Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 149: Cái Bố Tông




Càng không nghĩ đến là đã đột phá Yêu Sĩ cảnh giới như Trần Côn hắn, cũng không thể nào chống lại Trần Vân Thanh.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn chỉ có thể nói tên Trần Vân Thanh này che giấu quá thâm sâu mà thôi.

"Trên đời này còn có loại yêu nghiệt như Trần Vân Thanh hay là sao?" Tiêu hóa xong những gì mà Trần Côn thuật lại, Trần Già không khỏi kinh sợ nói nhỏ.

Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ liền có thể tu hành Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ đến đại thành cảnh giới, bình thường Yêu Giả cửu trọng tu hành Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ đến nhập môn cảnh giới thôi cũng xem như là đại thiên tài rồi.

Tên Trần Vân Thanh này ngược lại tốt, không chỉ đột phá đại thành, còn có thể vận dụng nó một cách tự nhiên, tên đó không sợ gặp phải phản phệ hay là sao đây?

Nói thật hắn đến giờ vẫn thật sự không hiểu đây là chuyện gì xảy ra.

"Như tôi đoán không sai! Trần Vân Thanh kia là đã đột phá Yêu Sĩ rồi, chỉ là hắn cũng như tôi, muốn che giấu cảnh giới của mình mà thôi!" Trần Côn nhàn nhạt giải thích nói.

Không những là Trần Già không tin tưởng chuyện này, ngay cả Trần Côn hắn cũng không thể tin tưởng.

Truyền thuyết bên kia các đại Vương Quốc thiên kiêu yêu nghiệt, bọn chúng tại Yêu Giả cửu trọng cũng có thể chống lại Yêu Sĩ nhất trọng cường giả một hai, thậm chí có người còn nghịch thiên đến độ diệt được Yêu Sĩ.

Có điều tên kia nghe nói đâu sau đó cũng là chết đi theo, nguyên nhân là sử dụng Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ tiểu thành uy lực quá lớn, kinh mạch cùng Nội Lực của một cái Yêu Giả không thể nào chống đỡ nỗi dẫn đến phản phệ.

Bên này Trần Vân Thanh là thi triển Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ cảnh giới đại thành, vẫn còn sinh long hoạt hổ, như vậy cũng chỉ có một cách giải thích là Trần Vân Thanh đã đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, ngoài khả năng này ra, không còn khả năng nào khác.

"Như vậy hiện tại mày có tính toán gì hay không?" Hắn cũng đồng ý với cách nói của Trần Côn, nên là không có cùng Trần Côn đào sâu vào chuyện thực lực của Trần Vân Thanh nữa, mà là nghĩ đến chuyện sau này làm thế nào để đối phó với lại Trần Vân Thanh.

Theo như Trần Côn nói, Trần Vân Thanh đã giết Trần Nhật, như vậy bản danh sách nội gián Mang gia hiện tại đang nằm trong tay của Trần Vân Thanh.



Một khi tên Trần Vân Thanh này đem nó công bố đi ra ngoài, hậu quả mà nó mang lại đối với bọn họ sẽ là mang tính hủy diệt.

Tất cả mọi đãi ngộ cùng đặt quyền mà bọn họ hưởng thụ trong thời gian qua đều sẽ tan biến sạch sẽ, thậm chí ngay cả cái mạng của mình cũng sẽ không còn. Nói thật hiện tại nói không lo lắng chỉ là giả tạo mà thôi.

"Diệt Trần Vân Thanh không khó...Cái khó là làm sao có thể để tin tức trong tay của Trần Vân Thanh không tiết lộ ra bên ngoài..!" Trần Côn có chút khó khăn lên tiếng nói.

Trần Vân Thanh thực lực hiện tại, đúng là hai người bọn họ không có khả năng đánh thắng, thậm chí Yêu Sĩ nhị trọng cũng khó lòng chế phục Trần Vân Thanh.

Tuy nhiên không phải là không có cách, chỉ cần mời Trần Thái Thành hay là Trần Tiên Phượng ra mặt, liền có thể diệt được Trần Vân Thanh.

Hai người kia đều là Yêu Sĩ tam trọng, chỉ cần một trong hai người ra tay cũng là quá đủ rồi.

Vấn đề là Trần Vân Thanh có nói đã đem quyển sổ kia cho một người khác, nếu như Trần Vân Thanh không còn, người đó chắc chắn sẽ đem quyển sổ kia công khai, đến chừng đó, bọn họ cũng phải cùng Trần Vân Thanh chôn cùng a.

"Mày nói không sai! Một khi chưa tìm được Trần Vân Thanh giao quyển sổ đó cho ai, chúng ta không thể ra tay đem Trần Vân Thanh giết được!" Trần Già khá là đau mình nói.

Một ngày bọn họ không tìm ra được cuốn sổ kia, không những không thể diệt Trần Vân Thanh, còn là phải bảo vệ cho tên đó nữa.

Đây là chuyện phi lý gì kia chứ, người mà mình muốn sát nhất hiện tại lại phải bảo vệ cho đối phương, hắn chưa từng gặp loại tình huống này bao giờ cả.

"Chuyện này đã nói lại cho Tiên Phượng sư tỷ cùng Thái Thành sư huynh chưa?" Trần Già nhớ đến chuyện gì lên tiếng hỏi.


Nơi đây Trần Phủ, nội gián cấp cao nhất không phải là mấy người bọn họ, mà là Trần Tiên Phượng cùng Trần Thái Thành, hai đại Yêu Sĩ tam trọng cảnh giới, bất kỳ chuyện gì cũng cần phải báo lại cho hai người kia, để cho hai người quyết định đến.

"An tâm! Tôi đã bảo Thành Kiệt đi thông báo cho hai người kia biết rồi!" Trần Côn quăng đến cho Trần Già một cái yên tâm ánh mắt.

Xảy ra chuyện lớn như thế, hắn làm sao dám một mình tự chủ trương cho được. Ngay khi trở lại Luyện Khí Phòng nơi đây, hắn ngoài việc mời Trần Già đến nơi đây giúp đỡ hắn xử lý vết thương, đồng thời cũng cho người mời Trần Thành Kiệt đến, để tên này đi đến Nội Viện báo tin cho hai người Trần Thái Thành cùng Trần Tiên Phượng rồi.

"Cốc..Cốc...Cốc..!".

"Trần Già sư huynh, tôi là Trần thành Kiệt !" Bên ngoài căn phòng tiếng gõ cửa vang lên, cùng với đó là đối phương báo lên tên họ.

"Vào đi!" Trần Côn nhẹ nhàng lên tiếng nói.

"Thành Kiệt tên này cũng thật linh thiên, chúng ta vừa nhắc đến hắn, hắn liền ngay lập tức xuất hiện!" Hai người Trần Côn bên trong không khỏi nở một cái nụ cười.

"Thành Kiệt ! Nội Viện cách nơi này của chúng ta không đến nỗi xa, mày vì sao đến bây giờ mới trở lại?" Chào hỏi xã giao xong xuôi, Trần Côn như bình thường lên tiếng hỏi.

Trần Phủ này đúng là rất lớn, vài dặm chu vi, nhưng mà Ngoại Viện cùng Nội Viện nơi này cách nhau cũng không phải quá xa, với tu vi của Trần Thành Kiệt hiện tại đi đến Nội Viện chỉ cần một chút thời gian là được rồi, không cần thiết phải bỏ ra nữa ngày như thế này.

"Không giấu gì hai vị sư huynh! Tôi lần này là vì theo sự sắp xếp của Thái Thành sư huynh cùng Tiên Phượng sư tỷ tại bên ngoài làm một ít chuyện, nên mới đến trễ như thế, mong hai anh bỏ qua!" Trần Thành Kiệt rất là khiêm nhường đối với lại hai người Trần Côn trả lời, dù cho tu vi của hắn hiện tại cũng không có kém hai người này là bao, đều là Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới cả.

"Thái Thành sư huynh cùng Tiên Phượng sư tỷ có căn dặn gì?" Trần Côn hai người chấn động.

Làm một ít chuyện, trong tình cảnh hiện tại, ngoài chuyện đối phó với lại Trần Vân Thanh kia ra, còn có thể là chuyện gì được nữa.



Quả nhiên là hai người có thực lực cao nhất trong đám người bọn họ, sự quyết đoán cùng trí tuệ cũng hơn mấy người bọn họ xa, không biết trong tình cảnh ngặt nghèo như thế này, hai người kia sẽ có cao kiến gì.

"Thái Thành sư huynh cùng Tiên Phượng sư tỷ có nói, tạm thời để cho Trần Vân Thanh sống thêm một ít thời gian, sau khi tìm ra người được Trần Vân Thanh giao phó quyển sổ kia, liền mới ra tay sát hắn!" Trần Thành Kiệt bình tĩnh nói.

"Nha! Thì ra là vậy!" Trần Côn cùng Trần Già hai người liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương có thể thấy được bọn họ có bao nhiêu thất vọng.

Cứ nghĩ hai người kia thực lực cao hơn bọn họ, sống tại Nội Viện lâu hơn, liền sẽ có cao kiến gì giải quyết vấn đề. Hóa ra bọn họ đã nhầm, hai người kia đưa ra biện pháp không khác gì bọn họ là mấy, cũng là bị động chờ đợi, không thể chủ động phản kích.

Thật sự là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều mà. Với trí tuệ của hai người kia không hơn gì bọn họ, xem ra sau này có đại sự gì, mấy người bọn họ tự mình thương lượng với nhau là được rồi, không cần đến tìm hai người kia xin ý kiến làm quái gì nữa.

"Thái Thành sư huynh nói, dựa vào chúng ta mấy người muốn tìm được người mà Trần Vân Thanh giao phó sẽ rất khó khăn, thế cho nên anh ấy đã nói với tôi đi tìm người của Cái Bố Tông, nhờ bọn họ điều tra giúp, sau khi có kết quả, chúng ta sẽ ra tay!"

Trần Thành Kiệt nhìn hai người này biểu cảm, cũng hiểu trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, nên là hắn nói ra sắp xếp của Trần Thái Thành cho hai người này biết, để cho hai người này đừng có lấy chút tiểu thông minh cho mình đi so với lại trí tuệ của hai người kia.

Ngoài chuyện này ra, Tiên Phượng sư tỷ còn sai bảo hắn đến Ngoại Viện Hỏa Kế Phòng diệt hết đám người trưa nay chứng kiến cuộc trò chuyện của Trần Côn cùng Trần Vân Thanh, đương nhiên mấy người của Trần Vân Thanh là ngoại lệ.

Hiện tại đang quan hệ giữa bọn họ cùng Trần Vân Thanh đang tại trong giai đoạn nhạy cảm, những chuyện có thể làm tên kia xúc động tạm thời không nên làm, chờ sau này điều tra ra xong, liền sẽ đem Trần Vân Thanh cùng đám nô tài của y diệt luôn một thể.

Vốn mấy chuyện này hắn cũng muốn nói cho hai người này nghe, nhưng giờ nhìn lại thái độ vừa rồi của bọn họ, hắn nghĩ là không có cần thiết lắm.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc