Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 154: Trần Hộc Ra Tay




Hắn còn có ý định khoe khoang với lại nha đầu Ngô Tiểu Diễm kia một chút, cho cô ta ở nhà mới đâu.

Hay chí ít cũng có người mang thức ăn đến đây cho hắn dùng.

Tất cả những cái này đều không có, nguyên thật sự xem ra nằm tại chỗ này.

Ông chủ Trần Hộc đã không muốn cho người ngoài như hắn làm chức cao, nhân viên bên dưới sẽ không ai dám làm trái ý của ông ta chính là như thế.

"Vân Thanh sư huynh...Như tôi nghĩ không sai sáng nay Trần Hộc sẽ ra tay đối phó với lại anh đó!" Trần Tú nhìn thấy Trần Vân Thanh đã hiểu ra được vấn đề, gương mặt cũng giãn ra không có ít, ngay sau đó hắn nói ra tin tức mình mới nhận được.

Tin tức hắn nhận được vô cùng xác thực, sau khi Trần Lạc Phong rời khỏi nhà của Trần Hộc, Hỏa Kế Phòng liền đã có một loạt động tác, hắn nghĩ Trần Hộc đám người sẽ không có cho Trần Vân Thanh thêm nhiều thời gian để chuẩn bị đâu.

"Theo anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" Trần Vân Thanh trầm ngâm một chút, sau đó liền lên tiếng hỏi Trần Tú tên này.

Trần Hộc là Hỏa Kế Phòng chấp sự, trong tay nắm đại quyền, không tính tu vi khủng bố của đối phương, muốn đi đối phó với lại một cái Yêu Giả như Trần Vân Thanh hắn còn dễ dàng hơn cả sát một con kiến nữa.

Đối phương muốn dùng chiêu ỷ cường lăng nhược này, tạm thời hắn thật sự chưa nghĩ ra được phương pháp đối phó, nên nhớ tại Trần Phủ nơi đây, hắn thân cô thế cô, không có ai phía sau làm chỗ dựa cho hắn cả.

Bây giờ hắn mới cảm nhận được, có hậu trường mạnh cùng không có hậu trường khác biệt lớn như thế nào.

"Vân Thanh sư huynh. Theo ý nghĩ của tôi, tạm thời anh nên từ bỏ chức lão đại của Hỏa Kế Phòng, sau đó làm thế này...thế này..!" Trần Tú ghé sát vào tai của Trần Vân Thanh, nói nhỏ một chút kế hoạch của mình ra, âm thanh hắn khá là nhỏ, như là sợ người khác nghe thấy một dạng.

"Được! Cứ làm như vậy đi!" Trần Vân Thanh nghe xong ý kiến của Trần Tú, gật nhẹ cái đầu, nhàn nhạt nói.

Điểm mấu chốt trong vấn đề này cũng chỉ là cái chức Hỏa Kế Phòng lão đại mà thôi, chỉ cần hắn giao ra, sẽ không còn chuyện gì quá to tát cả.

Biết được điểm mấu chốt của Trần Hộc đám người thì không có vấn đề, sợ nhất là tên kia không màn chút thân phận thể diện gì, muốn đem Trần Vân Thanh hắn dồn vào chỗ chết, như vậy mới đáng lo.


...

Một giờ sau! Hỏa Kế Phòng chính Sảnh bên ngoài!

"Vân Thanh sư huynh! Lần này xin đa tạ anh ra tay cứu mạng, như sau này có gì cần đến Trần Khang. Anh cứ sai bảo, dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, Trần Khang tôi cũng tuyệt không chối từ!" Ra được bên ngoài Chính Sảnh sau, Trần Khang ôm quyền thật sâu đối với lại Trần Vân Thanh bái tạ.

Lần trước hắn nói những lời này với lại Trần Vân Thanh, chỉ là khách sáo thành phần, nhưng lần này lại xuất phát từ tận tâm can của mình a.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra tại Chính Sảnh kia, Trần Khang nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Sáng sớm hôm nay Chứa Củi Thất một lô củi Đại Mộc Thụ bỗng nhiên bốc cháy, khói lên nghi ngút chút nữa liền đem toàn bộ Hỏa Kế Phòng thêu sạch.

Chấp sự Hỏa Kế Phòng Trần Hộc nỗi trận lôi đình, muốn truy cứu đến cùng chuyện này, người đứng đầu Chứa Củi Thất hiện tại là Trần Khang hắn, đương nhiên phải là người đứng ra chịu trách nhiệm chính.

Như không phải Trần Vân Thanh đứng ra cầu xin, cũng như là nhường lại cái chức Hỏa Kế Phòng lão đại để đổi lấy cái mạng của hắn, hắn liền đã bị đưa đến Chấp Pháp Đường trị tội mất rồi. Trần Vân Thanh nghĩa cử cao đẹp lần này, không khác gì phụ mẫu của hắn, ân nghĩa này trọn đời hắn sẽ không có quên.

"Không cần thiết...!"

Trần Vân Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trần Khang một cái, không mặn không nhạt để lại một câu, sau đó liền cùng Trần Tú rời khỏi nơi này.

Mục tiêu lần này của Trần Hộc cùng Trần Lạc Phong không phải là Trần Khang mấy người này, bổn ý chính của bọn chúng là Trần Vân Thanh hắn đây.

Dù hắn có khoanh tay đứng nhìn Trần Khang bị phạt không ra tay cứu giúp, Trần Hộc cũng sẽ đưa ra những kế hoạch thâm độc khác hướng về phía hắn mà thôi.

Đã như không thể nào tránh khỏi, sao hắn không có dứt khoát nhận lỗi.

Dù sao thứ mà hai chú cháu kia cần cũng chỉ là cái danh hảo Hỏa Kế Phòng lão đại.



Cái vị trí này hắn là không có cần thiết lắm, không bao lâu nữa hắn đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, vào Nội Viện mới là mục tiêu, chưa bao giờ hắn để cái Hỏa Kế Phòng này tại trong lòng cả.

"Vân Thanh sư huynh thật sự rất cao thượng!"

Trần Khang nhìn bóng dáng của Trần Vân Thanh rời đi, sao hắn cảm thấy thân ảnh của Trần Vân Thanh hôm nay lại cao lớn đến như thế.

Cứu mạng người khác không cần trả ân, hy sinh tất cả để giúp đỡ người không quen biết gì không cần báo đáp, Trần Vân Thanh người này là người tốt nhất mà hắn gặp được trong suốt hơn hai mươi năm qua.

Nghĩ đến trước đây không lâu khi Trần Vân Thanh bị thương, hắn còn muốn nhân cơ hội đem Trần Vân Thanh diệt đi, hắn thật sự không phải là người mà, cũng may mắn cuối cùng hắn không có làm chuyện như thế.

"Vân Thanh sư huynh lần này không muốn cao thượng cũng không có được!"

Trần Trung nhìn theo bóng lưng của Trần Vân Thanh, lại nhìn về phía Chính Sảnh kia một chút, như nghĩ đến chuyện gì, hắn liền nhỏ giọng nói một tiếng, âm thanh kia như muỗi kêu, có lẽ chỉ một mình Trần Trung mới có thể nghe ra được đến.

Thực ra lần này người gặp tai họa không phải chỉ có một mình Chứa Củi Thất của Trần Khang, mà là còn có Chứa Thịt Thất của hắn nữa.

Sáng nay mấy tên huynh đệ trong Thất đến báo cáo, nói là Đại Hồng Ngưu thịt cả con đêm qua bên trong Chứa Thịt Thất bỗng nhiên không cánh mà bay.

Loại này Đại Hồng Ngưu là Nhất Giai bát phẩm Yêu Thú, chuyên dùng chế biến phục vụ cho các vị Nội Viện sư huynh dùng. Nhưng giờ nó đột nhiên biến mất, khỏi phải nói người đứng đầu như hắn sẽ lãnh cái hậu quả gì rồi.

Hôm nay được Trần Hộc chấp sự triệu tập đến Chính Sảnh, hắn cũng nghĩ mình tiêu rồi, nhưng không ngờ sau khi đem Trần Khang hỏi tội rồi Trần Vân Thanh đứng ra nhường lại Hỏa Kế Phòng lão đại vị trí, Trần Hộc chấp sự không có đá động gì đến chuyện Đại Hồng Ngưu của hắn nữa.

Mấy tên lão đại còn lại của các phòng ban như Trần Đại Long, nghĩ đến cũng gặp tai nạn tương tự như hắn cùng Trần Khang đây.

Sâu chuỗi lại sự việc kỳ lạ xảy ra trong sáng hôm nay tại các phòng ban, cùng với lại chuyện bên trong Chính Sảnh này, hắn lờ mờ dự đoán được, lần này bọn họ gặp nạn có thể là do Trần Hộc chấp sự ra tay, nhưng mục tiêu của Trần Hộc chấp sự không phải bọn họ, mà là Trần Vân Thanh, người mới hôm qua đã cướp đi vị trí lão đại của Trần Lạc Phong.


Thần sắc của Trần Lạc Phong hôm nay cực độ vui vẻ khi được Trần Hộc giao lại Hỏa Kế Phòng lão đại vị trí, hắn có thể khẳng định Trần Hộc chấp sự ra mặt lần này là vì muốn lấy lại công đạo cho Trần Lạc Phong.

Xem ra chỗ dựa phía sau của Trần Lạc Phong mà bọn họ vẫn luôn nghi hoặc chính là Trần Hộc chấp sự này rồi.

"Vân Thanh sư huynh lần này liền gặp khó rồi!" Trần Đại Long trên đường đi trở về địa bàn của mình liền lên tiếng nói nhỏ.

Trần Trung nghĩ ra được ẩn ý bên trong của lần tai họa này, hắn Trần Đại Long cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng hắn còn biết nhiều hơn Trần Trung đám người một chút, đó là về Trần Hộc vị này.

Hắn tình cờ nghe một vị Nội Viện sư huynh đang uống rượu cao hứng tiếc lộ, Trần Hộc chấp sự phía sau có Trần Thanh Lang Trưởng Lão chống lưng, đây là Nội Viện Trưởng Lão nhân vật, Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ tu vi, còn được phân công quản lý Giác Hồn Đài bên kia nữa.

Lần này Trần Vân Thanh ăn mệt, như nuốt cơn giận này vào trong bụng thì cũng thôi, như Trần Vân Thanh ôm hận trong lòng, muốn tìm Trần Hộc chấp sự tính sổ, dù sau này tu vi của y cao hơn làm được, cũng còn phải đối phó với lại một Trần Thanh Lang khủng bố hơn quá nhiều.

Hy vọng Trần Vân Thanh không có đi vào con đường u tối kia, nếu như không, không một ai có thể cứu được y cả.

...

Chính Sảnh bên trong!

"Thúc thúc! Lần này cháu thật cám ơn chú đã ra tay tương trợ!" Không còn người nào bên trong Chính Sảnh nơi đây, Trần Lạc Phong không có gọi Trần Hộc là chấp sự nữa, mà dùng chú cháu xưng hô.

Sáng nay một chuyện, hắn thật sự bội phục Trần Hộc này sát đất, chỉ động một chút ngón tay, đã có thể ép tên Trần Vân Thanh kia đi vào khuôn khổ, giao trả lại vị trí lão đại cho hắn rồi. Nhớ đến gương mặt khó coi của Trần Vân Thanh hồi sáng, đến hiện tại hắn vẫn còn ám sảng không thôi.

Một tên không quyền không thế, dù có chút thực lực thì có thể thế nào, cuối cùng trước mặt hắn không phải cũng như chó cụp đuôi làm người hay sao.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc