Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 167: Bị Điên Rồi




Ngu Tư Ân không có nhìn vào ánh mắt tràn đầy sát ý của Chu Tử Yên đối với mình, nàng vẫn tỉnh bơ lên tiếng, như chuyện Chu Tử Yên cùng con nàng thành thân không phải là chuyện gì to tát một dạng.

"Chị điên rồi..! Chị thật sự bị điên mất rồi!"

Nhìn bộ dạng như không khi nói ra chuyện kinh thiên động địa này của Ngu Tư Ân, Chu Tử Yên thu hồi lại tự thân khí thế, không có cũng người điên Ngu Tư Ân này nói chuyện nữa.

Muốn nàng cùng Trần Vân Thanh thành thân, muốn nàng đường đường là một tôn Thánh Giả, lại đi cùng một tên nhóc mười sáu tuổi chưa ráo máu đầu thành thân, chuyện này mà Ngu Tư Ân cũng nói ra được, cô ta không phải bị điên là gì.

Không nói đến thực lực chênh lệch, chỉ nói đến thân phận của nàng hiện tại, dù bỏ đi cái đại công chúa của Hỏa Long Bộ Tộc, nàng cùng Ngu Tư Ân là chị em lâu năm, theo bối phận đến giảng, Trần Vân Thanh phải gọi nàng một tiếng dì mới đúng.

Thế gian này làm gì có chuyện dì cháu lấy nhau bao giờ, đây là trái với luân thường đạo lý, sẽ bị người thiên hạ phỉ nhổ a.

"Cô mặc kệ ta điên hay không. Mối hôn sự này cô không nhận cũng phải nhận!" Ngu Tư Ân tư thái rất là bá đạo, lời nói ra không muốn cho Chu Tử Yên bất kỳ phản kháng nào một dạng.

"Hừ...! Chị dựa vào cái gì muốn định đoạt vận mệnh của tôi chứ?" Chu Tử Yên cũng không có nhẫn nhịn con đàn bà điên Ngu Tư Ân này nữa, lời nói ra đầy sắc lạnh cùng khiêu khích.

Nàng công nhận hai người tình cảm từ trước đến nay rất là tốt thật, có thể nói vì Ngu Tư Ân nàng có thể làm bất kỳ chuyện gì, kể cả cải lời đại ca của nàng cứu ra Ngu Tư Ân cũng có thể.

Nhưng mà không có nghĩa nàng sẽ như một con rối nghe theo mọi sự sắp xếp của Ngu Tư Ân. Nhất là có liên quan đến hôn nhân đại sự có cả đời nàng, càng là không thể.

Ngay cả phụ thân cùng mẫu thân của nàng, muốn gán ghép cho nàng người này người nọ, nàng còn không đồng ý, Ngu Tư Ân là cái quái gì kia chứ.

"Dựa vào cái trâm cài này..!" Ngu Tư Ân từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái trâm cài hình phụng rất là cổ xưa, họa tiết cực kỳ tinh mỹ, đưa ra cho Chu Tử Yên xem.

"Tiết Phụng Trâm..?" Chu Tử Yên nhìn cái kia cây trâm, thần tình rất là chấn động, không có còn bình tĩnh cùng lạnh lùng như trước.


"Không sai! Là Tiết Phụng Trâm!" Ngu Tư Ân gật đầu, khẳng định đây là Tiết Phụng Trâm không có sai.

"Ngu Tư Ân! Chị thật sự muốn ta làm như vậy hay sao?" Kích động qua đi, Chu Tử Yên hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, đối diện ánh mắt với lại Ngu Tư Ân, lên tiếng hỏi lại một lần nữa.

Tiết Phụng Trâm này vốn là vật của Chu Tử Yên nàng, hai trăm năm trước là đưa cho Ngu Tư Ân này, để đền đáp lại ân cứu mạng của cô ta.

Chu Tử Yên nàng còn nói, nếu như có một ngày, khi Ngu Tư Ân cần, chỉ cần đưa ra Tiết Phụng Trâm, Chu Tử Yên nàng liền không hỏi bất kỳ lý do vô điều kiện làm cho Ngu Tư Ân một chuyện, dù là Ngu Tư Ân muốn để nàng đi tìm lấy cái chết cũng có thể.

Qua hai trăm năm, những tưởng chuyện này đã trôi vào dĩ vãng, thật sự là không có nghĩ đến, hôm nay Ngu Tư Ân lại đem nó ra, ép buộc nàng phải làm chuyện này.

"Nếu như cô là người không giữ lời hứa của mình, cô có thể không cần làm theo!" Ngu Tư Ân đem Tiết Phụng Trâm thả nhẹ xuống đất, không sao cả lên tiếng nói.

"Chu Tử Yên ta nói được làm được! Chị yên tâm, ta sẽ không có nuốt lời!" Chu Tử Yên thần sắc kiên quyết nói.

"Xẹt..Xẹt...!".

"Tuy nhiên! Qua chuyện lần này! Từ nay về sau, chúng ta hai người liền là ân đoạn nghĩa tuyệt!" Trong tay Chu Tử Yên không hiểu từ khi nào liền xuất hiện một thanh kiếm, nàng khẽ đem một dãi lụa ra, đem nó cắt ra làm hai, tượng trưng cho việc từ nay về sau, nàng cùng Ngu Tư Ân sẽ không còn bất kỳ một chút tình nghĩa nào nữa.

"Tiểu Vũ! Chúng ta đi!" Đem dãi lụa cắt ra sau, Chu Tử Yên không thèm liếc mắt nhìn Ngu Tư Ân dù chỉ một giây phút, nàng đưa cánh tay ngọc lên một cái, trên tay của nàng không biết khi nào đã xuất hiện một con chim Anh Vũ màu trắng.

"Khoan đi đã!" Nhìn thấy một màn này, không hiểu sao Ngu Tư Ân trong lòng lại đau khổ lợi hại, nhưng nghĩ đến Thanh nhi bé bỏng của nàng, nàng chỉ có thể xin lỗi Chu Tử Yên.

"Chị còn muốn nói gì? Hay là chị muốn thay đổi ý định!"


Chu Tử Yên dừng lại, tình nghĩa của nàng cùng Ngu Tư Ân đã hết, dù cho Ngu Tư Ân có thay đổi ý định, không muốn nàng thực hiện lời hứa hẹn kia, quan hệ của hai người bọn họ cũng là sẽ không thể trở lại như trước được nữa.

"Ong ...Ong...!"

"Nơi đây có một tấm bản đồ Viễn Cổ Truyền Tống Trận thông hướng từ Chủ Đại Lục đến Nam Hoang Chi Địa, dựa vào nó có thể đưa cô đến đó một cách nhanh chóng!"

Ngu Tư Ân dùng Nguyên Lực họa ra một cái bản đồ, ghi rõ địa chỉ của một cổ song hướng Truyền Tống Trận dẫn đến Nam Hoang Chi Địa.

Đây là cái Truyền Tống Trận mà mười mấy năm về trước, nàng sử dụng để rời đi Chủ Đại Lục nơi đây, sau đó gặp một loạt sự cố cùng nhân duyên sau này. Nàng muốn Chu Tử Yên dùng nó để đi đến Nam Hoang Chi Địa một cách nhanh nhất.

Nàng cũng hiểu, Chu gia của Chu Tử Yên là Luyện Khí Thế Gia, Thánh Cấp Phi Chu của bọn họ là không có thiếu, Tuy nhiên dùng Thánh Cấp Phi Chu từ đây đến Nam Hoang Chi Địa cũng phải mất cả mấy năm trời thời gian, đó là nhanh nhất. Trong khi Thanh nhi của nàng đang ngày đêm chịu khổ, nàng không muốn chờ đợi thêm được nữa.

"Ngu Tư Ân! Chị tính toán cũng thật là giỏi! Nhưng chị cũng đừng có quên tính, còn một cái Long Tiềm Phi bên Thần Long Thiên Cung nữa nha!"

Chu Tử Yên nhìn kỹ lại Truyền Tống Trận mà Ngu Tư Ân họa cho nàng xem một chút, cũng là không còn cái gì có thể cùng Ngu Tư Ân nói chuyện nữa, trước khi rời đi, nàng là để lại cho Ngu Tư Ân một câu, ngụ ý khá là thâm trường, cũng không có chờ Ngu Tư Ân phản ứng lại, liền biến mất tại nơi này.

"Làm sao đây! Long Tiềm Phi không phải là người bình thường có thể đối phó!" Nghe câu nói kia của Chu Tử Yên, Ngu Tư Ân thân hình hơi chấn động một cái, rất nhanh, nàng liền là lâm vào vô tận lo lắng bên trong.

Long Tiềm Phi theo như lời nói vừa rồi mà Chu Tử Yên nhắc đến, là con của Thần Long Thiên Cung Thánh Chủ Long Tà Thiên, người được chọn để thừa kế Thần Long Thiên Cung trong tương lai, thực lực cực kì cường đại.

Sở dĩ mà Chu Tử Yên nhắc đến người này, là vì Long Tiềm Phi chính là người theo đuổi Chu Tử Yên điên cuồng nhất trong số đội quân nam nhân hùng hậu kia. Như mà Long Tiềm Phi mà biết được chuyện của Chu Tử Yên, rất lớn khả năng tên kia sẽ làm ra chuyện điên cuồng.

Bi kịch năm xưa của nàng cùng Trần Thiên Tâm rất có thể sẽ được tái hiện lại trên người con của nàng cùng Chu Tử Yên?


Không đơn giản như thế, với sự cường đại cùng điên cuồng của Long Tiềm Phi, chỉ e là Thanh nhi của nàng còn phải nhận kết cục tệ hơn cả phụ thân nó năm xưa nữa.

Bây giờ nàng phải làm thế nào đây? Lần đầu tiên, nàng cảm thấy hối hận khi đưa ra yêu cầu này với lại Chu Tử Yên.

"Không! Chu Tử Yên là người rất thông minh! Cô ta sẽ không có đưa bản thân vào nguy hiểm đâu!"

Chuyện đã đến nước này, lo lắng hay hối hận cũng không làm được cái gì, nàng nên nghĩ đến mọi chuyện theo hướng lạc quan hơn một chút mới được.

Làm bạn với lại Chu Tử Yên bao nhiêu năm qua, nàng cũng là có phần hiểu con người của cô ta. Đây là một người bên ngoài hiền dịu nhưng nội tâm thông minh hơn nàng rất là nhiều.

Cô ta đủ thông minh để hiểu, một khi chuyện của cô ta bị lộ ra, sẽ có cái hậu quả khủng bố như thế nào, Ngu Tư Ân nàng đây chính là một cái tấm gương. Hơn nữa nhìn rộng ra, nàng biết được Long Tiềm Phi mấy trăm năm nay vẫn đang bế quan, tên kia sẽ không nhanh như vậy xuất hiện, cũng sẽ không biết được Chu Tử Yên hướng đi để mà tìm kiếm.

"Lần này mình mất đi một người bằng hữu, nhưng nhận lại một đứa con dâu, xem như là ta đã có lời lớn rồi!" Ngu Tư Ân cúi người xuống nhặt cái Tiết Phụng Trâm lên, nhớ đến vẽ mặt tuyệt tình của Chu Tử Yên vừa rồi, không khỏi mỉm cười nói khẽ.

Chu Tử Yên tính tình cương liệt, ân oán phân minh, lại vô cùng trọng lời hứa, lần này nàng là lợi dụng điểm yếu của cô ta, ép buộc cô ta làm việc mình không muốn, nghĩ lại Ngu Tư Ân nàng cũng có chút bỉ ổi, Chu Tử Yên này giận nàng như thế cũng là bình thường. Nhưng cô ta muốn cắt đứt hoàn toàn ân oán với nàng, thế thì xem ra không được rồi.

Như cô ta lấy con của nàng, như vậy liền trở thành con dâu của nàng, muốn dứt bỏ làm sao có thể.

"Ào....Ào..!"

"Ân! Đến giờ...Hắc Hỏa hoành hành rồi...!"

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc