiếp...Là tôi khốn kiếp..!"

Trần Phú hiện tại nào dám cãi lại Trần Vân Thanh này câu nào, mạng hắn tại trong tay đối phương, như để tên này giận lên, như thế hắn cái mạng liền đi tong rồi, sau này cha hắn có đem tên khốn kiếp Trần Vân Thanh diệt đi, khi đó hắn cũng không còn mạng để nhìn thấy.

Nên hiện tại trong lòng dù muốn đem tên khốn này thiên đao vạn quả, hắn cũng không dám thể hiện ra, chờ cho đến khi hắn bình an vô sự, khi đó tính toán với Trần Vân Thanh này cũng không muộn.

"Trần Vân Thanh! Mày đã có được những gì mình muốn, ta cũng như lời hứa để cho mày ra khỏi Trân Bảo Các! Hiện tại cũng là lúc mày nên thả người rồi!"

Trận Hiện Lương đứng bên trong Trân Bảo Các nhìn ra cách đó vài mét Trần Vân Thanh, vì là thể hiện thành ý của mình, hắn chấp nhận đưa cho Trần Vân Thanh toàn bộ Linh Ngọc, cũng vì thể hiện thành ý của mình, hắn là để cho Trần Vân Thanh đi ra bên ngoài Trân Bảo Các.


Hắn đã thực hiện đầy đủ yêu cầu của Trần Vân Thanh, giờ cũng là lúc tên này phải giữ lời hứa thả con của hắn ra rồi, nếu như không, cũng đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.

"Ào..!".

"Con của ông tại đây, đến mà bắt lấy hắn đi!"


Trần Vân Thanh cũng rất là giữ lời hứa, đem Trần Phú đẩy về phía Trần Hiện Lương, lực đạo cũng không nhẹ, trên miệng còn là xuất hiện một tia ý cười.

Lần này đến nơi đây hắn thu nhập thật sự pha phong, hơn mấy chục ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch giá trị, chưa tính đến cả vạn viên Nhất Giai Linh Ngọc mà hắn để cho Dung Thiên Thần Ngọc cắn nuốt nữa, hắn khá hài lòng.

Có điều đôi khi hắn vẫn còn đôi chút tiếc nuối, kia là hắn không có lấy được Túi Không Gian trong tay Trần Hiện Lương, Trần Vân Thanh hắn bảo đảm bên trong đó giá trị tài sản phải gấp mười lần thu nhập lần này của hắn, hắn rất là muốn lợi dụng tên Trần Phú này làm con tin thêm lần nữa, đem nó thu vào trong túi.

Nhưng nghĩ lại, Trần Vân Thanh hắn liền bỏ đi cái ý nghĩ mê người này.



Hắn chỉ mới bắt Trần Hiện Lương giao ra một ít Nhị Giai Linh Ngọc mà thôi, tên kia là đã lòng đau như cắt không muốn, phải để Trần Vân Thanh hắn dùng một chút thủ đoạn, tên này mới ngoan ngoãn giao ra, như mà để tên này giao ra toàn bộ tài sản của mình, khả năng không cao lắm, chỉ sợ tên tham tiền này liền ngay cả mạng con hắn hắn cũng không cần, cùng Trần Vân Thanh hắn liều mạng cũng nên.

Thế nên thôi, làm người nên là biết đủ, thu nhập lần này của hắn liền khá tốt rồi, không cần tham lam thái quá làm gì.

"Ào..Ào...Ong...Ong..!".

"Nguy rồi...!"

Trần Vân Thanh đi được vài bước, trước mắt của hắn liền hoa lên một cái, còn chưa kịp phản ứng cái gì, một cái chưởng ảnh mang theo Chân Khí cường đại xuất hiện trước mắt mình, kia lực lượng mạnh, tốc độ nhanh, dù là thân thủ thuộc loại tốt nhất trong hàng Yêu Sĩ sơ kỳ, Trần Vân Thanh cũng liền là không thể tránh thoát.

"Rầm rầm..Phốc..!".

"Trần..Trần Thanh Lang..! Ông vì sao lại xuất hiện tại nơi này..?"

Trần Vân Thanh bị đánh bay trở lại vào vách tường của Trân Bảo Các, hắn phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời đưa mắt nhìn lên, hắn là thấy rõ ràng người ra tay đánh hắn là ai, cũng là nhận ra thân phận của đối phương.

Đây chính là một tôn Trưởng Lão khá lợi hại của Trần gia tên Trần Thanh Lang, làm nhiệm vụ trông coi Giác Hồn Đài, tu vi Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ.

Trần Vân Thanh hắn nhận ra đối phương, là vì mấy tháng trước đây tại Giác Hồn Đài, chính người này đã ra tay đánh hắn một chưởng.

Không, phải nói là đánh cho tiền nhiệm chủ nhân của thân thể này một chưởng làm y đi đời nhà ma, cũng nhờ đó mà Trần Vân Thanh hắn có thể trùng sinh lên người của tiền nhiệm chủ nhân thân thể này, đối với người đã ra tay giết hắn, xưa nay hắn chưa bao giờ quên cả, hình ảnh của Trần Thanh Lang là khắc sâu trong ký ức của hắn, chỉ chờ có cơ hội, hắn liền tìm đến tên này đòi nợ.

Thế cho nên vừa gặp mặt tên này, hắn liền là nhận ra được ngay mà. Vấn đề hắn không hiểu một điểm là Trần Thanh Lang vốn là Trưởng Lão của Trần gia, hiện tại đang ở Trần gia mới đúng, xuất hiện nơi đây vào giờ này để mà làm gì, còn vì sao lại đi ra tay với lại hắn, nên nhớ hiện tại dù sao hắn cũng là một cái Nội Viện đệ tử a.


"Trần Vân Thanh...! Không nghĩ mày mạng lớn đến như vậy, lần trước nhận của ta một kích không những không chết, còn là nhất phi trùng thiên, trong vòng mấy tháng liền nhập Nội Viện, thật sự không thể nào ngờ được..!"

Trần Thanh Lang nghe Trần Vân Thanh lời nói, liền là biết tên này rất là quen thuộc với mình, nhưng là hắn nhớ lại, mình chưa có quen biết người này sâu rộng cho lắm, hắn chỉ nghe sơ qua đối phương lấy Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ nhập Nội Viện, nhưng giờ đây nghe âm thanh, cũng như nhìn kỹ lại tướng mạo, hắn chợt nhớ lại, tên này mình đã gặp qua rồi.

Đây chính là người gần nửa năm trước tại Giác Hồn Đài giác tỉnh ra Hoàng Giai nhị phẩm Yêu Hồn, liền bị hắn phất tay đánh đi vì cản trở những đệ tử khác lên Giác Hồn Đài giác tỉnh Yêu Hồn hay là sao.

Thế sư thật sự rất vô thường, một người mấy tháng trước chỉ là một tên phế vật Ngoại Viện có tư thất thấp hèn, Giác Tỉnh Yêu Hồn lại cực thấp, hắn xác định cả đời này của y cũng khó có thể đột phá Yêu Sĩ, thế nhưng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, lại đã đột phá Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ, tốc độ tu hành vượt quá xa đồng lứa, thật không thể nào tưởng tượng ra được, Trần Thanh Lang hắn lần này đã là nhìn nhầm người mất rồi.

"Phốc..!".

"Thanh Lang khách khanh! Ngài mau giết hắn..Giế.t chết tên khốn kiếp Trần Vân Thanh kia giúp tôi, bao nhiêu tiền ta ...Phốc...tôi cũng nguyện đưa cho ngài..!"

Trần Phú ho ra máu liên tục, hắn nhìn về bên kia Trần Vân Thanh ánh mắt cực độ thâm độc cùng giận dữ, như ánh mắt có thể giết người, hắn liền là đã đem Trần Vân Thanh thiên đao vạn quả mất rồi cũng nên.

Tên khốn kiếp này nói là thả hắn đi, nhưng một chưởng đẩy hắn ra bên ngoài kia là đã đem toàn bộ Nội Mạch của hắn chấn toái, dù có được phụ thân của hắn đưa cho quý giá trị thương Đan Dược cầm giữ được cái mạng, nhưng đời này tu luyện của hắn đến nơi đây xem như chấm hết.

Thù mới oán củ kéo đến, hắn làm thế nào cũng không thể tha cho Trần Vân Thanh, hắn nhất định phải làm cho Trần Vân Thanh chết trước mặt hắn, phải để cho tên này thê thảm hơn hắn gấp trăm lần hiện tại.

"Khách khanh! Ha ha ha..! Trần Thanh Lang! Đường đường là Trưởng Lão của Trần gia ông không đi làm, lại chạy đến nơi đây làm con chó cho người khác, tôi thật sự không ngờ a!"

Nghe Trần Phú lời nói, Trần Vân Thanh liền là cũng hiểu vì cái gì mà Trần Thanh Lang này đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện nơi đây, còn là cùng một cái Nội Viện đệ tử Trần gia như hắn không qua được, hóa ra tên này là chạy đến nơi đây làm tay sai cho người ta.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc