Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 171: Tuyệt Thế Mỹ Nhân




Hiện tại Thần Vật đã xuất hiện, dù thế nào bọn họ cũng phải đoạt được nó.

Chỉ cần có được nó, bọn họ sẽ là một cái Vân Thanh Thiên Đế thứ hai. Thực lực cường đại vô song, thế gian này không người nào có thể làm đối thủ.

Nhưng bọn họ là sẽ không có ngu ngốc như Vân Thanh Thiên Đế này, dùng toàn bộ thực lực bảo hộ Thiên Giới, ngược lại bọn họ sẽ đem tất cả thế lực Thiên Giới thu thập lại, biến tất cả trở thành của mình, thống nhất Thiên Giới, thuận ta thì sống, nghịch ta phải chết.

Sau dùng tài nguyên khổng lồ của Thiên Giới, đột phá Thần Cảnh, siêu thoát thiên địa, rời đi Thiên Giới này, theo chân các bậc tiên hiền, tìm kiếm vĩnh sinh trong truyền thuyết.

"Muốn có nó...Tụi mày hãy chờ kiếp sau đi...!" Vân Thanh Thiên Đế nhìn đám người tham lam nồng cháy kia, không khỏi lắc đầu một cái, nhàn nhạt lên tiếng.

"Không xong...! Hắn muốn tự bạo. Mọi người nghĩ cách ngăn cản hắn..!" Huyền Hỏa Thiên Đế là người tinh minh hơn cả, hắn nhận ra được đến Vân Thanh Thiên Đế bên trong lời nói có chút không ổn, liền là la lớn lên một cái.

"Vũ Phi..Kiếp sau gặp lại..!".

"Ầm ầm...!Ầm ầm....!Ầm ầm....!"

Nhưng là rất tiếc là đã muộn, mọi người chỉ nhìn đến Vân Thanh Thiên Đế nở một cái nụ cười, sau đó thân hình của y liền như một cái pháo hoa bạo phát, thanh âm kinh chấn thiên địa, cả một vùng Vũ Phi Tiên Sơn này trong chốc lát tan thánh tro tàn.

"Vân Thanh Thiên Đế...! Danh bất hư truyền...!" Huyền Hỏa Thiên Đế đám người thân tại hư không, nhìn xuống bên dưới một vùng hỗn độn, không khỏi cảm thán lên tiếng.

Vân Thanh Thiên Đế trước đó tại Vực Ngoại Chiến Trường đã bị hắn đánh lén trọng thương, sau tại đây còn bị bọn họ dùng Tiên Khí tận diệt sinh cơ, không thể tưởng tượng được, trong loại tình cảnh như thế này, Vân Thanh Thiên Đế vẫn có thể tự bạo bỏ mình được, danh tiếng Thiên Giới đệ nhất cường giả, thật sự không phải là hư danh.

"Đáng tiếc! Dung Thiên Thần Ngọc cũng là theo Vân Thanh Thiên Đế tự bạo hủy diệt mất rồi, nếu như không...!" Thái Hà Thiên Đế cực độ tiếc nuối lên tiếng.

Lời nói của Thái Hà Thiên Đế rất được nhiều Thiên Đế tán thành, Dung Thiên Thần Ngọc có thể tạo ra được một Vân Thanh Thiên Đế cái thế vô song, nhất định cũng sẽ giúp bọn họ đạt được đến cảnh giới như thế.

Nhưng thật không may, Vân Thanh Thiên Đế tự bạo, đem Dung Thiên Thần Ngọc hủy diệt đi luôn, thật sự quá là đáng tiếc chi một Thần Vật.

"Nơi đây không còn chuyện gì nửa! Bản Đế xin phép cáo từ một tiếng..."


"Tôi cũng phải trở lại Thiên cung giải quyết một số chuyện. Các vị bảo trọng!"

"Được! Chúng ta liền chia tay tại đây đi!"

Thiên Đế cùng còn sống sót lại đám Tiên Đế thấy nơi đây đã không còn chuyện gì nữa rồi, liền là lũ lượt cáo từ.

Đến nơi đây mục đích duy nhất là vì chiếm lấy truyền thừa trên người của Vân Thanh Thiên Đế, là muốn có Dung Thiên Thần Ngọc, nhưng giờ đây người đã không còn, Thần Ngọc cũng chẳng thấy, đám người mình tại nơi đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

...

"Xẹt..!"

"Vân Thanh! Em đã từng khuyên can qua anh rồi, vì sao anh lại không nghe chứ?"

Khi tất cả Thiên Đế cùng Tiên Đế đã rời khỏi nơi này Vũ Phi Tiên Sơn, nơi đây liền xuất hiện một người con gái, mang trên mình một bộ hắc y cung trang.

Là một vị cô nương cực kỳ là xinh đẹp, không có bút mực nào có thể tả xiết, nàng nhìn xuống vị trí vừa rồi Vân Thanh Thiên Đế bỏ mình, tuyệt mỹ gương mặt không biết khi nào xuất hiện một đôi hàng lệ rơi.

Nàng đứng nơi đây, nước mắt cứ chảy xuống mãi, không có bất kỳ ai có thể biết khi nào nước mắt của nàng sẽ ngừng rơi, cũng không có bất kỳ một ai có mặt tại nơi đây để mà an ủi nàng cả.

Cứ thế, nàng như một bức tranh tuyệt đẹp, lại tràn ngập một cổ bi thương chi ý, không khỏi khiến cho thiên địa nơi này thêm phần sầu thảm.

“Thật đẹp...!”

Trần Vân Thanh không có vì Vân Thanh Thiên Đế tự bạo trung tâm mà bị hủy diệt, tất cả nơi này chuyện hắn liền nhìn đến một chút không bỏ sót, hiện tại người con gái xuất hiện trước mắt này cũng không có ngoại lệ, cô ta thật sự là quá đẹp...

Là người mà hắn nhìn thấy xinh đẹp nhất từ trước đến nay.

“Cô ta là Diệp Vũ Phi đi...!” Đứng gần người con gái này không đến mười mét, Trần Vân Thanh trong lòng liền có suy đoán.



Diệp Vũ Phi hắn nghe đám người kia đàm luận là người mà Vân Thanh Thiên Đế si tình nhất, cũng là chủ nhân của Vũ Phi Tiên Sơn nơi này.

Nhưng mà không phải Vũ Phi Tiên Sơn bị Thiên Giới chúng cường giả hủy đi rồi sao?

Diệp Vũ Phi là đã chết, nhưng hiện tại người con gái đứng trước mắt hắn đây không có chết, bên trong là xảy ra chuyện gì đây..?

“Ân....Cô ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình hay sao?” Trần Vân Thanh giật mình kinh tủng...

Diệp Vũ Phi kia thế mà nhìn về phía của vài giây đồng hồ, trong ánh mắt có nghi hoặc, sau đó liền đưa mắt đi, hắn không cho là Diệp Vũ Phi liền nhìn ra được hắn.

Tất cả cường giả tại nơi đây, đều là đứng đầu một giới này, dù cường đại nhất Vân Thanh Thiên Đế cũng không phát hiện được sự tồn tại của hắn, hắn không tin Diệp Vũ Phi này có thể nhìn ra... Nhưng nàng có thể cảm nhận được vị trí của hắn một chút, đây là đều rất khó có thể tưởng tượng ra được rồi.

“Thân thể của ta....!”

...

Nam Hoang Chi Địa! Vạn Thạch Thung Lũng!

"Ầm..!".

"Đau quá..Chuyện gì? Không phải là Trần Vân Thanh ta đã chết rồi sao?"

Đang mơ màng một âm thanh chấn động do tảng đá rơi xuống, làm cho Trần Vân Thanh hơi có chút thanh tỉnh, từ từ mở mắt ra, hắn không khỏi có chút kinh ngạc lên tiếng.

Hắn nhớ rõ là khi mình dung hợp Thanh Long Ngọc Bội cùng Thần Bí Ngọc Bài, liền là đã bị năng lượng khủng bố phát ra từ Thần Bí Ngọc Bài đánh chết, sau đó linh hồn của hắn còn phiêu phù đến một nơi gọi là Thiên Giới, còn chứng kiến một trận đại chiến khoáng cổ tuyệt kim, còn là nhân tâm hiểm ác của con người nữa.

Nhất là vị Vân Thanh Thiên Đế kia, làm cho hắn có ấn tượng vô cùng khắc sâu. Còn cô gái tuyệt đẹp tên Diệp Vũ Phi kia nữa, hắn muốn tìm hiểu thêm chút chuyện, sao giờ mình lại ở nơi đây được?


"A...Đau quá! Mình vẫn còn sống.. Mình vẫn còn sống..?" Hơi có chút nghi hoặc, Trần Vân Thanh lấy tay nhéo vào đùi của mình một cái, cảm giác đau đớn kéo đến, làm cho hắn cực kỳ là mừng rỡ.

Có cảm giác đau, như vậy hắn có thể khẳng định là mình còn chưa chết, vì nếu như chết, hắn là sẽ không có cảm giác đau đớn gì, cứ như khi bị lạc tại Vũ Phi Tiên Sơn kia một dạng, hắn có làm gì bản thân cũng là không có cảm giác.

Đây có thể nói là hắn không có chết, mà chỉ bị năng lượng bạo tạc của Thần Bí Ngọc Bài đánh ngất đi mà thôi.

"Giấc mơ kia cũng thật sự quá chân thật một chút đó chứ!" Trần Vân Thanh mỉm cười, khi nhớ lại chuyện đã xảy ra, hắn thật sự là khen ngợi trí tưởng tượng của mình một chút.

Bên trong giấc mơ mà hắn trông cứ như là thật, một đám cường giả người nào người nấy phất tay đều có thể hủy diệt thiên địa, nghĩ lại hắn là không khỏi bội phục mình tưởng tượng phong phú.

Nếu như những người kia thực sự có thật, đưa bọn họ một người bất kỳ nào đến Nam Hoang Chi Địa nơi đây, riêng khí tức thôi có lẽ cũng sẽ ép Yêu Vương nơi đây thành cám.

Dù Trần Vân Thanh hắn chưa có gặp qua Yêu Vương cường giả bao giờ, nhưng trong Nam Hoang Kỳ Thư mà Trần Kim Tiền đưa cho hắn xem, có nói đến sự lợi hại của Yêu Vương, những Yêu Vương này phất tay có thể đem cả ngàn mét vuông khu vực hủy diệt đi, nhưng nếu so sánh với lại cái gọi là Tiên Đế hay Thiên Đế trong giấc mơ vừa rồi của hắn, chỉ khẽ động ý niêm không gian tan vỡ, một kiếm liền có thể đoạn hàng trăm vạn km thiên địa, Yêu Vương thật sự là quá yếu nhược một chút.

Như một ngày nào đó hắn được như đám người kia thì hay quá, khi đó mới thật sự là tiêu dao. Đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ, cái cảnh giới kia cũng hoàn toàn không có thật.

"Chỉ có sáng hơn trước một chút xíu mà thôi! Không lẽ lần này ta hy sinh một khối Thanh Long Ngọc Bài là công cốc hay sao?" Bỏ qua chuyện giấc mơ vừa rồi mình gặp phải, Trần Vân Thanh đi đến bên cạnh viên Thần Bí Ngọc Bài kia, nhìn màu sắc hiện tại, hắn không khỏi thất vọng một chút.

Viên Thần Bí Ngọc Bài này sau khi ăn Thanh Long Ngọc Bội, phát ra khí thế đúng là bá tuyệt vô song, còn đánh cho Trần Vân Thanh hắn ngất xỉu đi một thời gian dài.

Hắn còn tưởng đâu sau khi nó hoàn thành cắn nuốt, lớn như vậy dị tượng, sẽ đem lại cho hắn thật nhiều là kinh hỷ, nhưng không thể nào tưởng tượng, nó chẳng có thay đổi gì sao với lại trước đây, có chăng màu xám bớt đi một chút, thêm một ít ánh sáng bên trong ra, còn lại vẫn không khác gì mấy. Thật là làm cho hắn quá mức là thất vọng.

"Ong..!"

"A..chuyện gì...Chẳng lẽ ta lại phải chết thêm một lần nữa hay sao...?"

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc