Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 144: Có Thực Lực Là Người Tốt




Người ta hiện tại là Yêu Sĩ thất trọng cường giả, còn Trần Vân Thanh hắn ngay cả Yêu Sĩ nhất trọng cũng không phải. Đuổi kịp cô gái này thì hắn cần thời gian. Nhưng hắn tiến bộ, Lăng Tĩnh Y cũng không thể đứng yên tại cảnh giới như hiện tại được, chờ hắn tu luyện đến Yêu Sĩ thất trọng, chỉ e Lăng Tĩnh Y đã là Yêu Sư cường giả.

Đánh bại được Lăng Tĩnh Y, khoảng thời gian ngắn xem ra là không được, phải tính đến chuyện dài hơi một chút mà thôi.

"Có nguy hiểm...!".

"Xẹt...Ong...Ong...Rắc...!"

Tiếng kêu của Trần Vân Thanh cất lên không lâu, phía sau lưng hắn một luồng năng lượng cuồn phong kéo đến, theo sau vị trí của Trần Vân Thanh đứng liền là xuất hiện một âm chấn to lớn, nhìn lại trên đường là đã có một cái hố sâu hơn hai mét tại đó, làm cho khu vực này đoạn đường vốn khá đẹp liền là xấu xí đến lạ thường.

"Yêu Sĩ nhị trọng cường giả..! Thật ra ông là ai?" May mắn tránh thoát một kích của đối phương, Trần Vân Thanh quay lại, nhìn ra được tu vi của tên trung niên này, hắn liền lên tiếng chất vấn.

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trên trán của hắn mướt mồ hôi lạnh. Hắn cảm nhận được có người tập kích, liền là vận dụng Nhất Đóa Tam Ảnh thân pháp chạy trốn. Như không mà nói, bên dưới cái hố sâu kia, là chôn thi thể của hắn rồi.

Đáng nói là dù bị ám toán, hắn đây cũng không dám xông lên cùng đối phương tính sổ, thực lực của người này hơn hắn quá xa, dù không có đánh lén, quang minh chính đại hắn cũng không phải là đối thủ của người ta, chạy lên trên cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Nghĩ đến chuyện hắn có thù oán với tên trung niên này, nên ông ta mới đến đây sát hắn. Vấn đề là hắn không nhớ ra mình gặp người trung niên này ở nơi nào, càng đừng nói là có xích mích với đối phương dẫn đến việc đối phương phải tự mình ra tay lấy mạng của hắn.

"Tao là Tô Phòng Thoại, giữ chức chấp sự của Tô gia. Đến đây chính là muốn lấy đi cái mạng của mày!" Nghĩ đến Trần Vân Thanh có thể dưới sự xuất kỳ bấy ý của hắn có thể tránh thoát, thực lực này cũng là xứng đáng để cho hắn báo lên họ tên rồi.

"Tô gia Tô Phòng Thoại! Tôi vẫn không được hiểu chuyện này cho lắm!"



Đối phương là Tô gia người, đây là một trong số ba đại gia tộc đứng đầu Chấn Nam Thành này rồi, đích thân một vị Yêu Sĩ nhị trọng đến đây sát hắn, thật đúng là rất có vinh dự, nhưng cái vinh dự này Trần Vân Thanh hắn rất là không muốn, đồng thời cũng hết sức là không hiểu.

Như người đến tìm hắn hiện tại là Mang gia người, cái này không có gì để nói. Hắn có thể hiểu là do tên Trần Côn kia vi phạm lời hứa, đem chuyện Trần Vân Thanh hắn biết rõ nội gian của Mang gia tại Trần Phủ nói ra, dẫn đến Mang gia cao tầng người phái cao thủ đến nơi đây lấy mạng của hắn, cái này không thể trách được.

Nhưng Tô gia cao thủ thì lại khác, từ trước đến giờ hắn chưa từng đắc tội qua Tô gia, có chăng tại Đại Mộc Lâm Khu hắn có cùng mấy tên Tô gia đệ tử nỗi lên xung đột.


Đây chỉ là bên dưới tiểu bối chi tranh, cũng không có gây ra án mạng gì, hoàn toàn là một chuyện nhỏ, không nhất thiết phải cùng một tên tiểu bối như hắn đây không chết không thôi mới được a. Từ khi nào Tô gia khí độ lại trở nên nhỏ nhen đến như vậy kìa?

"Trần Vân Thanh! Chuyện Tô Đào thiếu gia bị giết hại tại Lạc Hoàng Miếu, chắc mày không có quên chứ?" Nhìn thấy Trần Vân Thanh vẫn còn ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tô Phòng Thoại kiên nhẫn lên tiếng giải thích một chút.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của thiếu gia nhà hắn Tô Hồng đi điều tra xem thân phận của người thanh niên trong bức ảnh kia là ai. Cuối cùng bỏ ra một số tiền có Bố Tông đám ăn mày kia, hắn cũng đã có đầy đủ thông tin về người thanh niên bên trong bức họa.

Khi biết Trần Vân Thanh tên này chỉ là Ngoại Viện đệ tử của Trần Phủ, còn không có thế lực gì lớn phía sau chống lưng, Tô Phòng Thoại hắn quyết định làm theo lời căn dặn của Tô Hồng, đem Trần Vân Thanh này diệt đi, mới có chuyện hắn chặn đường tập kích Trần Vân Thanh đêm nay.

"Tô Đào người này không phải là do tôi giết. Ông đến tìm ta để mà làm gì kia chứ?" Trần Vân Thanh vừa kinh vừa giận lên tiếng chất vấn.

Đối phương đã nói đến chuyện Tô Đào cùng Lạc Hoàng Miếu, Trần Vân Thanh hắn rất nhanh liền nhớ lại chuyện cách đây không lâu hắn cùng đám người Tô Đào hội ngộ tại Lạc Hoàng Miếu.



Khi đó mấy tên nhị thế tổ kia muốn cướp đoạt Tuyết Ảnh Kiếm trong tay của hắn, nhưng còn chưa thực hiện được đã bị kẻ thù của Tô gia là Bàng Thống tìm đến. Kết quả cả đám người Tô Đào đều là bị chết dưới đao của Bàng Thống.

Chuyện này tuyệt nhiên không có liên quan gì đến hắn, không chỉ là như thế, hắn còn đem hung thủ sát hại Tô Đào đám người là Bàng Thống làm thịt. Tính kỹ ra, hắn là người có ân với lại Tô gia mới đúng. Đám người này không đem lễ vật đến tạ ân hắn thì cũng thôi, còn phái cao thủ đến đây lấy mạng của hắn là có ý gì đây.

"Trần Vân Thanh! Chính vì mày không ra tay cứu giúp Tô Đào thiếu gia, làm cậu ấy uổng mạng trong tay của Bàng Thống. Tội của mày đáng chết vạn lần!" Tô Phòng Thoại âm trầm lên tiếng nói.

Tại Lạc Hoàng Miếu khi đó Trần Vân Thanh tên này có thực lực cao nhất, như ra tay, liền hoàn toàn có thể đem Bàng Thống trấn áp trước khi tên kia ra tay giết chết Tô Đào cùng đám người Tô gia bọn họ. Nhưng tên này vẫn đứng bàng quang xem chiến, hại Tô Đào chết thảm, tội không ra tay cứu giúp của Trần Vân Thanh, so với lại Bàng Thống không kém là bao, tên này tội đáng chết không có gì phải bàn cải.

Không nữa Tô Đào cùng mấy tên Tô gia đệ tử chính là vì đi theo Trần Vân Thanh đến Lạc Hoàng Miếu, thế nên mới gặp tai họa này. Nói Trần Vân Thanh có tội ác tày trời, tuyệt không đổ oan cho tên này một chút nào cả.

Hôm nay dù là thế nào, hắn cũng phải mang cái đầu của Trần Vân Thanh trở lại Tô Phủ tế bái Tô Đào cùng những đệ tử Tô gia chết thảm.

"Hắc hắc hắc...! Thế đạo đảo điên, người tốt cũng thành kẻ xấu, tao thật sự là quá bội phục cách làm việc ngang tàng của Tô gia tụi mày rồi !" Tô Phòng Thoại lời nói, làm cho Trần Vân Thanh cười điên dại không thôi.

Thực sự là không thể tưởng tượng được, không ra tay cứu giúp cũng là đồng tội với hung thủ.

Như bình thường cũng có thể không sao. Vấn đề là đám người Tô Đào kia trong bụng mang một đống ý xấu, muốn đem Trần Vân Thanh hắn diệt đi, sau đó cướp của.

Trong hoàn cảnh đó, hắn không ra tay đem đám người Tô Đào diệt đi đã là nhân từ lắm rồi. Còn là muốn để cho hắn phải cứu giúp Tô Đào. Cứu giúp kẻ thù của mình, trên đời này có người nào lại đi làm chuyện ngu xuẩn như thế kia.



"Trần Vân Thanh..! Có thực lực chính là người tốt, không có thực lực chính là người xấu, thế giới này chỉ đơn giản như vậy thôi!"

Tô Phòng Thoại nghe điệu cười đầy mỉa mai của Trần Vân Thanh, gương mặt cũng là khá nóng sốt, nhưng rất nhanh, hắn liền lấy lại bình tĩnh, nói ra cái đạo lý ỷ cường lăng nhược mà bất kỳ một tên kẻ mạnh nào cũng đem ra nói với lại kẻ yếu một khi đạo lý không đứng về phía của mình.

Chuyện lần này về mặt đạo lý, Tô gia bọn họ đúng là sai hoàn toàn. Như điều tra ra được Trần Vân Thanh phía sau có chỗ dựa khá khẩm một chút, hắn cũng sẽ không có cùng Trần Vân Thanh so đo làm gì, về báo lại với Tô Hồng thiếu gia, chắc cậu ta cũng hiểu cho hắn.

Đáng tiếc Trần Vân Thanh thực lực quá kém, phía sau lại không có ai che chở, người như vậy một khi bỏ qua, dù Tô Hồng thiếu gia có nghĩ tình củ mà không trách phạt hắn, Nhị Trưởng Lão của Tô gia cũng sẽ không có bỏ qua cho hắn đâu.

"Hừ..! Tô Phòng Thoại! Tô gia mày toàn là một đám cặn bã, như có cơ hội, Trần Vân Thanh ta sẽ không có bỏ qua cho bọn mày !" Đạo lý cá lớn nuốt cá bé này, Trần Vân Thanh hắn trong lòng đã hiểu biết thông suốt từ lâu.

Nhưng mà không nghĩ đến hôm nay lại có người dạy lại cho hắn, đối phương còn lấy nó lại áp đặt lên người của hắn. Thật sự là rất khó chịu.

Cách làm của Tô Phòng Thoại bọn người này, hắn thật sự là không có thuận mắt, loại người lấy oán báo ân này, Trần Vân Thanh hắn trước nay căm ghét nhất. Tô Phòng Thoại đám người này nên cầu mong làm sao cho Trần Vân Thanh hắn mãi là nhược giả, như có một ngày hắn cường đại lên, người đầu tiên mà hắn không tha đầu tiên chính là Tô Phòng Thoại cùng đám người phía sau lưng của hắn.

"Vậy thì phải xem mày có cái cơ hội trừng phạt Tô Phòng Thoại tao hay không cái đã!" Đây là cái hiện thực của thế giới này, cường giả luôn có quyền lên tiếng, người yếu thì chỉ có thể phải cam chịu.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc