Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 137: Tàn Nhẫn Cơ Hội




Nói tóm lại một câu, Thiếu Lâu Chủ nhà hắn cùng Trần Vân Thanh trò chuyện, là không có người thứ ba có thể nghe được họ nói những chuyện gì.

Ngay cả dung nhan của hai người Trung Qua Phi, hắn cũng là dùng một ít thủ đoạn làm cho bên ngoài người thấy khác đi, tóm lại hắn làm sẽ không có để lại sơ hở chút nào cả.

"Được! Chúng ta trở lại Cổ Loa Thành thôi!" Trung Qua Phi gật đầu, Cù Lão người này làm việc trước giờ hắn vẫn là luôn rất an tâm.

Lần này sở dĩ làm như thế, ngoài việc bảo hộ tin tức cho Nguyệt Ảnh Lâu ra, hắn là còn có ý định giúp đỡ Trần Vân Thanh một tay. Nếu như Trần Vân Thanh nhận lời theo hắn hồi tổng bộ của Nguyệt Ảnh Lâu thì cũng thôi, tin tức có truyền ra cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà hiện tại Trần Vân Thanh không đồng ý, chuyện lại rất khác. Như người khác biết Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu muốn nhận Trần Vân Thanh làm đệ tử lại còn bị từ chối, như thế sẽ tạo ra không ít phong ba sóng gió trên Nam Hoang Chi Địa.

Người tìm đến Trần Vân Thanh phiền toái sẽ ngày một nhiều hơn, với chút tu vi của Trần Vân Thanh hiện tại, y là không có bao nhiêu hy vọng chống lại những phiền toái quá mức khủng bố như thế.

"Trần Vân Thanh! Cậu rất có cốt khí! Hy vọng sau này gặp lại, cậu sẽ cho tôi một cái kinh hỷ đến!" Trung Qua Phi tuy không hài lòng lắm vì Trần Vân Thanh không đồng ý làm đệ tử của phụ thân mình, nhưng với con người này, hắn vẫn là đặt biệt khá có hảo cảm.

Hắn cũng là mong muốn, Trần Vân Thanh sẽ có thành tựu, không có phụ cái danh tiếng vượt qua ba lần truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu.

'Thiếu Lâu Chủ! Tôi nghĩ không có dễ đâu!' Đi theo phía sau Trung Qua Phi, Cù Lão không khỏi lắc đầu nghĩ.

Người vượt qua ba lần truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu sau này đại đa số là có thành tựu kinh người thật. Nhưng mà đại đa số bọn họ tại phía sau luôn có một tập đoàn hùng mạnh chống đỡ.

Như Trung Qua Minh, Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu bọn họ hiện tại chẳng hạn, năm xưa gia thế cũng rất lớn, vượt qua được ba lần truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu liền được bái nhập làm chân truyền đệ tử của tiền nhiệm Lâu Chủ, có đông đảo tài nguyên của Nguyệt Ảnh Lâu gia trì, mới một bước lên mây trở thành cường giả số một số hai tại Nam Hoang Chi Địa nơi đây.


Còn Trần Vân Thanh người này, vượt qua ba lần truy sát là dựa vào may mắn chiếm thành phần, phía sau lại không có thế lực nào đủ mạnh để mà chống lưng, muốn lên đỉnh cao của Nam Hoang Chi Địa, sao mà khó khăn, hy vọng là không có lớn lắm đâu.

...

Chấn Nam Thành! Nam thành trì một con đường nhỏ.

"Mình trả lại cái đầu cho Trần Khánh Ly, xem ra là đã làm trọn tình nghĩa với lại mẹ của y rồi!" Trần Vân Thanh chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nhìn trời sao, nghĩ đến chuyện mình vừa làm, không khỏi có chút mỉm cười nói nhỏ.

Chia tay Trung Qua Phi, hắn vẫn là không quên đem chiếc đầu của Trần Khánh Ly cầm đi, vì hắn từng có hứa qua với lại mẫu thân của Trần Khánh Ly, như gặp được kẻ thù của y, hắn là sẽ hết sức giúp đỡ.

Tuy nhiên hắn không đánh lại Trung Qua Phi, mà dù có thực lực kia, hắn cũng sẽ không cùng Trung Qua Phi động thủ, đối phương đã giúp hắn giải quyết kẻ thù của mình, hắn đây cảm tạ còn không kịp, khi nào còn có ý định tìm người ta phiền toái.

Không thể trả thù, như thế cũng chỉ đem chiếc đầu của Trần Khánh Ly đi về lại Khánh Ly Các, ráp lại với thi thể không đầu của Trần Khánh Ly, để cho Trần Khánh Ly có được một bộ thi thể hoàn mỹ, xem như hắn đã làm tròn lời hứa với lại nhà người ta rồi.

Đôi khi hắn cũng vì việc làm của mình mà tự chê cười chính mình, bên kia Trần Khánh Ly chính là kẻ thù của hắn, đến cuối cùng hắn lại đi giúp đỡ đối phương làm một chuyện tốt, thật đúng là lòng dạ đàn bà mà, chỉ vì người khác cầu xin một câu liền mềm lòng, sau này thật sự không biết làm sao đối mặt với lại sự khắc nghiệt của thế giới tu hành nơi đây đi.

Rút kinh nghiệm xương máu lần này, nghĩ đến lần sau mình tuyệt sẽ không có mềm lòng như thế này nữa, gặp phải địch nhân liền nên tàn nhẫn một chút, không có chuyện nhân từ như lần này đâu. Nhân từ với địch nhân, đó là tàn nhẫn với lại bản thân, câu nói này từ thời còn tại Địa Cầu hân vẫn luôn ghi nhớ, qua bên này thế giới cường giả vi tôn, càng là phải như thế mới đúng.

"Ân! Cơ hội thể hiện sự tàn nhẫn của mình đã đến!" Trần Vân Thanh nhìn phía trước mình không đến trăm mét một đám người, trên miệng không khỏi cười lên một cách âm trầm đến đáng sợ.

Vừa tự nhắc bản thân sau này không được nhân từ mềm yếu, gặp được kẻ địch liền phải tàn nhẫn ra tay, không nghĩ đến ông trời lại đưa đến cơ hội cho hắn nhanh như thế, lần này hắn quyết tâm sẽ không nhân từ nương tay nữa.



...

"Mấy cô nương tại Nam Hồng Viện hôm nay thật làm cho ta tức chết mà! Quả nhiên người gặp chuyện không vui làm cái gì cũng không được thuận lợi!" Trần Tùng Lâm không khỏi căm phẫn lên tiếng nói.

Đám người mình hôm nay muốn vào Nam Hồng Viện mua vui để xả đi tất cả bực tức phải nhận lấy trong ngày hôm nay, nào có nghĩ đến mọi chuyện không được như ý tiếp theo.

Thường ngày tiếp đãi bọn hắn luôn là những cô nương non xanh mơn mởn, hầu hạ bọn hắn dục tiên dục tử, quên luôn cả đường về.

Nhưng hôm nay vào Nam Hồng Viện, những cô nương xinh đẹp trước đây không còn, thay vào đó là một đám tàn hoa bại liễu, làm cho hắn đến giờ vẫn còn tức anh ách, như không phải hắn nghe nói Nam Hồng Viện phía sau có thế lực rất lớn chống lưng, hắn là đã đem cái kỹ viện kia đốt cháy từ lâu rồi.

"Cũng tại cái tên Trần Tiêu Đông kia! Ỷ mình là nhị thiếu gia của Trần Phủ, liền là không xem ai ra gì cả!" Trần Lịch cũng là nuốt không trôi cơn tức giận này.

Hỏi ra Lý ma ma bọn họ mới được biết, người đem hết những cô nương xinh đẹp vốn hầu hạ bọn họ kéo qua nơi khác là Trần Tiêu Đông, một tên ăn chơi trác táng không học hành không nghề nghiệp gì.

Khổ một nỗi tên khốn kiếp kia lại là con thứ hai của tộc trưởng, bên người lại có Yêu Sĩ tứ trọng trưởng lão đi theo bảo hộ, thành ra dù là không có muốn, nhưng bọn họ cũng phải đem cục tức này nuốt xuống bên dưới.

Người ta dù sao cũng là nhị thiếu gia của Trần Phủ, bọn họ tính ra chỉ là một đám hạ nhân, như muốn mà nói, Trần Á Đông chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay, mấy tên Ngoại Viện như bọn họ đây sẽ chết không có chỗ chôn thây.

"Bỏ đi! Người mà chúng ta phải nghĩ cách đối phó là Trần Phú tên kia, mà không phải là Trần nhị thiếu gia!"


Trần Ánh Dương ngắt lời mấy tên huynh đệ vẫn còn cay cú về chuyện Nam Hồng Viện đêm hôm nay, hắn không muốn đào sâu thêm vào cái chuyện không có kết quả này nữa, chỉ có thể di chuyển đi cái chủ đề này, như không mà nói, đám người này càng nói chuyện sẽ đi càng xa.

Một khi bọn chúng đem chủ ý đánh lên Trần Á Đông mà nói, dù thành công hay thất bại, người đứng đầu đám người này là hắn đây, cũng là sẽ không thể nào chạy thoát khỏi trách nhiệm cho được.

"Rắc!".

"Trần Phú tên khốn kiếp này! Như không có đem nhà mày phanh thây ra trăm khúc, Trần Tùng Lâm tao thề không làm người!"

Nhắc đến cái tên Trần Phú, Trấn Tùng Lâm không kìm nén được cơn giận dữ trong lòng, khẽ dùng lực một cái, chiếc quạt mà hắn yêu thích đi cùng hắn mấy năm nay bị hắn niết bạo khi nào hắn cũng không có quan tâm.

Chuyện này phải nói đến trưa hôm nay, khi đám người bọn họ đưa Trần Phú rời đi Trần Vân Thanh nơi ở căn nhà, tiến đến Trân Bảo Các, nơi gia tộc giàu có của Trần Phú sinh sống để mà lấy một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan như lời tên Trần Phú kia hứa hẹn tại nhà của Trần Vân Thanh kia.

Nhưng nào ai có thể nghĩ đến, sau khi đến nơi, Trần Phú lại lập tức lật lọng, tên này chẳng những không có nói cho phụ thân y hay mình được mấy người bọn hon cứu ra từ trong tay Trần Hành như thế nào? Hứa hẹn tặng cho bọn họ số lớn Nội Khí Đan ra sao?

Tên khốn kiếp kia quay lại cắn bọn họ một thanh, ngậm máu phun người, nói là đám người bọn họ đây ỷ đông hiếp ít, đem y khi dễ đến thậm tệ, còn ép y về gia tộc lấy một lượng Nội Khí Đan lớn dâng lên làm lễ gặp mặt nữa.

Lão cha của tên Trần Phú kia nghe xong, liền là nỗi trận lôi đình, sai người tẩn cho bọn họ một trận no đòn, như không phải đám người mình là Trần Phủ đệ tử, đã bị cha của Trần Phú cho người đánh chết từ lâu rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc