Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 174: Oan Gia Ngõ Hẹp




Đây là thành quả ngày hôm nay của hắn sau khi tiêu diệt được một đàn Cửu Phẩm Thạch Dực Nghĩ Thú, đem bọn chúng diệt sạch, rồi chạy vào nơi đây, đem trứng của bọn chúng chè chén no say, xem như là tự khao bản thân một bữa.

Khoan hãy nói, trứng của loại này cao cấp Thạch Dực Nghĩ đúng là thơm ngon cùng năng lượng cũng cường đại hơn, thêm tốc độ luyện hóa kinh khủng của Dung Thiên Quyết bên trong cơ thể, bây giờ Trần Vân Thanh hắn có cảm giác như mình khi nào cũng có thể đột phá Yêu Sĩ cảnh giới được một dạng, đây là một loại cảm giác rất là say mê a.

"Ong ...Ong..!".

"Dung Thiên Quyết thật sự khủng bố cùng cường đại!"

Đem một cái trứng cuối cùng năng lượng luyện hóa Trần Vân Thanh không khỏi cảm thán sự cường đại của Dung Thiên Quyết.

Như trước đây dùng Đại Hành Huyền Khí Kinh, cùng lắm một ngày hắn cũng chỉ có thể luyện hóa được một trăm quả trứng năng lượng, còn là Bát Phẩm Thạch Dực Nghĩ.

Nhưng hiện tại dùng Dung Thiên Quyết, chẳng những hắn đem cả một ngàn cái trứng luyện hóa sạch sẽ, mà thời gian tiêu hao không đến một canh giờ, sự cường đại của bộ công pháp này không khỏi làm hắn líu lưỡi.

Tốc độ giữa nó cùng Đại Hành Huyền Khí Kinh có thể nói là một trời một vực đến hình dung.

Lần này Trần Vân Thanh hắn quyết định chuyển sang tu luyện Dung Thiên Quyết, chính là quyết định đúng đắn nhất của hắn từ trước đến nay.

Truyền thừa trong Dung Thiên Thần Ngọc này quá mức khủng bố, hèn gì đám Thần Tiên trên kia bất chấp thủ đoạn cũng là muốn có được nó.

Như hắn là cự đầu trên kia, biết được Dung Thiên Thần Ngọc có khủng bố truyền thừa thế này, hắn cũng sẽ ra tay cướp đoạt, tuy nhiên, phương pháp của hắn sẽ là quang minh chính đại hơn, không có bẩn thỉu như đám người trên kia.

"Đại công đã cáo thành, cũng là nên rời khỏi nơi này thôi!" Trần Vân Thanh quay lại, hướng bên ngoài cửa hang động cất bước rời đi.

Ba ngày qua, hắn lâm.vào vô tận chiến đấu với Thạch Dực Nghĩ bên trong, cuối cùng hôm nay cũng đã được như ý nguyện, Giao Ảnh Kiếm Pháp của hắn đã đạt đến đại thành chi cảnh, đã hoàn thành mục tiêu định ra rồi.

Giờ là lúc trở lại Chấn Nam Thành, lấy Hạ Phẩm Linh Thạch để cho Dung Thiên Thần Ngọc cắn nuốt, chuyển hóa thành năng lượng, trợ giúp hắn đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, những chuyện khác chờ sau khi hắn đột phá Yêu Sĩ liền sẽ tính toán tiếp vậy.

Đáng lẽ là hắn muốn tại đây thêm một ít thời gian, kiếm thêm vài tổ Nhất Giai Cửu Phẩm Thạch Dực Nghĩ Thú nữa, đem chúng diệt, sau đó lấy Thú Noãn ăn cho vui.

Nhưng mà hắn nghĩ lại, ba ngày hôm nay hắn tại Vạn Thạch Thung Lũng nơi đây náo loạn lớn đến như thế, nếu như kinh động đến Nhị Giai Thạch Dực Nghĩ Thú tìm đến, như thế thì thật sự là quá nguy hiểm.



Trần Vân hắn vẫn còn hiểu lấy mình, với thực lực của mình hiện tại, đem một cái Nhị Giai Nhất Phẩm Thạch Dực Nghĩ sát thì thừa sức, mười con xông lên, hắn cũng có thể cố chống, nhưng nếu là một trăm con cùng lúc tiến lên, hắn chỉ có nước ôm hận.

Nhưng mà Nhị Giai Thạch Dực Nghĩ đâu chỉ đi một con hay mười con riêng lẽ gì, chúng đi một lần là cả ngàn con chứ chả ít.

Một ngàn con Nhị Giai Yêu Thú, tương đương với lại một ngàn Yêu Sĩ cảnh giới của nhân loại, lại không có sợ chết chút nào, cùng xông lên tấn công, nghĩ đến cái tràn cảnh kia, Trần Vân Thanh da đầu không khỏi có một chút tê dại.

Chỉ e dù là Yêu Sĩ cửu trọng, thậm chí là Yêu Sư cảnh giới đối mặt với lại tràng cảnh kia cũng chỉ có nước ôm hận.

"Rít...Rít...!".

"Má ơi ! Không phải thật sự linh nghiệm đến như vậy chứ?" Nghe âm thanh gào thét của Thạch Thú truyền đến, Trần Vân Thanh không khỏi bủn rủn chân tay.

Hắn tại đây Vạn Thạch Thung Lũng không phải là một thời gian ngắn, tập tính của đám này Thạch Dực Nghĩ hắn cũng có biết chút đại khái, thực lực của đám Yêu Thú này tùy thuộc vào âm thanh mà bọn nó phát ra, thường thì âm thanh càng lớn, chứng tỏ thực lực của Thạch Thú càng cao.

Âm thanh vừa rồi của Thạch Dực Nghĩ Thú phát ra, còn lớn hơn đám Nhất Giai Cửu Phẩm Thạch Dực Nghĩ Thú hắn vừa mới diệt đâu chỉ mười lần, đây chắc chắn là Nhị Giai Thạch Dực Nghĩ Thú rồi. Thật sự là sợ cái gì ông trời liền đưa cái đó tới cho mình mà.

"Xẹt...!"

"Chạy thôi...!"

Trần Vân Thanh vắt chân lên cổ, dùng đến sức bú sữa mẹ của mình ra, thi triển Nhất Đóa Tam Ảnh, như một tia chớp chạy khỏi nơi đây.

Kinh nghiệm vào sinh ra tử mười mấy năm trời nói cho Trần Vân Thanh biết, vào thời điểm nhạy cảm như thế này, việc cần làm nhất không phải là than trời trách đất bất công, mà là phải nhắm mắt chạy khỏi nguy hiểm rồi mới tính..

"Xẹt...!"

"Không thể nào...Đám Thạch Dực Nghĩ này sao lại bay nhanh như vậy kia chứ...?"


"Rít....A....A....!".

Dù rất là cố gắng, nhưng Trần Vân Thanh vẫn là không thể nào chạy nhanh hơn đôi cánh của Nhị Giai Nhất Phẩm Thạch Dực Nghĩ Thú cho được.

Rất nhanh, hắn là bị bao vây giữa trùng trùng điệp điệp Thạch Dực Nghĩ, bên trong trung tâm, chỉ nghe âm thanh thảm thiết của Trần Vân Thanh vang lên, không có ai biết, Trần Vân Thanh là sống hay chết. Nhưng trong cái loại nghịch cảnh này, nhiều người nghĩ đến Trần Vân Thanh sẽ chết phần trăm chiếm đa số.

....

Cách Vạn Thạch Thung Lũng ba trăm dặm về hướng đông!

"Theo hướng này, ta chắc chắn sẽ tìm được Trần Vân Thanh!"

Hàn Lịch tay cầm Khoát Hàn Đao, đạp bộ linh hoạt chạy theo hướng mà hắn cho là Trần Vân Thanh sẽ chạy trốn. Một tuần trước vì chọn sai con đường mà Trần Vân Thanh đã trốn, làm cho hắn phải mất mấy ngày trời mới quay trở lại, lần này phương hướng, hắn tuyệt đối sẽ không có sai lầm nữa đâu.

"Hướng Vạn Thạch Thung Lũng! Hừ..Dù mày có chạy đến Âm Minh Giới cũng đừng có mong thoát khỏi lòng bàn tay của tao!"

Đang đi, Hàn Lịch chợt nhớ đến, hướng đi này của mình nếu như đi đến tận cùng, sẽ là đụng phải Vạn Thạch Thung Lũng khu vực, cải này khu vực hung danh khủng bố, hắn đương nhiên có nghe nói qua.

Có điều như Trần Vân Thanh có thể đi vào đó để lánh nạn được, sao hắn lại không thể được kia chứ. Hắn đây không tin tên Trần Vân Thanh kia dám chạy đi xa vào bên trong Vạn Thạch Thung Lũng chịu chết, chắc chắn tên kia cũng chỉ là tại bên ngoài quanh quẩn, chịu khó tìm một chút, hắn thế nào cũng sẽ tìm ra mà thôi...

"Hồng hộc...Đạp ...Đạp...Đạp...!".

"Ha ha ha...Trần Vân Thanh! Cuối cùng thì tao cũng tìm được mày, ông trời thật sự là có mắt a!"

Đang nhắm ngay hướng Vạn Thạch Thung Lũng đi đến, Hàn Lịch bỗng nhiên nghe một loạt tiếng thở /dốc mệt mỏi, còn là tiếng bước chân dồn dập liên hồi, nhanh chân chạy đến, hắn là nhìn thấy một cái thanh niên toàn thân máu tươi, y phục đã bị rách tơi tả không còn sót lại chút gì, so với lại ăn mày còn thê thảm hơn.

Mặt dù gương mặt tràn đầy vết thương mà trở nên khó nhận biết, nhưng Hàn Lịch hắn vẫn là nhận ra, người trước mắt mình đây là Trần Vân Thanh không thể nào sai được.

'Thật là may mắn ta còn chưa bước chân vào bên trong Vạn Thạch Thung Lũng!' Bên ngoài tuy là hả hê với lại thảm trạng của Trần Vân Thanh, nhưng tại sâu bên trong tận đáy lòng, Hàn Lịch không khỏi run rẩy từng cơn. Thầm có chút may mắn mình chậm chân một chút, không có chạy vào vẠn Thạch Thung Lũng.



Trần Vân Thanh thảm trạng hiện tại, mười phần là do khiêu khích với lại Thạch Dực Nghĩ Thú đàn bên trong mà ra.

Hắn nhớ là Trần Vân Thanh có một thân pháp Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ đã đạt đến đại thành, luận về bộ pháp thân pháp này một đạo, hắn tự nhận mình kém Trần Vân Thanh quá xa.

Thân pháp kinh dị như vậy, còn là bị Thạch Dực Nghĩ Thú hành cho lên bờ xuống ruộng như thế, nếu như đổi lại là hắn, không phải là đã toi mạng từ lâu rồi hay sao.

"Khụ...Phốc...!".

"Hàn Lịch..! Mày là Yêu Sĩ nhị trọng, chắc chắn bên trong Túi Không Gian sẽ có Hạ Phẩm Linh Thạch, có đúng hay không?" Trần Vân Thanh ho ra một ngụm máu tươi, nhìn về phía Hàn Lịch, gấp rút lên tiếng hỏi.

"Tao đúng là có Hạ Phẩm Linh Thạch...! Nhưng...!"

"Đừng có nói nhãm! Không muốn chết liền ngay lập tức giao hết nó cho tao...!" Trần Vân Thanh cắt đứt lời nói của Hàn Lịch, một lần nữa lên tiếng nói.

"Xẹt. ..!".

"Hắc hắc hắc..! Trần Vân Thanh.. Mày chết đến nơi rồi mà còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tao!" Hàn Lịch rút Khoát Hàn Đao trong tay ra, chỉ về Trần Vân Thanh phương hướng, cười lạnh lẽo lên tiếng.

Trần Vân Thanh này chắc là do bị Thạch Dực Nghĩ Thú hành hạ quá thảm, nên là đâm ra mê sảng mất rồi, tên này không mở to mắt ra mà nhìn lại bản thân của mình hiện tại là cái bộ dạng thê thảm như thế nào?

Đã thế còn không biết thân biết phận, ra lệnh cho Hàn Lịch hắn phải giao ra Hạ Phẩm Linh Thạch trong tay, tên điên này dựa vào cái gì kia chứ.

"Cũng có thế! Để Lịch gia tao đưa ngươi một đoạn đường đi..!".

"Tiệt Hàn Nhị....! Rầm...Rầm...Phốc...!"

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc